Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 394: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Sáng ngày thứ hai, truyền thông Quang Diệu.
“Rốt cuộc chơi đủ rồi?” Diệp Mộ Phàm mặt ai oán.
Diệp Oản Oản cười khẽ “Quà cho anh và ba mẹ.”
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm lúc này mới hơi đổi vài phần, hừ hừ nói “Coi như em còn có lương tâm!”
“Hẹn tối nay đi nhà cũ?” Diệp Oản Oản hỏi.



“Đúng vậy…” Vừa nhắc cái này mặt Diệp Mộ Phàm tối lại “Không thể không đi được không? Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao, làm sao phải nhất định muốn về đó cho tức!”
Diệp Oản Oản quét tới, ánh mắt lạnh giá “Em nói rồi, anh nhất định phải đoạt lại Diệp gia! Quên bọn họ đối với ba mẹ mình thế nào sao?”
“Ồ…” Diệp Mộ Phàm bị ánh mắt lạnh băng của Diệp Oản Oản quét qua, nhất thời ngượng ngùng sờ lỗ mũi, “Anh đương nhiên muốn, nhưng mà, lấy năng lực hiện tại của chúng ta, còn có thành kiến của ông bà nội với nhà chúng ta, khó như lên trời..”
Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi chăm chú “Anh cho rằng, tín nhiệm của bọn họ không có gì phá nổi?”
………


Buỏi tối, nhà cũ Diệp gia.
Diệp Mộ Phạm tham gia điện ảnh cầm nhiều hạng mục giải thưởng lớn, cũng đảm nhiệm phó chủ tịch hiệp hội Thời Thượng, hai ông bà bên này đều biết.
Nếu không lần này cũng không gọi điện thoại kêu anh trở về ăn cơm.
Hôm nay gia tộc Diệp gia ăn chung, đến không ít bạn bè thân thích.
Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm vừa mới xuất hiện,liền hấp dẫn không ít người chú ý.
Với giá trị nhan sắc của hai người, hai anh em đứng chung một chỗ, thật sự quá bắt mắt.
Đàm Nghệ Lan nhìn thấy cảnh đẹp của hai anh em, sắc mặt hòa hoãn không ít.
“Bà nội!” Bị Diệp Oản Oản đẩy, Diệp Mộ Phàm lên tinh thần đi về hướng hai ông bà.
“Bà nội, con mang lễ vật cho hai người, hai ông bà xem có thích không!”
“Tới thì tới, còn mang thứ gì!” Mặc dù trong miệng Đàm Nghệ Lan nói như vậy, nhưng mà sắc mặt vẫn hài lòng.


Diệp Mộ Phàm thân mật kéo cánh tay của Đàm Nghệ Lan “Kiếm tiền, chuyện đầu tiên là con muốn hiếu kính ông bà nội!”
Đàm Nghệ Lan nghe vậy vui mừng mở miệng “Cuối cùng Mộ Phàm cũng bắt đầu hiểu chuyện, trong thời gian gần đây, biểu hiện cũng không tồi, lần trước gặp chủ tịch Mục, còn nghe ông ấy khen con.”
“Có phải là khen con di truyền được thiên phú thời trang của bà nội không?”
“Con đó …”
Thấy Đàm Nghệ Lan bị Diệp Mộ Phàm dụ đến vui vẻ, cách đó không xa Lương Mỹ Huyên cắn cắn răng.
Lương Mỹ Huyên đi qua, mở miệng yếu ớt, “Mẹ, con nghe nói, hiện tại Mộ Phàm là ở chi nhánh nhỏ của công ty Hoàn Cầu làm người tạo hình? Chúng ta có Hoàng Thiên thì không làm mà lại đi làm công cho Hoàn Cầu, nếu nói ra ngoài, để cho người ta nghĩ như thế nào…”
Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng, “Thím hai, kiến thức thím thật thiển cận, lấy ngắn chế dài, thím có biết biết người biết ta trăm trận trăm thắng không, tôi đi Hoàn Cầu thực tập, vừa vặn học cách quản lý của họ.”
Sau lưng, Diệp lão gia đi tới, gật đầu mở miệng nói, “Lời này của Diệp Mộ Phàm, nói rất có đạo lý.”
Lương Mỹ Huyên bị nghẹn lại, trên mắt đầy oán giận.
Đang muốn tiếp tục nói bên cạnh bà ta có người khẽ kéo cánh tay ra hiệu bà ta có chừng mực.

Diệp Y Y mặc một bộ trang phục dạ hội màu lam, đi tới trước mặt Đàm Nghệ Lan “Bà nội, có một tin tức tốt, năm nay chúng ta đã cùng Hoa Ảnh hợp tác…”
Đàm Nghệ Lan vừa nghe, nhất thời hấp dẫn sự chú ý, “Thật sự?”
Hoa Ảnh nhưng là công ty sản xuất và dịch vụ về điện ảnh và truyền hình, có uy tín từ lâu.
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, ánh mắt nhất thời buồn bã, anh còn đang ở một cái chi nhánh công ty nhỏ làm việc cực khổ vất vả, Diệp Y Y đã sớm đạt đến trình độ nào rồi…
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lương Mỹ Huyên thấy vẻ mặt Diệp Mộ Phàm như ăn quả đắng, sắc mặt khôi phục “Ôi, Y Y nhà tôi chính là ưu tú, ai cũng nói con tôi có tri thức, hiểu lễ nghĩa, khí chất. Ba mẹ Việt Trạch cũng khen con bé thông minh, nghe nói bên kia có rất nhiều người bà con hỏi Y Y có chị em nào hay không, nói tới đây, thím đều nghĩ đến Oản Oản, ngược lại muốn làm mai nhưng lại sợ…”
Lương Mỹ Huyên nói lời này, một mặt nâng Diệp Y Y cố ý nhắc tới Cố gia, hướng иgự¢ Diệp Oản Oản đâm, cuối cùng là nói, Diệp Y Y có một cô em họ, sợ là không lấy ra được, sợ gieo họa người ta.
“Lương Mỹ Huyên, thím con mẹ nó ý gì! Âm dương bát quái gì đó! Đừng quên cửa hôn nhân Cố gia này là lúc đầu định cho ai! Đoạt đồ của Oản Oản, vậy mà còn dương dương tự đắc, ai cho thím mặt!” Mới vừa rồi Diệp Mộ Phàm đều nhẫn nhịn không mở miệng, nghe đến đó, rốt cuộc tức giận.
Diệp Oản Oản nhìn về phía bên Diệp Mộ Phàm.
Nếu ở kiếp trước, cô so với Diệp Mộ Phàm còn kịch liệt hơn.


Kiếp trước cô ghét nhất Diệp Y Y phóng khoáng ưu nhã, cao cao tại thượng, luôn ung dung dẫm lên cả nhà cô.
Một điểm nửa là Diệp Y Y đoạt vị hôn phu của cô nên chỉ cần cô ta nói một câu, là đủ cho cô mất khống chế, huống chi còn có Lương Mỹ Huyên luôn ở bên cạnh quạt gió thổi lửa.
Mỗi lần về nhà cũ, là đều huyên náo long trời lở đất.
Coi như ông bà nội không thích mẹ cô, nhưng dù sao cô cũng là cháu gái, không đến nỗi đem cô đuổi ra khỏi nhà, nhưng cũng bởi vì cô nhiều lần huyên náo Diệp gia cũng mất thể diện, lại muốn sống ૮ɦếƭ đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, mất hết sự tha thứ của hai ông bà, nên mới đưa ra kết quả này…
Mà bây giờ, cô sẽ không tiếp tục làm ra chuyện ngu như vậy.
Nghe được Diệp Mộ Phàm chất vấn, vẻ mặt Lương Mỹ Huyên nhất thời kinh ngạc, “Diệp Mộ Phàm, cậu nói gì vậy, tôi có lòng tốt giới thiệu cho Oản Oản một mối hôn sự, lại sợ Oản Oản chê tôi nhiều chuyện không vui, nào có ý tứ sỉ vả.
Tôi còn muốn hỏi cậu, cái gì gọi là đoạt đồ của Oản Oản? Việt Trạch là sau khi cùng Oản Oản chia tay mới quen với Y Y nhà tôi, quang minh chính đại, lưỡng tình tương tuyệt, cậu không thể nói lung tung được.
Trước Oản Oản là hình dạng gì mọi người đều biết, vuốt lương tâm của mình mà nói, nếu như là cậu, cậu sẽ chọn sao? Loại chuyện tình cảm này, sao có thể gò ép được?”
A giỏi một cái lưỡng tình tương tuyệt, quang minh chính đại.
Đầu tiên là hãm hại cô, sau đó uy ђเếק cha cô, cuối cùng cấu kết Cố gia, từng bước từng bước phá hoại gia đình cô.


Lương Mỹ Huyên vừa nói, một bên vẫn ung dung quan sát phản ứng của Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm.
Bà không sợ hai người họ náo chỉ mong họ náo càng dữ dội càng tốt.
Gần đây thái độ của hai ông bà với nhà anh cả càng ngày càng yếu đi, lại để cho bà đau đầu…
Diệp Mộ Phàm tức giận muốn xông về hướng Lương Mỹ Huyên “Thím…”
Lúc này, Diệp Oản Oản vẫn không mở miệng kéo Diệp Mộ Phàm lại, cười một tiếng bước đến bên cạnh hai ông bà và Lương Mỹ Huyên, Diệp Y Y, ánh mắt trong suốt mở miệng nói “Anh, anh hiểu lầm thím hai rồi, thím hai làm sao lại có ý tứ này, trước thím hai đặc biệt thích anh Việt Trạch, hiện tại anh Việt Trạch và chị Y Y ở cùng một chỗ, thím hai là vui mừng, mới thuận miệng nói mấy câu người Cố gia thích chị Y Y thôi.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!