Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 308: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Có ba cuộc gọi từ nhà cũ, cái khác đều là cha mẹ gọi tới. Diệp Mộ Phàm biến sắc, soạt một cái đứng lên khỏi ghế. Vào lúc này, nhà cũ và cha mẹ cùng nhau gấp gáp gọi cho hắn như vậy…
Diệp Mộ Phàm trong nháy mắt liền ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Chuyện ăn trộm thư cạnh tranh… Bị phát hiện… Tại sao có thể như vậy, hắn rõ ràng đã tránh camera theo dõi… Sợ là hắn quá lâu không có tới nhà cũ, vị trí đặt camera đã thay đổi…
Diệp Mộ Phàm ngồi tại chỗ, sống lưng cứng ngắt, sắc mặt một mảnh đen trầm. Hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không biết qua bao lâu, nhanh chóng bấm một số, gọi cho Thẩm Mộng Kỳ.
Lúc đó, Thẩm Mộng Kỳ đang trang điểm thay quần áo, nhìn thấy Diệp Mộ Phàm gọi điện tới, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. Suy nghĩ một chút thấy hắn còn có tác dụng, cuối cùng vẫn.nhẫn nại nhận điện thoại, “Alô, anh.Mộ Phàm?”
“Mộng Kỳ…” Diệp Mộ Phàm âm thanh hơi có chút khàn.



“Anh Mộ Phàm, thế nào? Em mới vừa đi liền muốn gặp em rồi?” Nghe được âm thanh ngọt ngào của cô, Diệp Mộ Phàm trong lòng đang đè nén mới giảm bớt mấy phần, sau đó mở miệng nói, “Mộng Kỳ, mới vừa rồi bên nhà cũ gọi điện thoại cho anh, chuyện anh tiết lộ thông tin của buổi đấu giá có lẽ đã bị phát hiện…”
Thẩm Mộng Kỳ vì tiết kiệm một chút tiền, cố ý đem giá cạnh tranh chênh lệch nhỏ như vậy, tự nhiên đã sớm đoán được Diệp Mộ Phàm sẽ bị hoài nghi, giờ phút này lại giả vờ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, giọng điệu không ngạc nhiên không biết chút gì, “Cái gì? Sao lại có thể như vậy! Vậy phải làm sao bây giờ, anh Mộ Phàm, anh sẽ không sao chứ?”
“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không thể làm gì được anh, anh chẳng qua là nhắc nhở em một chút, vạn nhất Diệp gia tìm tới em hỏi cái gì, em chỉ cần nói cái gì cũng không biết, ngàn vạn lần chớ nói là em cầu anh giúp đỡ, nếu không có thể sẽ gặp phiền phức!” Diệp Mộ Phàm vội mở miệng nói.
Nói nhảm, cô dĩ nhiên sẽ giũ bỏ sạch sẽ, hắn cho rằng cô ngu ngốc giống hắn sao? Trầm Mộng Kỳ khéo léo lên tiếng, “Được… Nhưng mà, anh Mộ Phàm, anh thực sự không có việc gì chứ?”
“Không có chuyện gì, em cứ an tâm họp mặt đi, những thứ khác hết thảy có anh.”


“Vậy… Được rồi, vạn nhất có chuyện gì, anh Mộ Phàm anh nhất định phải nói cho em biết, em không thể để cho anh vì em mà bị liên lụy!” Thẩm Mộng Kỳ thân thiết nói mấy lời lo lắng thật lâu mới tắt máy. Tiện tay ném điện thoại ra mép giường, tâm tình rất tốt vưa ngâm nga hát, vừa thay một bộ đồ lót.được chế tác riêng vô cùng đắc và gợi cảm, chuẩn bị đi đến nơi hẹn. ……..
Diệp gia – nhà cũ.
Ở cách đó không xa, Một chiếc Land Rover màu đen lặng yên không một tiếng động đậu tại chỗ. Diệp Oản Oản thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dựa trên ghế điều khiển, lẳng lặng chờ đợi. Một tràng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Cao Phi.
Diệp Oản Oản: “Alô, thế nào?”
Cao Phi: “Thẩm Mộng Kỳ đã ra ngoài!”
Diệp Oản Oản gật đầu: “OK, lát nữa liên lạc.”
Cao Phi: “Không thành vấn đề.”
Diệp Oản Oản mới vừa cúp điện thoại, liền thấy Diệp Mộ Phàm vội vã chạy tới, bước vào cửa nhà cũ Diệp gia. Diệp Oản Oản thấy vậy, ngay sau đó cũng xuống xe, đi theo.
Trong thư phòng nhà cũ. Diệp Thiệu An đỡ Diệp Hồng Duy đang giận dữ và Đàm Nghệ Lan rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại có Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân, Lương Mỹ Huyên, còn có Diệp Y Y.
Diệp Y Y mặt đầy xin lỗi, “Bác hai, thật xin lỗi, không giúp được Mộ Phàm, chuyện lần này Mộ Phàm quả thật có chút quá quá phận…”


Lương Mỹ Huyên đáy mắt tràn đầy vẻ âm vụ, “Y Y, người ta sợ là không hiếm lạ gì lòng tốt của con đâu, lúc đầu chính là Diệp Thiệu Đình hắn vì cái gọi là vợ con, nhẫn tâm không muốn con đấy!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc này, ở cửa một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, Diệp Mộ Phàm lững thững đi tới. Diệp Mộ Phàm.vừa mới bước vào, liền thấy mẹ mặt đầy nước mắt ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt của cha trắng bệch, trán sưng đỏ chảy máu…
Khi nhận được điện thoại từ nhà cũ, Diệp Mộ Phàm đã tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng khi tận mắt thấy một màn này, lòng vẫn tràn đầy lửa giận. “Cha! Mẹ! Hai người sao lại như vây?” Diệp Mộ Phàm sải bước đi lên.
Diệp Thiệu Đình vừa nhìn thấy con trai, nhất thời tức giận mặt đầy bi thống, “Đồ khốn! Con làm sao… Làm sao có thể hồ đồ như vậy! Bình thường cha dạy con như thế nào!”
Lương Uyển Quân tuyệt vọng nhắm mắt một cái, “Mộ Phàm… Lần này con thật sự là quá sai rồi… Con có biết con làm như vậy là phạm pháp hay không?”
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cha mẹ, trái tim Diệp Mộ Phàm giống như bị móng nhọn lôi xé, giơ tay che bên má mới bị cha tát nói, “Cha, mẹ, con đã làm điều gì? Con căn bản không có sai! Tại sao tất cả đều đối xử với con như vậy!”
Lương Mỹ Huyên chậc chậc lắc đầu, “Đã đến nước này, còn ૮ɦếƭ không hối cải, may mắn cha mẹ đã đi, nếu không khi nghe được lời nói như vậy, sợ là sẽ bị tức ૮ɦếƭ mất!”
Diệp Thiệu Đình tức giận, “Mày… Mày lại có thể đến bây giờ cũng không biết hối cải!”
Diệp Mộ Phàm cứng cổ, “Con chỉ là ở bên cô gái mình yêu, con không có làm sai!”

Diệp Thiệu Đình khí huyết dâng trào, đầu một trận choáng váng, trái tim đau đớn kịch liệt lên, “Mày… Mày…”
“Cha…” Diệp Oản Oản nhanh chóng chạy tới, bước nhanh về phía trước, đỡ lấy Diệp Thiệu Đình đang lung lay, nhanh chóng cho Diệp Thiệu Đình một viên thuốc trợ tim, sau đó từ trong túi xách móc khăn giấy khử trùng đơn giản vết thương cho Diệp Thiệu Đình.
“Oản Oản, con đã đến rồi…” Nhìn thấy con gái, sắc mặt của Diệp Thiệu Đình mới khá hơn một chút. Diệp Oản Oản nhìn vết thương trên trán cha, sau đó nhìn Diệp Mộ Phàm đến trình độ này còn không̣ biết chính mình sai, nâng tay lên “Ba” một cái tát ở trên mặt của Diệp Mộ Phàm: “Diệp Mộ Phàm, anh chính là một tên ngu ngốc từ đầu tới cuối!” Vốn là cô còn ôm một chút hy vọng, cho rằng hắn nhìn thấy ba mẹ bị hắn liên lụy, sẽ có một chút hối cải, ai ngờ…
“Mày…” Diệp Mộ Phàm không tưởng tượng nổi, che mặt đang nóng hừng hực, trong nháy mắt giận dữ, “Diệp Oản Oản, mày lại dám đánh tao! Mày có tư cách gì châm chọc tao! Mày căn bản không hiểu rõ Mộng Kỳ! Tao đối với những chuyện đã làm đều không oán không hối! Tất cả chính tao sẽ gánh vác!”
Diệp Oản Oản liên tục cười lạnh, “A, anh gánh vác? Anh cho rằng là anh ngồi tù cả đời này, chẳng qua là chuyện của cá nhân anh? Thế cha thì sao! Mẹ thì sao?”
Lương Mỹ Huyên Bên cạnh thần thái nhàn nhã xem kịch vui có chút hả hê cười khẽ một tiếng, “Ai, các người bây giờ cãi nhau, còn không bằng nhanh chóng mượn tiền mời một luật sư giỏi, tranh thủ có thể được giảm mấy năm!” Diệp Oản Oản ánh mắt lạnh như băng lạnh liếc Lương Mỹ Huyên một cái, đè xuống tức giận. Bây giờ còn chưa phải lúc cùng Lương Mỹ Huyên so đo.
“Cha, mẹ, hai người đi về trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói!” Diệp Oản Oản dặn dò cha mẹ một câu, sau đó nắm cổ tay của Diệp Mộ Phàm, “Anh đi theo em! Em bây giờ sẽ cho anh xem một chút, người anh không oán không hối, đến ૮ɦếƭ cũng không đổi, rốt cuộc là người hay quỷ!”
“Diệp Oản Oản, mày làm gì! Buông tay!” Diệp Mộ Phàm muốn thoát khỏi kiềm chế của Diệp Oản Oản, lại không ngớ Diệp Oản Oản lạí thể mạnh đến vậy, bàn tay tinh tế giống như kiềm sắt, trực tiếp lôi hắn ra ngoài.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!