Mục Văn Thanh lắc đầu nói: “Sao có thể so với Mộ Phàm được, vẫn là kém xa lắm…”
Quản lý Trịnh biết chủ tịch của mình đối với vị phó chủ tịch mới nhậm chức này có nhiều tán thưởng, vội mở miệng nói: “Đó là điều đương nhiên, chẳng qua là phong cách có chút tương tự, có điều rõ ràng là non nớt hơn nhiều lắm!”
Nghe vậy Mục Văn Thanh nhìn vị trí trống bên cạnh mình: “Mộ Phàm đâu? Sao còn chưa tới?”
“Phó chủ tịch nói là trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, đang xử lý, sắp qua tới rồi!”
“Cái gì? Tai nạn xe cộ sao?” Chân mày Mục Văn Thanh nhất thời nhíu chặt.
Quản lý Trịnh vội mở miệng nói: “Chủ tịch ngài không cần phải khẩn trương, người không có việc gì, chính là xe bị hư mà thôi, bây giờ tôi đi ra ngoài đợi phó chủ tịch!”
………………………..
Quản lý Trịnh tạm thời rời chỗ cũng không có đưa tới điều chấn động gì cả.
Thẩm Mộng Kỳ mới vừa xuất hiện ở trên sân khấu, phía dưới chính là từng tiếng khen ngợi, vào lúc này mọi người đang rối rít vỗ tay tán dương.
“Không hổ là tác phẩm đỉnh cao của Hà tổng giám, quả thật lợi hại!”
“Cái loại sáng tạo này, động não này, không phải là người bình thường có thể nghĩ tới được đâu!”
“Mới vừa rồi ngay cả chủ tịch buổi tiệc cũng đều gật đầu rồi!”
Hà Tuấn Thành vui tươi hớn hở đón nhận tất cả lời ca ngợi: “Các vị quá khen rồi, chút tài mọn, không đáng nhắc đến!”
Đúng lúc này…
Trong tiếng tán dương xôn xao, đột nhiên một thanh âm bất ngờ vang lên ——
“A, lúc nào phong cách hiệp hội Thời Trang lại thấp như vậy rồi hả? Thậm chí ngay cả loại người vô sỉ ăn trộm tác phẩm của người khác cũng có thể đàng hoàng công khai lên sân khấu, tiếp nhận sự ca ngợi của mọi người?”
Âm thanh người đàn ông khoan thai trong đó lộ ra mấy phần bất cần đời, tràn đầy giễu cợt và vẻ khinh thường.
Bởi vì tiếng nói này đột ngột vang lên làm cho đám người yên lặng một giây.
Vẻ đắc ý trên mặt Hà Tuấn Thành cứng ngắc, vẻ mặt âm u nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy Diệp Mộ Phàm vẫn là tóc rối bời, người mặc quần áo nhăn nhúm, khóe miệng tựa như cười mà không phải cười, hoàn hảo mà đứng ở nơi đó.
Diệp Mộ Phàm! Anh ta lại còn có can đảm tới đây sao! Được, rất tốt…
Không cần Hà Tuấn Thành tự mình mở miệng, đã có người tức giận lên tiếng mắng chửi: “Ở đâu ra cái kẻ bụi đời này vậy, lại có thể ác ý phỉ báng danh tiếng của hiệp hội Thời Trang, còn nói xấu ở trong hiệp hội nhà thiết kế của chúng ta có kẻ trộm!”
Người đã gặp qua hình dáng thật sự của Felix không có mấy người, cộng thêm mọi người đang nhìn thấy bộ dáng bất cần đời này của Diệp Mộ Phàm, đương nhiên sẽ không đem anh ta coi ra gì.
“Người này là ai? Tại sao lại nhìn có chút quen mặt vậy?”
“Mọi người không biết sao? Người ta là đại thiếu gia của tập đoàn Diệp thị, thái tử gia của giải trí Hoàng Thiên, Diệp Mộ Phàm đó!”
“Đệt! Đó chính là người không học vấn không nghề nghiệp kia sao? Anh ta làm sao lại chạy tới chỗ này vậy?”
“Nghe nói trước kia anh ta ở tại Tụ Tinh làm việc vặt cho Hà Tuấn Thành, sau đó bị sa thải, đoán chừng là ghi hận trong lòng, cho nên chạy tới đây gây chuyện đó!”
“Người này cũng quá vô sỉ đi!”
Chờ mọi người mắng chửi hết lời, Hà Tuấn Thành mới đứng dậy, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Diệp thiếu, ban đầu nhìn anh bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chúng tôi thấy anh đáng thương nên mới thu nhận anh, để cho anh cùng ở bên cạnh tôi làm việc vặt.
Nhưng bởi vì anh thật sự không có thiên phú, lại không chịu làm việc cho giỏi, vì công bằng, tôi cũng chỉ có thể sa thải anh, dù sao công ty cũng phải kiếm tiền, không nuôi người rảnh rỗi.
Ai biết, anh không chỉ không biết hối cải, còn chạy tới nói xấu tôi, điều này…”
Điệu bộ vẻ mặt Hà Tuấn Thành đau lòng không thôi, Diệp Mộ Phàm cũng không nói chuyện nữa, cứ lẳng lặng ở đó nhìn hắn ta biện minh: “Ồ? Tôi không có thiên phú? Vậy ai có thiên phú, anh sao nhà thiết kế lớn Hà Tuấn Thành – người chỉ có thể dùng tác phẩm của người khác làm thành của mình?”
Hà Tuấn Thành đang chờ anh ta nói lời này, lặp tức “Ha ha” nở nụ cười, “Diệp thiếu, anh nói tôi lấy trộm tác phẩm của người khác, anh nên nói rõ một chút, vậy tôi lấy trộm, là tác phẩm của ai?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Diệp Mộ Phàm hai tay ôm иgự¢, không chút nghĩ ngợi mở miệng: “Dĩ nhiên là tôi!”
“Phốc ha ha… Phế vật này mới vừa nói cái gì vậy?”
Diệp Mộ Phàm vừa dứt lời, mấy nhà thiết kế chung quanh Hà Tuấn Thành nhất thời cười ầm lên.
“Diệp Mộ Phàm, e rằng đầu óc của anh có vấn đề? Hà tổng giám của chúng ta lấy trộm tác phẩm của anh sao? Anh cho rằng anh là ai?”
“Trời, đường đường là tổng giám giải trí Tụ Tinh của chúng ta, mà lại cần lấy trộm tác phẩm của một người làm việc vặt như anh sao, anh thật sự là biết tự dát vàng lên mặt mình mà!”
Hà Tuấn Thành hoàn toàn không cần tự mình ra tay, mọi người ở đây một người một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm ૮ɦếƭ Diệp Mộ Phàm rồi.
“Hừ! Bảo an đâu? Mấy người làm việc thế nào vậy? Có người không có thư mời trà trộn vào rồi cũng không biết! Còn tùy tiện để anh ta gây chuyện như vậy nữa sao!”
“Đúng vậy! Còn không nhanh chóng đem người đuổi ra ngoài cho tôi!”
Bên này tiếng động ồn ào quá lớn, rất nhanh đã kinh động đến nhân viên làm việc.
“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?” Một cô gái ăn mặc rất nghiêm túc hoang mang chạy tới, sau khi nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, ánh mắt nhất thời sáng lên, “Quản lý Trịnh vẫn đang liên tục tìm…”
Lời nói của cô gái còn chưa dứt, thì bị một nhà thiết kế tóc dài bên cạnh cắt đứt: “Người này, không có thư mời trà trộn vào trong đây làm loạn, bởi vì ghen tị với Hà tổng giám của chúng ta, còn bêu xấu anh ấy lấy trộm tác phẩm của mình! Các cô làm việc như thế nào? Còn có thể quản lý được hay không vậy?”
Tất cả mọi người chung quanh không biết chân tướng đều đang xem náo nhiệt, tụ ba tụ năm thì thầm với nhau.
“Cái…Cái gì… Anh ta vào đây để gây rối… Ghen tị với Hà tổng giám…” Nhân viên làm việc một mặt mê mang, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vẻ mặt của người tóc dài kia vô cùng lạnh lùng nói: “Không sai! Không tin cô kiểm tra một cái xem thử anh ta có thư mời hay không là biết được thực hư sự việc!”
“Hazz, thôi quên đi…” vẻ mặt Hà Tuấn Thành như khoan dung nói.
Người tóc dài này vì muốn nịnh bợ Hà Tuấn Thành, mặt đầy đại nghĩa cao giọng nói: “Sao có thể đơn giản như vậy được, loại người bại hoại thế này ở giới thời trang, cũng dám bước chân vào cửa chính hiệp hội Thời Trang của chúng ta sao?! Quả thực là làm bẩn hiệp hội mà!”
Nhân viên làm việc nghe vậy, sắc mặt có chút khó mà hình dung được, nhìn đám người Hà Tuấn Thành vẻ mặt giống như nhìn người ngoài hành tinh, rồi nói: “Vị tiên sinh này quả thật không có thư mời…”
Tóc dài nghe xong, nhất thời càng hăng hái hơn, đắc ý mở miệng: “Tôi nói nha, anh ta cho các anh chỗ tốt gì mà các người làm việc cẩu thả để cho anh ta đi vào đây một cách tự ý như thế vậy?!”
Nhân viên làm việc bị người này dùng thái độ hùng hổ dọa người cũng kích động thêm vài phần tức giận, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Hà Tuấn Thành, sau đó, từng chữ từng chữ mở miệng nói: “Vị tiên sinh này, là phó chủ tịch hiệp hội Thời Trang của chúng ta, cũng là một trong những người chủ trì buổi tiệc ngày hôm nay, dĩ nhiên là không cần thư mời, xin hỏi các người, đối với chuyện này có vấn đề gì không?”
Trong nháy mắt tiếng nói của nhân viên làm việc vừa dứt, hiện trường một mảng yên lặng như ૮ɦếƭ.
Vẻ đắc ý trên mặt người tóc dài hoàn toàn cứng ngắc, con ngươi của Hà Tuấn Thành chợt co rút nhanh, đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn mắt cứng đờ nhìn sang Diệp Mộ Phàm…
Thẩm Mộng Kỳ trên sân khấu dù bận rộn nhưng vẫn ung dung xem náo nhiệt trong nháy mắt thân thể của cô ta cũng ¢ươиg ¢ứиg, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chợt trắng nhợt, không cách nào tin tưởng nhìn về phía Diệp Mộ Phàm…
Cô gái kia mới vừa rồi… Nói cái gì vậy?
Phó chủ tịch hiệp hội Thời Trang…
Diệp Mộ Phàm sao?
Lúc này, Hà Tuấn Thành thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, chật vật mở miệng hỏi: “Cô… Cô mới vừa… Mới vừa nói cái gì? Cô nói anh ta là ai?”
Nhân viên làm việc liếc hắn ta một cái nói: “Đây là phó chủ tịch hiệp hội Thời Trang mới nhậm chức của chúng tôi, Felix tiên sinh. Chính là người mà mấy người mới vừa nói không có thư mời tùy tiện trà trộn đi vào, còn làm bẩn người của hiệp hội Thời Trang.”
Tất cả mọi người: “…”