Nếu như nói phong cách căn phòng của Diệp Oản Oản có thể so với ảo mộng thần tượng, như vậy thì căn phòng của Tư Dạ Hàn đại khái chính là hiện trường phim kinh dị, thật giống như đúc căn phòng của anh ở Cẩm Viên phong cách phòng ngủ hắc ám. Lúc Diệp Oản Oản đi qua, trong phòng đã có người đang chờ. Là bác sĩ tư nhân của Tư Dạ Hàn - Mặc Huyền.
Thấy hai người đi vào, Mặc Huyền đứng lên, "Cửu gia, Diệp tiểu thư ".
Tư Dạ Hàn đối với Mặc Huyền xuất hiện vào lúc lúc này ở trong phòng của anh dường như đã sớm thành thói quen, mặt không thay đổi hướng phía mép giường đi tới.
Diệp Oản Oản theo phía sau Tư Dạ Hàn, bước chân hơi có chút do dự, "Cái đó, tôi ở chỗ này, có thể hay không quấy rầy các anh?"
Cô biết Tư Dạ Hàn trong lúc thời điểm thôi miên là không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Mặc Huyền liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái, trên lý thuyết mà nói nhất định là sẽ quấy rầy, thôi miên phải tiến hành dưới tình huống tuyệt đối không có người ngoài và an tĩnh.
Nhưng là, nghĩ tới suy đoán buổi tối hôm nay của bọn họ, cộng thêm Diệp Oản Oản là Tư Dạ Hàn tự mình mang tới, hắn tự nhiên không dám đuổi người, vì vậy liền mở miệng nói, "Thử trước một chút đi ".
"Ồ" Diệp Oản Oản lúc này mới gật đầu một cái.
Tư Dạ Hàn nằm ở trên giường, thấy cô còn xa xa đứng yên, chân mày nhất thời hơi hơi nhíu lên. Diệp Oản Oản có chút lung túng, dù sao Tư Dạ Hàn chỉ nói là để cho cô cùng hắn, cô lại không hiểu cái này "Bồi" rốt cuộc là bồi thế nào, lại nói còn có Mặc Huyền ở đây, cô cũng không tiện trực tiếp nằm dài trên giường cùng anh a?
"Tới đây". Ngay tại lúc Diệp Oản Oản còn đang do dự không biết nên làm thế nào, đại ma đầu rốt cuộc mất hết kiên nhẫn nói. Nhận ra được khí tức nguy hiểm, Diệp Oản Oản nhất thời bất chấp nhiều mọi thứ, mà chạy tới, đặt ௱ôЛƓ ở mép trên giường ngồi xuống. Một giây kế tiếp, bên hông liền lập tức là căng thẳng, nam nhân cánh tay dài duỗi một cái đưa cô mang qua, đầu thuận thế dính vào vị trí bụng của cô. Diệp Oản Oản tựa vào đầu giường, phần eo bị trở thành gối ôm, không dám làm một cử động nhỏ nào. Mặc Huyền chính là đang bận bịu làm trước công tác chuẩn bị thôi miên, thấy vậy có hơi chút kinh ngạc thay đổi thái độ nhìn Diệp Oản Oản. Ngày trước Diệp Oản Oản biết rõ Tư Dạ Hàn có bao nhiêu đáng sợ, chưa bao giờ có thời điểm nhượng bộ.
Chỉ mong nữ nhân này là thật nghĩ thông suốt, mà không phải có ý nghĩ không nên có, nếu không chịu khổ chịu tội đến đầu tới chỉ có thể là chính cô. Theo góc độ của một người đứng xem, hắn cũng biết Tư Dạ Hàn không để ý nữ hài người ta có ý nguyện hay không chỉ muốn lưu cô ở bên người, nhưng vị này trong Địa ngục đi ra không có tình cảm loài người luôn mang sát ý, giờ lại muốn lý luận không phải là không hợp lý sao? Bản thân này chính là một sai lầm.
Một lát sau, rốt cuộc hết thảy chuẩn bị ổn thỏa. Mặc Huyền đi tới mép giường: "Cửu gia, có thể bắt đầu ".
Trên giường Tư Dạ Hàn không có đáp lại bất kỳ điều gì.
"Cửu gia?" Mặc Huyền lại kêu một tiếng
Tư Dạ Hàn vẫn không có trả lời.
Cuối cùng, là Diệp Oản Oản liếc nhìn Tư Dạ Hàn nhắm mắt lại ngủ say, nhắc nhở, "Cái đó Cửu gia thật giống như đã ngủ rồi, bác sĩ Mặc thật lợi hại!".
Mặc Huyền trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt cùng đèn kéo quân một dạng vòng vo một lần, hoàn toàn không nói ra lời. Lợi hại cái gì? Hắn rõ ràng cái gì đều không có làm có được không?!
Mặc Huyền trơ mắt nhìn lấy không chỉ có ngủ tђเếק đi, hơn nữa còn ngủ được vô cùng an ổn, ngay cả bên cạnh có người nói chuyện Tư Dạ Hàn đều không bị đánh thức, tâm tình phức tạp dị thường. Chẳng lẽ mấy lần trước Tư Dạ Hàn tự nhiên chìm vào giấc ngủ, thật cùng nữ nhân này có quan hệ? Vậy tại sao lúc trước không phát hiện ta? Hơn nữa Diệp Oản Oản rõ ràng cũng chỉ là ngồi ở đó không hề làm gì cả chứ?
Mặc Huyền thật sâu mà hướng phía Diệp Oản Oản nhìn một cái, "Nếu Cửu gia đã chìm vào giấc ngủ, như thế, tôi liền rời đi trước "
Diệp Oản Oản cũng không nhận ra được Mặc Huyền khác thường, gật đầu nói, "Được rồi "
Mặc Huyền sau khi đi, Diệp Oản Oản tiếp tục nhìn Tư Dạ Hàn ước chừng nửa giờ, chắc chắn anh đã ngủ say sau đó mới trở lại gian phòng của mình.
Ngày thứ hai.
Trong sân dưới trồng giàn hoa, Tư Dạ Hàn ngồi ở đó xử lý công việc, Diệp Oản Oản liền nằm úp sấp bên cạnh hắn làm tác nghiệp, hai người ai làm việc nấy tình, nhìn qua cũng không có gì bất hòa. Đại khái là bởi vì ngủ không tệ, Tư Dạ Hàn cả ngày tâm tình đều rất tốt, ngay cả có người giúp việc không cẩn thận đem nước đổ trên văn kiện anh cũng không có nổi giận, chẳng qua là hơi nhíu mày, liền phất tay một cái để cho một phần. Cái người giúp việc gây họa kia tưởng như đang nằm mơ một dạng lảo đảo bước đi.
Hứa Dịch cầm tài liệu được in cẩn thận lần nữa đưa tới trước mặt Tư Dạ Hàn, sau đó tiếp tục an tĩnh ở một bên phía sau. Hai ngày này, trái tim của Hứa Dịch tương đối phức tạp, Diệp Oản Oản ngoan ngoãn đến thật là muốn cho hắn hoài nghi cô là không phải là bị thứ gì bám vào người chứ.
Không chỉ có như thế, thậm chí ngay cả lão thái thái đều đối với cô tương đối hài lòng, nguyên bản những thứ hắn lo lắng hết thảy đều không có phát sinh. Có lẽ thật sự là hắn suy nghĩ nhiều quá?
Đang lúc này, một trận tiếng chuông điện thoại di động reo lên. Hứa Dịch theo bản năng hướng phía trên bàn nhìn lại, chỉ thấy vang lên là điện thoại trên tay của Diệp Oản Oản, điện thoại gọi đến hiện tên người gọi bên trên là Thẩm Mộng Kỳ.
Thấy tên này, Hứa Dịch trong lòng nhất thời dâng lên một cổ linh cảm không lành. Diệp Oản Oản rất nhanh làm xong bài tập khoa học khác, chính đang suy nghĩ có muốn hay không đi khiêu chiến số học một chút, liền bị một cuộc điện thoại gọi đến đứt đoạn suy nghĩ.
Thấy tên người gọi điện thoại đến, Diệp Oản Oản ánh mắt lóe lên.
Thẩm Mộng Kỳ
Nếu như cô nhớ không lầm, kiếp trước Thẩm Mộng Kỳ cũng là vào lúc này gọi điện thoại đến cho cô, thông báo cho cô tin tức Cố Việt Trạch xảy ra tai nạn xe cộ.
Bây giờ Thẩm Mộng Kỳ cũng không biết cô đến nhà cũ, nhưng vẫn là ở cái thời gian này gọi điện thoại cho cô.
Bất quá cũng có thể hiểu, dù sao cô có thể thay đổi chuyện xảy ra bên nhà cũ này, nhưng chuyện Cố Việt Trạch ra gặp tai nạn xe cộ là không thể thay đổi. ơ hội khiêu khích tốt như vậy, Thẩm Mộng Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho, cho nên cùng kiếp trước một dạng gọi điện thoại cho cô.
"Tôi đi nhận cú điện thoại này đã!" Diệp Oản Oản nói với Tư Dạ Hàn một tiếng, sau đó hướng phía bóng cây xa xa đi tới.
Tư Dạ Hàn hướng phía hình bóng Diệp Oản Oản nhìn một cái, ánh mắt u ám.
Diệp Oản Oản mới vừa đi mở máy không mấy giây, điện thoại di động của Hứa Dịch cũng vang lên.
Cũng không biết người đầu bên kia điện thoại di động rốt cuộc nói cái gì, sắc mặt Hứa Dịch liếc một chút, quả thật giống như là ngày tận thế.
Một hồi lâu sau, Hứa Dịch cúp điện thoại, tâm thần bất định hướng phía Tư Dạ Hàn nhìn lại, khuôn mặt muốn nói lại thôi.
Tư Dạ Hàn tự nhiên phát giác Hứa Dịch khác thường, ánh mắt mang theo cảm giác đáng sợ áp bách tập kích mà nói: "Nói đi".
Thân thể của Hứa Dịch run lên, nơm nớp lo sợ mở miệng, "Thuộc hạ mới vừa mới vừa nhận được tin tức, nói là Cố Việt Trạch xảy ra tai nạn xe cộ, thật giống như rất nghiêm trọng, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu ".
Nói tới chỗ này, Hứa Dịch đã hoàn toàn không dám tiếp tục nói nữa rồi. Sự tình hắn lo lắng đã lâu, rốt cục vẫn phải xảy ra, hơn nữa tình huống so với trong tưởng tượng của hắn còn bết bát hơn!
Mới vừa rồi Diệp Oản Oản đi nhận cuộc điện thoại kia tám phần mười chính là Thẩm Mộng Kỳ thông báo cô chuyện này. Cố Việt Trạch bị thương nghiêm trọng như thế, Diệp Oản Oản làm sao có thể không nhìn tới hắn? Sợ rằng vừa nghe đến tin tức này, cái gì ngụy trang đều phải xé rách!