Nghe được Diệp Oản Oản đột nhiên sửa lại địa chỉ, tài xế liền đổi lại tay lái, hướng phía bệnh viện Nhân Ái lái đi.
"Tiểu cô nương, thế nào đột nhiên muốn đổi đi bệnh viện rồi hả? Là cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Tài xế có chút không yên lòng, vì vậy hỏi nhiều một câu.
"Không có, là thân thể ban trai cháu có chút không thoải mái, thường xuyên mất ngủ, cháu nghe nói bệnh viện Nhân Ái có lão Trung y rất lợi hại, có thể chữa cho người mất ngủ rất hay, cho nên muốn đi hỏi ý kiến một chút "
"Thì ra là như vậy a, tiểu cô nương bạn trai cô thật là có phúc!" Tài xế liên tục tán dương.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, không lên tiếng, chẳng qua là ánh mắt nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ. Rất nhanh, xe dừng lại trước cửa bệnh viện Nhân Ái. Diệp Oản Oản giờ phút này vẫn là tướng mạo ban đầu của mình, mặc trên người một áo đầm màu hồng, cười tươi rói mà đứng ở nơi đó, rất là nổi bật. Thẩm Mộng Kỳ dù là đang núp trong bóng tối nhưng cơ hồ cũng ngay lập tức liền phát hiện cô. Thấy Diệp Oản Oản bộ dạng dụ người, đáy mắt Thẩm Mộng Kỳ nhất thời thoáng qua một tia âm vụ, bất quá, thấy Oản Oản quả nhiên giống như dự liệu của chính mình bình thường ngoan ngoãn đến, nhất thời mặt đầy khinh thường vẻ trào phúng.
Dáng dấp xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, bất quá chỉ là một kẻ ngu xuẩn, cũng không phải bị cô ta chơi đến xoay quanh. Thẩm Mộng Kỳ nhìn thấy tận mắt Diệp Oản Oản tiến vào bệnh viện Nhân Ái, lúc này mới yên lòng, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tư Dạ Hàn một cái tin nhắn: [Tư tiên sinh, xin hỏi một chút Oản Oản bây giờ đi cùng với ngài sao? Tôi mới vừa rồi cơ thể có chút không thoải mái nên đi bệnh viện, kết quả trong lúc vô tình thấy một người, vô cùng giống Oản Oản, cũng không biết là có phải cô ấy hay không, tôi gọi điện thoại cô ấy không bắt máy, quả thực có chút lo lắng, cô ấy không phải là bị bệnh chứ?
Thẩm Mộng Kỳ dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức trực tiếp đi khiêu khích, mà là muốn Tư Dạ Hàn chính mình phát hiện. Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng Tư Dạ Hàn đối với Diệp Oản Oản quả thật vô cùng quan tâm, nếu là biết Diệp Oản Oản bị bệnh, nhất định sẽ tới bệnh viện tìm Oản Oản. Đến lúc đó, chờ hắn tràn đầy lo lắng tìm đến, lại thấy Diệp Oản Oản đang cùng Cố Việt Trạch mối tình thầm kín anh anh em em, kia trường cảnh, nhất định rất thú vị. Gửi xong cái tin này, Thẩm Mộng Kỳ trong lòng có dự tính rời đi. Ha ha, Diệp Oản Oản đứa ngốc kia, vẫn còn coi cô ta là bằng hữu tốt nhất, con người ngu si kia coi như là đến ૮ɦếƭ, cũng sẽ không nghĩ đến mọi chuyện là do cô ta làm!
Nhưng mà, Thẩm Mộng Kỳ có nằm mơ đi chăng nữa cũng chẳng ngờ chính là, ngay tại cửa sổ bệnh viện lầu hai, Diệp Oản Oản đã nhìn thấy toàn bộ quá trình tận mắt mình nhìn thấy người mà mình tưởng là bạn thân trong kiếp trước đầu tiên là trốn ở góc phòng len lén cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, sau đó lại là một bộ dạng đắc chí vừa lòng rời đi. Diệp Oản Oản đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi ngoắc ngoắc môi, a, cô dĩ nhiên muốn tới bệnh viện này một chuyến, chỉ có khi thấy cô xuất hiện, Thẩm Mộng Kỳ mới có thể tự cho là thông minh mà đi mật báo, mới có thể tiếp tục khiêu khích.
Sói đến đấy cố sự ai cũng biết, lần một lần hai không có gì, nếu còn tiếp tục lần ba, lần bốn? Nếu cô ta khiêu khích nhiều lần đều thất bại, coi như lần sau cô ta nói là sự thật, Tư Dạ Hàn cũng sẽ không đi tin tưởng cô ta nữa. Mà cô ta muốn, chính là hiệu quả như vậy.
Lúc này, nhà cũ trong tiểu hoa viên.
Từ lúc Diệp Oản Oản rời đi, Tư Dạ Hàn liền ngồi ở tại chỗ, động cũng không có nhúc nhích. Mãi đến khi, trên bàn điện thoại di động kêu lên làm anh giật mình, người gửi là Thẩm Mộng Kỳ - gởi tới một cái tin tức. Cái tiếng chuông tin nhắn này nghe vào trong tai Hứa Dịch quả thật giống như là âm thanh của tử vong. Tư Dạ Hàn liếc mắt một cái liền đọc xong nội dung của tin nhắn, trên mặt lạnh lẽo đến không có một tia nhiệt độ nào, vẫn không có bất kỳ tâm tình gì muốn đi chuyển, giống như tất cả tâm tình cùng với cặp con ngươi kia bị hố đen chiếm đoạt. Hứa Dịch liếc qua tin nhắn Thẩm Mộng Kỳ, lại nhìn phản ứng của Tư Dạ Hàn, còn không có đoán được cái gì.
Kinh người yên lặng không biết kéo dài bao lâu, Tư Dạ Hàn cầm điện thoại di động lên, gọi một trận điện thoại, "Cô đang ở đâu?"
Hứa Dịch thấy Tư Dạ Hàn bấm số gọi nhanh, biết anh gọi là số của Diệp Oản Oản, sắc mặt nhất thời càng xám lại. Vào lúc này vô luận Diệp Oản Oản là nói láo hay là nói thật, đều đã không cách nào vãn hồi. Chỉ nghe được điện thoại đầu kia di động Diệp Oản Oản trả lời, "Cái đó, em có chút việc, nửa đường đi một chuyến đến bệnh viện Nhân Ái, bởi vì em…. "
Không đợi cô nói xong, cũng đã bị một âm thanh lạnh lùng cắt đứt, "Trở về Cẩm Viên, bây giờ "
Kết thúc cuộc gọi này xong, ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh như băng bắn về phía Hứa Dịch, "Đi thăm dò "
Hứa Dịch sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu lĩnh mệnh. Sự tình đã đến mức độ này, Diệp Oản Oản đại khái cũng biết không gạt được, chính cô đều đã.thừa nhận, ông chủ vẫn như cũ không tin, còn muốn tiếp tục đi kiểm chứng
Diệp Oản Oản vừa tới Cẩm Viên liền bị đóng lại
“Cùm cụp” khóa lại âm thanh để cho trái tim của nàng run lên một cái, theo bản năng níu chặt trong tay túi chứa thuốc
Thời gian qua đi không tới nửa tháng, nàng lần nữa trở lại nơi này
Cho dù hết thảy đều nắm trong bàn tay, nhưng là, khi bị nhốt ở căn này quen thuộc mà xa hoa phòng ngủ, đã sớm xâm nhập linh hồn sợ hãi còn chưa bị khống chế một chút xíu đem thân thể của nàng chôn vùi
Bởi vì bị nhốt cái kia bảy năm, nàng cực độ sợ hãi hắc ám, sợ hãi an tĩnh, tới cuối cùng, bởi vì thói quen hắc ám, thói quen tĩnh mịch, nàng ngược lại bắt đầu sợ hãi ánh sáng, sợ hãi đoàn người
Đáng sợ nhất, không phải là bị giam cầm, mà là một ngày kia, cho dù cho nàng tự do, nàng cũng lại đi không ra căn nhà tù trong lòng
Cho dù là sống lại một lần, trở lại hết thảy bi kịch phát sinh trước, nàng như cũ thật đáng buồn đến không chạy thoát kiếp trước nhớ lại cùng bóng mờ
Ngoài cửa, một trận quen thuộc bước chân từ xa đến gần truyền tới, từng bước từng bước, ở an tĩnh không gian, dị thường rõ ràng tích đáng sợ
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra
Nhìn lấy cửa đáng sợ kia kinh người, giống như giống như quỷ lệ bóng người, Diệp Oản Oản con ngươi chợt co rúc lại
Trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt cùng kiếp trước nhớ lại hoàn toàn chồng lên nhau
Nữ hài biểu tình hoảng sợ giống như có thể ăn mòn lòng người độc dược, Tư Dạ Hàn sở hữu tất cả lý trí, sở hữu tất cả khắc chế, trong nháy mắt hóa thành bụi bay
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản liền bị sức mạnh to lớn ném vào trên giường, trong tay nắm chặt túi “Rào” rơi xuống đất
Muốn phải mở miệng trong nháy mắt, yếu ớt cổ họng liền bị Ϧóþ lại, hô hấp càng ngày càng khó khăn, sinh mệnh lực từng điểm từng điểm từ nơi này cỗ thân thể trong hút ra
Chờ rốt cuộc khôi phục hô hấp, miệng lưỡi lập tức bị dùng sức cắn xé, trong cổ họng nhanh chóng tràn ngập máu tanh khí tức
“Oản Oản, ta nói rồi đây là một lần cuối cùng cho nên, ngươi đã không có cơ hội”
Nương theo lấy câu phán quyết này, nam nhân tiếng bước chân dần dần xa, khóa lại âm thanh vang lên lần nữa
Vừa mới bị lỏng ra, Diệp Oản Oản lập tức kịch liệt ho khan, đáy mắt không thấy chút nào sợ hãi bóng dáng, chỉ còn lại lạnh lùng u ám ánh sáng
Bên trong thư phòng một mảnh hỗn độn
Không gian to lớn giống như bị đóng băng, lạnh giá thấu xương
Nam nhân ngồi ở trước bàn, giống như một cái tượng điêu khắc bị phong hóa, hung ác cùng là ngược một chút xíu ăn mòn trên trán cuối cùng một tia còn sót lại nhiệt độ
Hoàn toàn tĩnh mịch bên trong, tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên
“Cút ——”
Giận dữ âm thanh sợ đến tiếng gõ cửa nhất thời dừng lại
Nhưng rất nhanh, tiếng gõ cửa lại càng gấp gáp mà vang lên mà bắt đầu
Bởi vì chậm chạp không chiếm được đáp lại, người gõ cửa trực tiếp đẩy cửa vào
Bên trong nhà tình hình so với trong tưởng tượng còn phải đáng sợ, thấy tấm kia kinh người đến cực hạn khuôn mặt cùng đỏ thắm như dã thú ánh mắt, Hứa Dịch sợ đến mặt không chút máu
Nhưng là, chuyện kế tiếp quá trọng yếu, phải để cho ông chủ biết!
Hứa Dịch cưỡng bách chính mình tỉnh táo, dùng hết tất cả khí lực mới rốt cục tìm về thanh âm của mình, tốc độ nói thật nhanh mở miệng nói, “Cửu gia, ta đã tự mình đi điều tra, Diệp tiểu thư quả thật không đi trường học, mà là nửa đường đổi đường đi nhâи áι bệnh viện”
Rõ ràng cảm giác quanh mình không khí lạnh hơn, Hứa Dịch toàn thân đều đã ướt mồ hôi, “Nhưng là, màn hình giám sát biểu hiện, Diệp tiểu thư tới bệnh viện sau căn bản là không có đến cứu giúp phòng, mà là ở phòng khám treo cái lão Trung y chuyên gia số hiệu”
Sợ Tư Dạ Hàn không để ý tới biết trọng điểm tựa như, Hứa Dịch lại cố ý tăng thêm một câu, “Từ đầu tới cuối Diệp tiểu thư cũng không có đi gặp qua Cố Việt Trạch!”