Vạn Hạc Vân chần chờ hỏi: “Xin hỏi tiểu thư cô là?”
Diệp Oản Oản: “Nước Hoa, Tư gia.”
“Tư… Tư gia…” nhất thời vẻ mặt Vạn Hạc Vân hoàn toàn là thụ sủng nhược kinh, Tư gia ở nước Hoa, người nào không biết chứ, nhất là ở Myanmar, thế lực cũng vô cùng khổng lồ.
Vạn Hạc Vân do dự mở miệng: “Tiểu thư cô nhất định phải mua nhóm đá này của tôi sao?”
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: “Tôi thấy phẩm chất khối đá của ông chủ Vạn tương đối tốt, hơn nữa còn nhìn vừa mắt, cho nên… ông chủ Vạn ra giá đi!”
Coi như vừa mắt sao?
Nghe lời ấy của Diệp Oản Oản, mọi người tại đây, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Cô gái này muốn mua nguyên thạch của Vạn Hạc Vân, chỉ là bởi vì… Nhìn thấy vừa mắt sao?
Vạn Hạc Vân do dự rất lâu, nghĩ đến tình huống của cửa hàng, rốt cuộc mở miệng nói: “Vị tiểu thư này, đây là tất cả hàng có sẵn trong cửa hàng của tôi, nếu tiểu thư không chê, tôi có thể bán toàn bộ lỗ vốn, nửa giá cho tiểu thư…”
Ban đầu, khi đến đây ông ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, chính là một khối đá đều bán không được, mà bây giờ có người mua lấy, với ông ta mà nói đã là kết quả tốt nhất.
Diệp Oản Oản cười nói: “Tôi xem đồ vừa mắt, chưa bao giờ thích để cho người khác giảm giá, giá mua bao nhiêu, cứ việc nói.”
Diệp Oản Oản nói như vậy, nhưng trong lòng hết sức rõ ràng, nhóm nguyên thạch này của Vạn Hạc Vân, sẽ mang tới kinh ngạc vui mừng rất lớn, nếu thật sự mua bằng nửa giá, trong lòng Diệp Oản Oản tự nhiên cũng có áy náy.
Huống chi, Vạn Hạc Vân đã kề cận đóng cửa phá sản, kiếp trước, kết quả của Vạn Hạc Vân thê thảm như vậy, kiếp này, nếu mình kiếm được tiện nghi, như vậy vì sao không thể cho Vạn Hạc Vân một con đường sống?
Vạn Hạc Vân nghe vậy vẻ mặt ngẩn ra, nhất thời lộ vẻ xúc động, không nghĩ tới Diệp Oản Oản sẽ nói như vậy…
Mà người chung quanh lại là không còn gì để bàn bạc, nói: “Cô gái này thật sự là người của Tư gia phái tới sao? Mua hàng ở phường tập trung không muốn, dich ngon tinh.com lại đi mua rác rưởi của Lâm Lang các, người ta tiện nghi không muốn, còn nhất định muốn làm khó mình vậy?”
“Dáng dấp thật là xinh đẹp, đáng tiếc não có vấn đề…”
“Những người này của Tư gia làm ăn cái gì không biết?”
Nghe mọi người vây xem nói những lời khó nghe này, sắc mặt của Tiết Lệ khó coi đến cực hạn, đều là do người phụ nữ này, làm ra chuyện như thế này nên anh ta mới mất thể diện đến thế.
“Diệp tiểu thư! Xin nghĩ lại sau đó hãy làm!” Tiết Lệ cau mày mở miệng.
“Nghĩ lại sau đó làm?” Diệp Oản Oản liếc Tiết Lệ: “Anh là đang chỉ bảo tôi sao?”
“Diệp tiểu thư! Tôi không có ý này, chẳng qua là tận tâm làm tròn bổn phận chức trách của mình mà thôi!” Tiết Lệ nói.
“Tận trung?” Diệp Oản Oản cười lạnh: “Người mà anh tận trung là ai, đừng quên chính mình có thân phận gì, lại đang cùng ai nói chuyện!”
Tiết Lệ gật đầu một cái, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói: “Được, nếu như Diệp tiểu thư cố ý như thế, tôi chỉ có thể báo lên tổng công ty!”
Diệp Oản Oản: “Xin cứ tự nhiên.”
Tiết Lệ tức giận, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại.
Nước Hoa, trong phòng họp, một đám trưởng lão cấp cao đang họp.
Thân là một trong những người trong hội đồng quản trị của Tư gia – Phùng Nghĩa Bình, đột nhiên đứng dậy rời đi, nhận nghe điện thoại.
Một lát sau, Phùng Nghĩa Bình tiếp điện thoại xong trở lại, vẻ mặt dường như rất khó khăn, “Các vị, xin lỗi, ngắt lời một chút, tình huống bên Myanmar có thay đổi.”
“Chuyện gì?” Tư Minh Lễ nhìn về phía Phùng Nghĩa Bình, nghi ngờ mở miệng hỏi.
Ngay lập tức, Phùng Nghĩa Bình đem mọi chuyện đều nói một lần. Nghe được tình huống Phùng Nghĩa Bình nói xong, sau đó, toàn bộ phòng họp tất cả xôn xao.
“Cái này cũng quá hoang đường rồi!”
“Tư tổng cho Diệp tiểu thư trên danh nghĩa là trợ lý đặc biệt cũng đã đủ đối đãi đặc biệt rồi, hiện tại nhiệm vụ thứ nhất lại còn qua loa như thế, cho rằng công ty là nơi nào!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Ôi, Tư tổng quá hồ đồ rồi, thứ người như vậy làm sao có thể đảm nhiệm vị trí chủ mẫu Tư gia tương lai được chứ!”
“Ha ha.” Tư Minh Lễ cười lạnh một tiếng: “Vậy thì có cái gì đâu chứ, chỉ cần gia chủ Tư gia chúng ta cao hứng không phải là xong rồi sao.”
Trưởng lão tóc trắng Tư Minh Vinh lúc này lạnh lùng nói: “Minh Lễ, cậu đang nói lời hỗn trướng gì vậy?!”
Tư Minh Lễ nhìn về phía trưởng lão tóc trắng: “Anh hai, em đây có thể nói cái gì, lần trước, em chỉ nói người phụ nữ kia mấy câu, gia chủ liền đem chân của con trai em đều cắt đứt, anh muốn em nói thế nào, nếu em lại nói không tốt về người đó nữa, chỉ sợ cái mạng già này của em đều không còn nữa rồi.”
Tư Minh Vinh nhìn về phía Phùng Nghĩa Bình: “Nói với Tiết Lệ, để cho người phụ nữ kia nghe điện thoại!”
Phùng Nghĩa Bình gật đầu, một lát sau trả lời: “Người phụ nữ kia không nhận…”
Nghe lời nói này, tất cả mọi người trong phòng họp lại xôn xao, người phụ nữ kia, lá gan lớn như thế sao?
“Không nghe điện thoại, để cho Tiết Lệ mở video không được sao.” Tư Minh Lễ nói.
…………………….
Bên trong phường tập trung, Diệp Oản Oản ngồi ở một bên, trước mặt là Tiết Lệ đưa điện thoại hướng về phía cô.
“Diệp Oản Oản!”
Gầm lên một tiếng, âm thanh từ điện thoại truyền tới.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản quay đầu nhìn về phía bên trong video, một đám cấp cao của Tư gia.
Giờ phút này, Tiết Lệ và Hầu Mậu Phong trong lòng cười lạnh không dứt, bộ dạng xem kịch vui, người phụ nữ này cho rằng mình là ai, chọc giận cấp cao của Tư gia, bọn họ muốn nhìn xem cô ta muốn giải quyết vấn đề này như thế nào!
“Các ông không mở hội nghị, trong lúc rảnh rỗi như vậy, không phải là muốn cùng tôi gọi video nói chuyện phiếm đấy chứ?” Diệp Oản Oản nhìn về phía mấy người đang xuất hiện trong video, cười nhạt nói.
“Diệp Oản Oản, lá gan của cô cũng quá lớn rồi, phường tập trung là nơi mà Tần Nhược Hi tiểu thư đã sớm liên hệ tốt, mà cô là một người ngoài, cái gì cũng không biết, làm chuyện như bây giờ, là hại công ty!” Phùng Nghĩa Bình tức giận nói.
Thân là một trong những thành viên ban giám đốc của công ty, coi như là chủ mẫu tương lai, ông ta cũng có quyền khuyên ngăn, lại càng không nói, Diệp Oản Oản này, bây giờ còn chưa phải là chủ mẫu Tư gia tương lai.
“A Cửu nếu tín nhiệm tôi, đem nhiệm vụ giao phó cho tôi, vậy dĩ nhiên là do tôi toàn quyền xử lý, các ông nếu không phục, dich ngon tinh.com vậy thì đi tìm gia chủ của các ông đi, tới tìm tôi làm cái gì.” Diệp Oản Oản bình tĩnh mở miệng nói.
“Cô… Cô nói cái gì!” Phùng Nghĩa Bình cắn răng nghiến lợi.
“Ha ha, tôi đã nói, A Cửu nguyện ý chơi đùa, liền để gia chủ chơi đùa, ngược lại chút tiền này, gia chủ cũng không quan tâm nhiều đâu, coi như là bố thí cho ăn mày mà thôi.” Tư Minh Lễ trong video, cười lạnh một tiếng rồi nói.
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Minh Lễ, kinh ngạc nói: “Ông chú Tư, ông làm sao cũng ở đây a, tôi còn tưởng rằng ông ở nhà chiếu cố con trai bị gảy chân của ông đấy.”
Tiếng nói của Diệp Oản Oản hạ xuống, Tư Minh Lễ nhất thời từ chỗ ngồi đứng lên: “Diệp Oản Oản… Cô thật sự cho rằng cô thành tinh sao? Hiện tại cô làm chuyện này, sẽ tổn hại lợi ích của tất cả mọi người Tư gia chúng tôi, cô có năng lực gánh vác hậu quả này sao?”
“Diệp Oản Oản, nếu như cô chống lệnh không theo, hết thảy hậu quả, để cho một mình cô tới gánh vác, chờ cô từ Myanmar trở lại, coi như là A Cửu, lần này cũng không giữ được cô nữa rồi!” Thân là Tư gia Chấp Pháp Đường chủ Tư Minh Vinh, rốt cuộc lên tiếng.
“Cái này tôi không có vấn đề gì… Các ông nếu cho là tôi thua, vậy chúng ta liền đến đánh cược như thế nào?” Diệp Oản Oản cười nói.
“Cô muốn đánh cược như thế nào?” Phùng Nghĩa Bình cau mày.
“Nếu như, lần này tôi kiếm được lợi nhuận thì những người tham dự, thì phải nói mình là con rùa đen khốn kђเếק, ai dám đánh cược nào?” Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, rồi nói.
“Quả thật hồ đồ!” Phùng Nghĩa Bình tức giận nói.
“Làm sao, không dám à?” Diệp Oản Oản hơi nhíu mày hỏi lại.