Diệp Oản Oản nói xong thì thương tâm khóc không dứt, “Thím hai còn… còn đem chuỗi vòng tay con vừa mới tặng vứt đi, nói là ghét bỏ loại đồ giá rẻ này, đây là toàn bộ tiền lương một tháng con cố ý mua, con quả thực tức không nhịn nổi, liền cùng thím hai giằng co, kết quả thím hai liền đẩy con…”
“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt! Mày… Mày quả thật là nói bậy nói bạ!”
Lương Mỹ Huyên giận đến gần ૮ɦếƭ, vội vàng nhìn về phía hai ông bà giải thích, “Cha, mẹ, làm sao có thể, con căn bản không có đẩy nó, ngược lại là nó đánh con hai bạt tai!”
Nước mắt Diệp Oản Oản cộp cộp rơi xuống, “Thím hai, nói chuyện cũng cần có lương tâm, nếu như không phải thím nói quá mức, nếu như không phải thím… Nếu như không phải thím nói ông nội bà nội sớm muộn cũng có một ngày sẽ ૮ɦếƭ, con làm sao có thể tức giận mà đánh thím?
Còn nữa, không phải là thím đẩy con, chẳng lẽ là chính con té trên đất? Chuỗi ngọc không phải thím ném, chẳng lẽ là con kéo xuống đất từ trên tay thím? Thím hai, có phần khinh người quá đáng đó!”
“…!” Lương Mỹ Huyên nghe xong nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu.
Thực sự chính là nó tự ngã xuống đất, chuỗi ngọc trên tay bà ta cũng là chính nó cứng rắn lôi xuống!
Bà ta rõ ràng chỉ nói một câu, “Tiểu tiện nhân sinh phế vật”, nó lại có thể suy diễn ra nhiều như vậy, lời văn câu chữ cũng đều là khiêu khích quan hệ của bà ta và cha mẹ chồng.
Hai ông bà vốn dĩ không quá tin tưởng lời của Diệp Oản Oản, nhưng nghe đến đó, nhất là sau khi nhìn thấy hạt ngọc châu chia năm sẻ bảy tán loạn trên mặt đất, đã tin tưởng bảy tám phần.
Nếu là lúc trước Diệp Oản Oản nói, hai ông bà cũng sẽ không tin tưởng, nhưng biểu hiện gần đây của Diệp Oản Oản thật sự rất tốt, biểu hiện tối nay càng làm cho bọn họ hài lòng, liền gia tăng độ tin cậy cho những lời này.
Ánh mắt Diệp Hồng Duy nhất thời nghiêm nghị nhìn sang Lương Mỹ Huyên.
Mấy năm nay, con thứ hai tự mình cầm quyền, quả thật có chút không để ai vào trong mắt.
Ông còn chưa có ૮ɦếƭ, lại có thể dám nói ra những lời như cái nhà này là nó định đoạt? Ai cho nó quyền này!
Mặc dù cái này nhà sớm muộn cũng phải giao cho con thứ hai thừa kế, nhưng trong lòng Diệp Hồng Duy vẫn là vô cùng không vui…
“Cha, mẹ, hai người ngàn vạn lần chớ tin tưởng lời nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này nói, tất cả đều là nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này bêu xấu con, con thề với trời, tuyệt đối không có nói qua những lời đó…”
“Đúng vậy, ông nội, bà nội, con có thể làm chứng!” Diệp Y Y cũng vội vàng mở miệng.
Diệp Oản Oản một bên lau nước mắt, một bên đứng lên, khom người, đem từng viên từng viên hạt châu rơi trên đất nhặt lên, cũng không giải thích một câu nào.
“Ông nội, bà nội, thật xin lỗi, con lại mang thêm phiền toái cho hai người, con vốn cho rằng nơi này là nhà của con, con cố gắng thử thay đổi chính mình, cố gắng để cho mình dung nhập vào trong cái nhà này, con thậm chí có thể… chắp tay nhường người yêu thích nhất ra… Nhưng bây giờ, con nghĩ, con sai lầm rồi…”
“Anh, chúng ta đi thôi…”
“À? Uhm…” Mãi đến khi Diệp Oản Oản gọi mình, Diệp Mộ Phàm mới phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác đi theo em gái của mình.
Đi khỏi nhà cũ.
Vừa mới lên xe, Diệp Oản Oản lập tức khôi phục thần thái lười biếng cùng không đếm xỉa tới, thật giống như cô gái đáng thương vừa mới chịu hết ủy khuất và khi dễ kia chẳng qua là ảo giác của anh thôi.
Diệp Mộ Phàm “Ực” nuốt nước miếng, “Mịa nó… Anh cho là anh đã biết diễn rồi, lần trước còn vì cái này đắc chí, mới vừa nhìn thấy em, con mịa nó mới biết cái gì là kỹ thuật diễn xuất cấp bậc nữ hoàng điện ảnh! Em thật sự là nghịch thiên! Anh ở bên cạnh đều nhìn mộng bức rồi, một chút tâm lý cũng không có chuẩn bị, dầu gì cũng nên báo trước một tiếng với anh chứ…”
Diệp Oản Oản tiện tay ném hạt ngọc châu trong lòng bàn tay, nhàn nhạt nói, “Em chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông.”
Mẹ con Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y không phải là thích giả bộ nhất sao?
Vậy thì thử xem, rốt cuộc ai hơn có thể sắp xếp gọn rồi.
Lão gia tử mặc dù đã có tuổi, nhưng rất coi trọng quyền uy của mình, lời nói của cô tối nay, đủ để gieo một “hạt giống” ngăn cách ở trong lòng lão gia tử…
Đêm khuya, Diệp trạch.
Đàm Nghệ Lan cau mày, “Hồng Duy, chuyện tối nay ông thấy thế nào? Mỹ Huyên và Y Y đều một mực chắc chắn là Oản Oản cố ý bêu xấu, tôi thấy, lấy tính tình của Mỹ Huyên, quả thật không đến nổi nói ra những lời đó, huống chi còn có Y Y làm chứng…”
Lão gia tử hừ một tiếng, “Y Y tự nhiên sẽ nói giúp cho mẹ nó, về phần Oản Oản, bà cho là nha đầu kia là người có đầu óc để làm ra loại chuyện như vậy? Tám phần mười là Mỹ Huyên quả thật nói những lời đó!”
Đàm Nghệ Lan nghe vậy không khỏi nghĩ nghĩ, cháu gái nhỏ nhất nhà mình này là người lỗ mãng xung động, mỗi lần chỉ biết cãi lộn, cũng quả thật không phải là người có đầu óc có thể có tâm tư chơi đùa như thế.
Lão gia tử trầm ngâm mở miệng, “Hiện tại tâm con dâu thứ hai quá lớn, bây giờ tôi còn chưa ૮ɦếƭ, liền bắt đầu mong tôi ૮ɦếƭ, hoàn toàn cầm quyền rồi!”
Đàm Nghệ Lan mở miệng nói, “Mỹ Huyên và Uyển Quân có chút mâu thuẫn, dưới sự kích động quả thật có thể nói chút ít lời không xuôi tai, nhưng đứa nhỏ này một mực rất hiếu thuận, không có nhiều khả năng nói ra những lời nguyền rủa chúng ta ૮ɦếƭ như vậy, sợ là nha đầu Oản Oản kia cố ý phóng đại chút ít.”
Lão gia tử hừ lạnh, “Coi như chưa nói qua, bà dám cam đoan thằng hai và vợ nó không nghĩ như vậy?”
Đàm Nghệ Lan thở dài, “Thật ra thì, muốn cầm quyền cũng không có gì sai, đứa lớn đã không nhờ vả được, Diệp gia bây giờ chỉ có thể dựa vào đứa thứ hai chống đỡ, bọn họ thừa kế Diệp gia, cũng là chuyện sớm muộn…”
Lão gia tử ánh mắt lóe lên, “Chuyện này cũng chưa chắc!”
Con lớn làm ra loại chuyện kia, để cho ông quá thất vọng, cháu trai lại là không học vấn không nghề nghiệp, người ngu không chịu được, cháu gái không chừa chuyện hoang đường nào không làm lại càng không cần phải nói, người một nhà con trai lớn đều là quá hoang đường.
Ông không muốn tâm huyết hơn nửa đời mình tất cả đều hủy ở trong tay hậu bối (hậu bối: thế hệ sau, lớp người trẻ), cho nên không tiếc đại nghĩa diệt thân, nhưng bây giờ còn chưa đến cuối cùng, không có nghĩa là người thừa kế đã được quyết định.
“Tôi thấy biểu hiện gần đây của Mộ Phàm và Oản Oản cũng không tệ!” Lão gia tử trầm ngâm.
Điểm này Đàm Nghệ Lan ngược lại đồng ý, “Nếu như là Mộ Phàm thật có thể quay đầu lại, dĩ nhiên là tốt, chỉ sợ lấy tính tình của nó, không kiên trì được bao lâu, chuyện như này lúc trước cũng không phải là chưa từng xảy ra.”
Lão gia tử trầm ngâm: “Không gấp, từ từ xem đi.”
………
Châu Giang Đế Cảnh.
Đến nhà trọ, Diệp Oản Oản dừng xe, đẩy Diệp Mộ Phàm xuống, “Đến rồi, xuống xe đi.”
“Em không quay về?” Diệp Mộ Phàm cau mày hỏi.
Diệp Oản Oản: “Không trở về, em còn có hẹn.”
Diệp Mộ Phàm xù lông: “Có lầm hay không, hai người vừa mới du lịch về, ngày ngày ở chung một chỗ cũng không chán, cũng không chê phiền!”
Diệp Oản Oản liếc một cái, “Loại cẩu độc thân như anh thì sẽ không hiểu.”
Trên thực tế cô và Tư Dạ Hàn không phải là mới du lịch về, mà là tiểu biệt thắng tân hôn, tối hôm qua cô đi gấp lại không có chờ lâu, tự nhiên muốn bổ sung.
“TDM…” Diệp Mộ Phàm trong lòng đâm một đao, ngàn vạn không nghĩ tới, anh ta lại có một ngày cũng bị người khác gọi cẩu độc thân.
Diệp Mộ Phàm đang muốn rời đi, Diệp Oản Oản đảo tròng mắt, gọi lại, “A, anh, em nghe nói lần trước có người tặng anh một chai rượu ngon?”
Gần đây tất cả đều thuận lợi, hôm nay lại đánh cho Lương Mỹ Huyên một trận, tâm tình thật tốt, đột nhiên rất muốn uống chút rượu.
Giống hệt tâm trạng lần trước đột nhiên đặc biệt muốn ăn bánh ngọt hạnh nhân.
Diệp Mộ Phàm không hiểu nhìn cô, “Đúng vậy, tặng cho anh một chai Romanée Conti, em hỏi làm cái gì?”