Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn tin tức kia, đầu ngón tay có tiết tấu gõ trên bàn trà.
Sau khi rời khỏi Quang Diệu, điểm mà cô để ý quan tâm đầu tiên, chính là cái này…
Ảnh trên tạp chí…
Cô phải dựa vào cái này… Đảo ngược dư luận!
Thông tin trên Internet càng ngày càng lớn, các công ty truyền thông lớn đã bắt đầu đưa thông tin về điều này, bọn họ muốn khống chế hoàn toàn dư luận, trừ phi có thể sử dụng được quyền lực quốc gia mới có thể làm được điều này, mà bối cảnh của Hoàn Cầu hiển nhiên còn chưa tới mức đó.
Cho nên, Hoàn Cầu muốn một tay che trời, khống chế dư luận, thậm chí phong sát bọn họ, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.
Đây là một cơ hội bất kể là ai, đều có thể trở thành minh tinh.
Coi như chỉ là một người bán hàng rong đậu hủ trên đường, cũng có thể bởi vì một tấm hình mà gặp vận may nổi tiếng, chỉ cần nhìn xem người đó có hoạt động và nắm giữ được thời cơ hay không mà thôi…
“A a a tức ૮ɦếƭ tôi rồi, con mịa nó tôi hiện tại phải đăng nhập Weibo mắng ૮ɦếƭ những tên khốn kiếp kia! Lão tử có vừa ý một con heo cũng sẽ không chọn người xấu xí kia đâu!” Cung Húc giận đến mức vén tay áo lên muốn mở Weibo.
Bên cạnh Lạc Thần cau mày mở miệng nói: “Chuyện như vậy, coi như cậu giải thích cũng vô dụng thôi, ngược lại cậu xuất hiện, lại sẽ gia tăng nhiệt độ của nó, lấy lập trường của chúng ta bây giờ mà nói thì nói cái gì cũng không biết có người nào chịu tin tưởng hay không đâu.”
Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: “Không sai, Cung Húc cậu bình tỉnh một chút, hiện tại Thái Dũng Thắng chỉ mong cậu đi lên cùng bọn họ xâu xé đấy!”
Cặp mắt của Cung Húc đỏ lên nói: “Vậy chẳng lẽ cái gì cũng không làm sao? Vừa nhìn thấy tên của tôi và cô gái kia ở chung một chỗ tôi liền cảm thấy không thoải mái rồi!”
Ba người ồn ào một hồi, sau đó tất cả đều theo bản năng hướng về phía Diệp Bạch đang ngồi trên ghế sa lon…
Chỉ thấy Diệp Oản Oản vẫn là bộ dạng ưu nhã kia, từ đầu tới cuối ngay cả chân mày đều không hề nhíu lấy một lần, nhìn dáng vẻ của cô, tựa hồ là đang chờ đợi cái gì đó.
Lạc Thần nhìn thấy trong con mắt của Diệp Bạch giống như đang thấy được cả trời đầy sao, trong lòng đang nóng nảy bất an, không hiểu sao liền bình tĩnh lại…
Cung Húc lầu bầu lên tiếng: “Diệp ca, anh nên nói một câu đi a, hai người bọn họ nói cái này không được, cái kia cũng không được, em thật sự là không nghĩ được biện pháp nào nữa rồi…”
“Không gấp, đợi đi, tất cả đã có tôi.” Diệp Oản Oản nói xong nhìn Cung Húc, sau đó khẽ cười một tiếng nói: “Lấy sự thông minh của cậu, không cần nghĩ đến loại vấn đề phức tạp này đâu, cậu chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là tốt rồi.”
Cung Húc đầu tiên là sững sờ, tiếp theo hai gò má ửng đỏ, lỗ tai nóng lên, dich ngon tinh com tâm tình uất ức nhất thời cũng quét sạch sành sanh, nâng gương mặt tuấn tú liền nhào tới “A a a a a Diệp ca, cầu gả!”
Có cảm giác an toàn quá đi mất!
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời đen như đáy nồi, thành thục bước dài một bước xông lên lần nữa đem Cung Húc ngăn lại…
Diệp Mộ Phàm gắt gao ngăn Cung Húc đang oa oa kêu to, nhức đầu không thôi trừng mắt nhìn em gái của mình, lại thả thính nữa à! Hơi hơi khiêm tốn một chút đi có được không! Lại như vậy nữa thật sự là muốn đem người ta bẻ thành cong luôn rồi!
Đang náo loạn, tiếng chuông điện thoại di động của Diệp Oản Oản reo lên.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua tên người gọi đến, tiếp điện thoại: “Alô, tổng biên tập Sài?”
Đầu kia điện thoại di động truyền tới thanh âm có hơi chút mệt mỏi: “Phó tổng Diệp … Không, xin lỗi, Diệp tiên sinh, anh nói anh có biện pháp để cho lượng tiêu thụ tạp chí “ViVi” chúng tôi vượt qua “Sắc Đẹp”, là thật sự sao?”
Diệp Oản Oản: “Đương nhiên rồi.”
Đầu kia điện thoại di động trầm mặc chốc lát, ngay sau đó mở miệng nói: “Để cho Cung Húc xuất hiện trên tạp chí của chúng tôi căn bản không có ý nghĩa gì lớn cả, tôi thừa nhận hiện tại bởi vì Dương Lộ Thiến cộng thêm chuyện Cung Húc đột nhiên cùng Hoàn Cầu hủy hợp đồng, cho nên hiện tại cậu ta rất hot, nhưng chuyện này cũng không hề đủ để cho lượng tiêu thụ của chúng tôi vượt qua “Sắc Đẹp”!”
Diệp Oản Oản: “Tôi cũng không có nói, là chỉ có một mình Cung Húc.”
Tổng biên tập Sài có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Có ý gì? Anh nói là, để cho chúng tôi chụp ảnh của hai người? Nhưng là… Nữ nghệ sĩ anh muốn chọn là ai? Bất kể là người nào, cũng không có khả năng dễ dàng vượt qua được Cung Húc và Dương Lộ Thiến đâu? Hơn nữa cái này rất dễ ảnh hưởng ngược lại đó…”
Diệp Oản Oản: “Nữ nghệ sĩ? Dĩ nhiên là không rồi.”
Tổng biên tập Sài: “Vậy là ai…”
Diệp Oản Oản: “Lạc Thần.”
Đầu kia điện thoại Sài Vĩnh Lê sửng sốt một chút, sau đó chân mày nhíu chặt, nói: “Lạc Thần? Anh muốn cho hai chàng trai cùng lên trang bìa sao? Diệp tiên sinh, chúng tôi là tạp chí lấy lượng tiêu thụ chủ yếu từ nữ, từ khi ra đời tới nay trang bìa phần lớn đều là nữ nghệ sĩ, còn chưa bao giờ thấy qua hai nam nghệ sĩ cùng lên trang bìa đâu.”
Sài Vĩnh Lê chỉ nghĩ là Diệp Oản Oản muốn nghệ sĩ của mình đạt được tài nguyên nhiều hơn, cho nên mới đưa ra phương án hoang đường như vậy, khó tránh khỏi đối với sự không chuyên nghiệp này của cô rất là bất mãn.
Đối với nghi ngờ của Sài Vĩnh Lê, cũng là trong dự liệu của Diệp Oản Oản, không thèm để ý cười nói: “Tổng biên tập Sài, chưa có tiền lệ thì chúng ta sẽ tự tạo nên tiền lệ này, chính là bởi vì lượng tiêu thụ chủ yếu là nữ, cho nên nếu chúng ta sử dụng biện pháp này có thể làm bùng nổ được giới truyền thông hay không điều này còn chưa xác định được?”
Diệp Oản Oản còn chưa có đề cập đến một bộ phận độc giả ẩn núp bên trong vô cùng khổng lồ lại điên cuồng thích thể loại này: Hủ nữ.
Bây giờ trong giới giải trí, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, trong tương lai nhóm người này sẽ có sức ảnh hưởng lớn như thế nào …
Diệp Oản Oản đang muốn tiếp tục mở miệng, lúc này, đầu kia điện thoại di động của Sài Vĩnh Lê truyền tới tiếng thúc giục lo lắng của một cô gái…
“Tổng biên tập, lại có phóng viên không làm nữa rồi, kỳ này có chuyên mục tạp chí bị bỏ trống rồi!”
“Để cho người đi lựa chọn tìm hình ảnh là được thôi.”
“Không được tổng biên tập, chất lượng quá kém, không thể dùng… Làm sao bây giờ, kỳ này khẳng định sẽ bị “Sắc Đẹp” đồn ép! Ai… Nhưng bây giờ việc cần thiết trước mắt vẫn là tìm gương mặt xuất hiện trên tạp chí kì này mới là quan trọng, lượng tiêu thụ chỉ là thứ yếu mà thôi!”
………………………………..
Một lát sau, Sài Vĩnh Lê không biết nói cái gì đó, sau đó lần nữa nhận điện thoại: “Diệp tiên sinh, sáng sớm ngày mai chúng ta lập tức chụp, có thể không?”
Diệp Oản Oản: “Dĩ nhiên.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Diệp Oản Oản hơi chậm lại, vốn cho là còn phải hao tổn sức lực nhiều hơn, hiện tại ngược lại đã bớt chuyện phải lo rồi.
Nữ nghệ sĩ mà “ViVi” đã hẹn xong đột nhiên hủy hợp đồng, cho nên bọn họ không thể không tạm thời tìm người khác được.
Nếu như tìm đại tạp chí hợp tác khác đương nhiên cũng được, nhưng tạp chí khác có sức ảnh hưởng, còn lâu mới tìm đến hợp tác với “ViVi”.
Bây giờ minh tinh chèn ép nhau rất nhiều, trừ thảm đỏ cùng tài nguyên từ điện ảnh và truyền hình mang lại, thì không phải là tạp chí lớn thời thượng mấy người minh tinh kia sẽ không chịu xuất hiện trên tạp chí, quan hệ này thể hiện địa vị của minh tinh trong giới thời trang.
Trong giới thời thượng, tổng biên tập đẳng cấp Fashion Magazine cơ hồ nắm giữ quyền lợi cao vô cùng, nhà thiết kế, dich ngon tinh com người mẫu bọn họ đề cử sẽ nhanh chóng gặp vận may, cũng là cách các minh tinh tạo nên νũ кнí sắc bén của mình.
Tạp chí giống như “ViVi”, khả năng một người muốn xuất hiện trên trang bìa không nhiều, ai cũng phải tranh nhau giành cơ hội tốt này, không có khả năng có nghệ sĩ dám cho bọn họ leo cây, càng không thể nào có người từ bỏ quyền lợi này được.
Nhưng mấy năm gần đây giới thời thượng cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, tuy rằng “ViVi”có vị trí, nhưng quản lý quá mức cũ kỹ, mấy năm gần đây dần dần bắt đầu xuống dốc, địa vị đã sớm khó giữ được, bây giờ giới thời thượng đã chỉ nhận “Sắc Đẹp” là tốt nhất…
Cúp điện thoại xong, Diệp Oản Oản nhìn về phía hai nghệ sĩ nhà mình, hình tượng hoàn toàn trái ngược, tính cách cũng hoàn toàn ngược lại.
Một người phách lối bá đạo, một người trầm ổn khí chất thanh lãnh.
A, lúc trước cô làm sao lại không có phát hiện ra cơ chứ?
Hai người này… Quả thật rất có cảm giác CP a…
Cung Húc bị nhìn thấy liền có chút sợ hãi, không nhịn được lầu bầu: “Ách, Diệp ca, anh nhìn gì vậy? Ánh mắt có chút là lạ…”
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt, mở miệng dặn dò: “Hai người các cậu chuẩn bị một chút, buổi tối đi ngủ sớm một chút đừng thức đêm, sáng mai chúng ta đi đến “Vivi” chụp ảnh bìa cho tạp chí đó.”