Sâu trong rừng cây nhỏ Cẩm Viên.
Một nhóm ám vệ trực tối nay đang khổ ngồi xổm ở chung một chỗ lánh nạn.
“Đội trưởng, lúc nào chúng ta mới có thể trở về?”
Phong Huyền Diệc gãi đầu, “Tôi… Tôi cũng không… Không biết…”
Thập Nhất thở dài, “Tôi đoán chừng ít nhất phải chờ đến sáng sớm ngày mai Oản Oản tiểu thư tỉnh rượu.”
Những người khác cũng gật đầu phụ họa liên tục, “Đúng đúng, vì lý do an toàn, vẫn là chờ lâu một chút đi! Oản Oản tiểu thư uống rượu thật sự là quá đáng sợ…”
Huống chi sau khi đặc huấn, giá trị vũ lực của Diệp Oản Oản so với lần ở quán bar trước kia đã cao hơn một cấp bậc.
“Đời này tôi cũng không muốn một lần nữa đánh với Oản Oản tiểu thư sau khi say rượu đâu…”
………
Vườn hoa cùng sân nhỏ ở Cẩm Viên vô cùng lớn, đối với Diệp Oản Oản say khướt mà nói quả thật là giống như mê cung.
Đại khái là bởi vì uống rượu, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy thân thể nóng ran, tay chân ngứa ngáy, rất muốn tìm người đánh một trận.
Nhưng là, đi nửa ngày, ngay cả một bóng người cũng không thấy…
Diệp Oản Oản có chút bực bội rồi.
Tức giận, tại sao không có ai!
Diệp Oản Oản đang mơ mơ màng màng đi loạn, đột nhiên thấy được một khối màu trắng bạc ở dưới cây đại thụ.
A!
Đó là…
Diệp Oản Oản cơ hồ là ngay lập tức bị vật thể lông xù màu trắng bạc kia hấp dẫn ánh nhìn, mắt đều sáng lên, bạch bạch bạch chạy thật nhanh về phía cây đại thụ.
Sau khi đến gần, chỉ thấy Đại Bạch Hổ một thân bạch ngân đang nằm ngủ bên dưới cây đại thụ.
Bạch Hổ bóng loáng không dính nước, đầu gối thật to hô hô móng vuốt, lỗ tai thính thỉnh thoảng run rẩy một cái, đại khái là nghe được âm thanh có người đi lại, chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt thú màu xanh nhạt, bên trong đồng tử đều là lạnh giá và cảnh giác.
Vừa nhìn thấy là Diệp Oản Oản, Đại Bạch Hổ nhất thời không có hứng thú mà trở về nằm lại.
“Oa —— Đại Bạch Đại Bạch Đại Bạch! Mày trở về lúc nào nha! Nhớ mày muốn ૮ɦếƭ!”
Có lẽ là bởi vì uống rượu quên sợ hãi, Diệp Oản Oản như một mũi tên, nhào về phía Đại Bạch Hổ, sau đó “Phốc” đem cả đầu đều chôn ở trên lông mềm mại của Đại Bạch Hổ, không chút kiêng kỵ bắt đầu cọ.
Cùng lúc đó, trong phòng.
Tư Dạ Hàn bưng đậu phộng nấu xong lên lầu, kết quả, trong căn phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Oản Oản, mà cửa sổ mở rộng.
“Đáng ૮ɦếƭ…” Tư Dạ Hàn nhất thời đổi sắc mặt.
Sớm biết không nên thiếu cảnh giác với cô một chút nào.
Tư Dạ Hàn gấp rút xuống lầu tìm người.
Kết quả, ở trong sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng, không biết rốt cuộc Diệp Oản Oản chạy đi đâu rồi.
Đang lòng như lửa đốt, trong vườn hoa nhỏ truyền tới âm thanh gầm thét của Slutte ——
“Rống —— ”
Tiếng Slutte?
Tư Dạ Hàn chạy nhanh về phía âm thanh truyền tới, vòng qua một bên bụi hoa, sau đó liền thấy, dưới một cây đại thụ, Slutte bị Diệp Oản Oản ôm, không ngừng nhào nặn cọ sờ.
Một hồi sau, lông trắng mềm mại chỉnh tề của Slutte đã bị nhào nặn rối bời, mà biểu tình của Slutte nhìn qua quả thật là đã sắp muốn ăn thịt người, “Rống —— ”
Nhân loại ngu xuẩn, không thấy người phụ nữ của anh đang làm gì sao? Không thấy nó đều bị làm nhục ra hình dạng gì sao?
Diệp Oản Oản nhanh như chớp lăn qua lộn lại ở trên người Đại Bạch, “A a a! Đại Bạch thật là mềm thật thoải mái! Đại Bạch buổi tối chúng ta ngủ chung có được hay không?”
“…” Tư Dạ Hàn nhìn một màn trước mắt, trên trán mơ hồ có vẻ sụp đổ.
Anh phòng bị tất cả mọi người, lại quên, còn có một con Bạch Hổ…
Sâu trong rừng nhỏ Cẩm Viên.
Nghe xa xa truyền tới tiếng hổ gầm, mặt các ám vệ đầy hoài nghi, “A, đây là âm thanh gì?”
Thập Nhất trầm ngâm: “Hình như là của Slutte…”
“Slutte kêu nghe có vẻ rất thê thảm, xảy ra chuyện gì?”
“Có phải là bị Oản Oản tiểu thư bắt được hay không?”
“Híc, vậy… Đó cũng quá thảm đi…”
Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau, mặt đầy kinh sợ, “Thậm chí ngay cả một con hổ cũng không tha… Quả… Quả thực là không bằng cầm thú……”
Slutte đáng thương…
Nghe từng tiếng, từng tiếng gầm to, một đám ám vệ tránh ở trong bóng tối run lẩy bẩy…
Nhất định phải tránh xong! Ngàn vạn… Ngàn vạn lần không thể để cho Oản Oản tiểu thư tìm tới…
………
Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn còn đang giằng co cùng một người một hổ ở phía trước.
Tư Dạ Hàn: “Oản Oản, buông Slutte ra.”
Diệp Oản Oản căn bản không nghe được lời Tư Dạ Hàn nói, vuốt hổ vuốt đến rất cao hứng, “A a a a thật là mềm thật thoải mái nha! Bảo bối tay của cưng cảm giác quá tốt…”
Cảm giác tốt…?
Trong nháy mắt sắc mặt của Tư Dạ Hàn lại âm trầm mấy phần, ngữ khí lạnh lùng: “Oản Oản, qua đây.”
Diệp Oản Oản ôm lấy Đại Bạch không buông tay, “Không nên không nên! Em muốn cùng với Đại Bạch ở chung một chỗ! Muốn cùng Đại Bạch ngủ chung!”
Cùng ngủ…
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái dính ở trên người Bạch Hổ giống như bảo bối, khí tức quanh người càng thêm lạnh.
Bất quá, Diệp Oản Oản như cũ không có cảm giác, như cũ đắm chìm trong hưng phấn vuốt hổ.
Cô đã muốn sờ Đại Bạch như vậy từ rất lâu rồi, giờ phút này hoàn toàn dựa vào bản năng mà làm, sao có thể buông tay!
Tư Dạ Hàn mở miệng lần nữa: “Oản Oản, anh cho em một cơ hội cuối cùng.”
Men rượu càng ngày càng lớn, đầu óc của Diệp Oản Oản càng thêm hôn mê, cảm thấy âm thanh bên tai quấy rầy đến cô, trong lúc mơ mơ màng màng, rất không hài lòng mà nhìn về bóng người dưới tán lá cây, “Anh là ai… Rất ồn ào… Quấy rầy tôi cùng Đại Bạch rồi…”
Tư Dạ Hàn: “…”
Một trận gió đêm thổi qua, lá cây xào xạt.
Diệp Oản Oản cảm thấy có chút lạnh, không tránh khỏi rùng mình.
Ngay vào lúc này, người đàn ông vẫn luôn làm ồn kia, từng bước từng bước chậm rãi đi ra khỏi bóng râm…
Vì vậy, gương mặt người đàn ông giống như trích tiên thanh lãnh xuất trần tuyệt sắc vô song liền xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh phía sau anh giống như bị choáng váng nhuộm thành một bức tranh thủy mặc…
Đỉnh lông mày kia như sương như khói, sống mũi cao, đôi mắt lành lạnh tựa như băng tuyết lạnh vô cùng, đôi môi nhỏ lãnh đạm tựa như hoa đào tháng ba vậy, ánh mắt lạnh lùng như nhìn chúng sinh…
“…” Diệp Oản Oản nhìn đến ngây người.
Tư Dạ Hàn dừng ở chỗ cách Diệp Oản Oản năm bước, sau đó, ngón tay thon dài trắng nõn như trong suốt tới gần cổ áo, khẽ động, “Xoạch”, một chiếc cúc hắc diệu thạch giam ở giữa ngón tay của anh được mở ra…
Chiếc thứ nhất…
Sau đó là chiếc thứ hai…
Chiếc thứ hai mở ra xong, Tư Dạ Hàn tùy ý đem cổ áo kéo một cái, nhất thời lộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh mê người…
Cảm giác cấm dục mới vừa rồi trong nháy mắt biến hoàn toàn thành mị hoặc…
Diệp Oản Oản mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm người đẹp tuyệt sắc trước mắt, đôi mắt cũng không vòng vo.
Trong nháy mắt khi chiếc cúc áo thứ ba được mở ra, Tư Dạ Hàn giương mắt, dưới bóng đêm đôi mắt thâm thuý lưu chuyển ánh sáng nhạt, như sao trăng sáng, nhìn về phía cô gái, đồng thời, môi mỏng khẽ mở, một lần nữa mở miệng: “Qua đây.”
“Xoạt —— ”
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn hạ xuống, Diệp Oản Oản buông Bạch Hổ trong иgự¢ ra, thoáng cái đứng lên, xoay tròn liền chạy như bay về phía người đẹp…