Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 332: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Vạn San San lấy lòng nhìn về phía Lăng Thiếu Triết: “Thiếu Triết, anh đừng nóng giận, đợi em đi sắp xếp người đem chuyện này làm tăng độ nóng lên! Sẽ có người giúp anh xả ra cơn tức này, anh chờ hắn bị chửi ૮ɦếƭ đi! Cùng loại con ông cháu cha không có phẩm chất này so đo, quả thật chính là hạ thấp cấp bậc của anh a!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt đen nhánh của Lăng Thiếu Triết mới hơi hòa hoãn mấy phần.
Mặc dù cùng là tiểu sinh mới, nhưng danh tiếng cùng tiếng đồn của Cung Húc so với hắn hơn không phải là một chút.
Người là con ông cháu cha như thế sớm hay muộn cũng sẽ đem hắn đùa chơi tới ૮ɦếƭ mất!
Tiểu Tình đang bận rộn lấy lòng mọi người, tặng quà cho nhân viên làm việc, Diệp Oản Oản tự mình đi tới trước mặt người quay phim: “Tiểu Trần, mấy cái thang thuốc này cô thử xem, tình huống của cô cùng bạn gái của tôi không sai biệt lắm, mỗi tháng mấy ngày đó đều đau dữ dội, sau đó tìm một lão Trung y rất có kinh nghiệm bốc toa thuốc này, rất có tác dụng, cô có thể thử nhìn một chút.”



Thật ra thì Diệp Oản Oản là từ phía Tôn Bách Thảo kia mà hỏi tới, Tôn thần y tự mình kê đơn thuốc đương nhiên không có khả năng có lỗi rồi.
Người của đoàn làm phim tiểu Trần nhìn thấy người đàn ông dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên: “A… Chuyện này… Cái này sao được! Rất cảm tạ!”
Diệp Oản Oản không thèm để ý mở miệng đáp: “Không có gì, một cái nhấc tay mà thôi. Huống chi coi như là cảm ơn, cũng nên là tôi cảm ơn cô mới đúng, cám ơn cô đã chiếu cố đối với Lạc Thần!”
Người của đoàn làm phim nhìn qua như là người làm việc vặt, nhưng quản được tất cả chuyện vặt của cả đoàn phim, có thể điều động được thành viên, phân phát vật phẩm đi các nơi, đủ loại công việc hàng ngày, có thể nói là tai nghe tám phương, mắt nhìn xung quanh.
Hôm nay tiểu Trần đã giúp được cô không ít chuyện, mặc dù lúc Vạn San San bới móc chuyện đột nhiên xảy ra, nhưng lúc đó tiểu Trần Chính đã cầm điện thoại di động của mình quay hình ghi lại, vừa vặn quay đúng toàn bộ quá trình Vạn San San khi dễ Lạc Thần.


“Không cần cám ơn á…, có thể giúp được anh là tốt rồi, tôi cũng nhìn không được bọn họ khi dễ người khác!”
Tiểu Trần ngượng ngùng mở miệng, sau đó, trong con ngươi tràn đầy thần sắc tiếc nuối.
Lần đầu tiên cùng người đại diện Diệp này gặp mặt là tại thời điểm nghi thức mở máy, khi đó cô bởi vì đau đến mức sống không bằng ૮ɦếƭ, nhưng khi đó lại vô cùng bận rộn, căn bản không đi được, hơn nữa cô cũng chỉ là một người nho nhỏ của đoàn làm phim, chỉ có thể gắng gượng.
Chỉ có Diệp Bạch, cũng không biết rốt cuộc là như thế nào phát hiện ra chuyện cô đau bụng kinh, yên lặng để cho trợ lý của mình đưa cho cô một ly nước ấm, nước đường đỏ cùng thuốc giảm đau, còn để cho trợ lý giúp mình chia sẻ công tác với cô.
Lúc đó cô con mịa nó liền một cái ý nghĩ, muốn lấy…
Ai, chàng trai cực phẩm như vậy, đáng tiếc đã có bạn gái…
Cách đó không xa, Cung Húc nhìn người của đoàn làm phim tiểu Trần bị Diệp Oản Oản dụ cười tươi như hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cở đỏ bừng, trong lòng không hiểu sao lại có chút không quá thoải mái.
Không phải chỉ là một người nho nhỏ của đoàn làm phim thôi sao, tại sao phải tốt với cô ấy như vậy a! Thiệt là! Nếu nhàn rỗi như vậy, không bằng tới dỗ hắn đi a!
Cung Húc đang lẩm bẩm, bên cạnh tiếng bước chân truyền tới.
“Cung Húc…” Lạc Thần muốn nói lại thôi.


Nhìn người tới, Cung Húc lập tức lại biến thành một con gà trống trong trạng thái chiến đấu: “Làm sao vậy?”
“Chuyện mới vừa rồi…” Lạc Thần dừng một chút, “Cám ơn anh.”
Cung Húc nhất thời đôi bàn tay xoa xoa cánh tay, sắc mặt không được tự nhiên: “Đừng có dùng ánh mắt thành tâm như vậy nhìn tôi, tôi không phải là vì cậu mà làm chuyện này đâu!”
“Tôi biết nhưng vẫn nên nói lời cảm ơn.” Vẻ mặt Lạc Thần trịnh trọng mở miệng nói.
“Đang nói gì vậy?”
Thấy Diệp Oản Oản đi tới, Cung Húc lập tức không kịp chờ đợi mở miệng: “Diệp ca, anh chừng nào thì cùng diễn với tôi, giúp tôi nhập đúng vai diễn của mình?”
Diệp Oản Oản: “Tôi diễn, cậu không tiếp nổi đâu.”
Trong nháy mắt Cung Húc bị đả kích đến khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống: “Kỹ thuật của tôi kém như vậy à…”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Cậu nghĩ sao? Còn chưa có học đi được, liền muốn chạy sao?” Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, “Kịch bản tôi đưa cho cậu, cậu đã xem qua rồi sao?”

Vừa nhắc tới kịch bản, cặp mắt của Cung Húc lập tức sáng lên: “Nhìn rồi nhìn rồi! Tôi đi a! Quá tuyệt vời! Cái kịch bản kia quả thật như là vì chính tôi mà chế tác riêng ra a! Nhân vật nam chính quá tuấn tú có phải hay không!”
Đẹp trai?
Rõ ràng là một người con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp…
Diệp Oản Oản: “Thích là tốt rồi.”
Cung Húc gấp gáp mà thúc giục: “Diệp ca, chúng ta lúc nào bắt đầu quay a, tôi đều đã không thể chờ đợi được nữa rồi a!”
Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt lóe lên: “Không có nhanh như vậy đâu, cậu trước tiến hành những công việc khác, còn có bộ phim mà công ty an bài kia nữa. Bộ này không gấp.”
“À? Tại sao à? Tôi muốn quay bộ này trước a!” Cung Húc lầu bầu.
Vốn là, Diệp Oản Oản chuẩn bị kéo đầu tư tới tìm diễn viên để quay bộ phim này, với danh tiếng của Hoàn Cầu, muốn kéo đầu tư không phải là việc khó gì.
Nhưng là, gần đây cô nhận được tin tức, cháu ngoại Chử Hồng Quang đang âm thầm hỏi thăm cùng chú ý đến truyền thông Quang Diệu, hơn nữa còn thường xuyên ra vào phòng làm việc của Chử Hồng Quang, sợ là, đã theo dõi Quang Diệu…
Nếu chỗ béo bở không cho người ngoài, đến lúc đó bộ phim này, tại sao cô không dùng vốn của chính mình quay?


Đây là lá bài tẩy lớn nhất của cô a, không thể nhanh như vậy lại đưa ra được…
Diệp Oản Oản: “Chờ cậu đem kỹ thuật diễn của cậu luyện đến đạt tiêu chuẩn rồi lại nói.”
Coi như cô có thể dựa vào kỹ xảo đi dẫn dắt nghệ sĩ nhập vai diễn, nhưng tiền đề cũng muốn diễn viên có bản năng cùng ý thức, không phải nói bất kỳ một người bình thường nào cô cũng có thể làm cho hắn đột nhiên biết diễn, cái kia không thực tế.
Trái táo làm sao có thể mọc ra từ cây quất tử được, đạo lý này giống nhau a.
Kiến thức cơ bản của Cung Húc quá kém, cho hắn thêm một chút thời gian cũng ổn thỏa hơn.
“Vậy cũng tốt…” Cung Húc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cố ý nhìn về hướng Lạc Thần.
Trái táo nhỏ này có gì đặc biệt hơn người đâu, Diệp ca đích thân lựa chọn kịch bản mới cho hắn nha ha ha…
“Tối nay công ty tụ họp, cậu hiện tại cùng tôi và Lạc Thần cùng nhau đi, được không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Cung Húc liền vội mở miệng: “Cùng nhau cùng nhau! Dĩ nhiên là cùng đi với Diệp ca rồi!”
Ngày trước những buổi tụ họp công ty kia đối với hắn mà nói quả thực là buồn chán, hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không đi, nhưng có Diệp ca dĩ nhiên không giống nhau!


“Được, vậy đi thôi.”
Nửa giờ sau, quầy rượu.
Vào lúc này trong quán rượu đã có không ít người đến, vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản qua tới nơi, rối rít đi tới chào hỏi.
“Tổng thanh tra!”
“Diệp tổng thanh tra!”
“Diệp ca ngài ngồi chỗ này đi!”
Diệp Oản Oản lần lược gật đầu, sau đó ngồi xuống vị trí ghế sa lon đối diện, Cung Húc cùng Lạc Thần một trái một phải.
Mặc dù sau đó cô lần lượt tiếp lấy không ít nghệ sĩ, nhưng địa vị so với Lạc Thần cùng Cung Húc bất đồng, Cung Húc không cần phải nói, Lạc Thần dù sao cũng là nghệ sĩ đầu tiên do cô tự tay mang đi a.
Diệp Oản Oản mới vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là điện thoại của Hàn Thiên Vũ.
Hàn Thiên Vũ: “Alô, Diệp Bạch, đang ở chỗ nào vậy?”
Diệp Oản Oản: “Lam Pha quán, công ty tụ họp, thế nào?”
Hàn Thiên Vũ: “Trùng hợp như vậy sao, tôi đang ở gần đây, vừa vặn có chuyện tìm cậu thương lượng, có tiện nếu tôi tới đó không?”
Diệp Oản Oản: “Dĩ nhiên, hoan nghênh vô cùng.”
Hàn Thiên Vũ: “A, tốt lắm, năm phút nữa tôi sẽ đến nơi.”
Diệp Oản Oản: “ok.”
Bên cạnh Cung Húc lỗ tai đều đã dựng lên: “Diệp ca, ai vậy?”
“Hàn Thiên Vũ.” Diệp Oản Oản trả lời.
Cung Húc lầu bầu: “A… Diệp ca, quan hệ giữa anh cùng Thiên Vũ ca rất tốt nha? Hắn rõ ràng đã có người đại diện của mình rồi a, tại sao có chuyện lại thích tìm anh thương lượng vậy!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!