Diệp Oản Oản thật sự là hết ý kiến, hỏi bọn họ không một ai trả lời, kết quả phát một bao tiền lì xì tất cả đều ςướק …
[Diệp Hữu Danh:… ]
Diệp Oản Oản ở trong nhóm phát cái im lặng tuyệt đối.
ςướק bao tiền lì xì xong, trong nhóm lại bắt đầu yên lặng, giống như một nhóm ૮ɦếƭ.
Diệp Oản Oản không tin, lại phát một bao tiền lì xì nữa.
Vẫn là ςướק…
Nhìn thấy thông báo năm người ςướק bao tiền lì xì, Diệp Oản Oản không còn gì để nói.
Thấy sắp đến giờ ăn cơm, Diệp Oản Oản để điện thoại di động xuống, lên lầu tắm rửa thay quần áo khác.
Lúc xuống lầu, thức ăn đã chuẩn bị xong.
Diệp Oản Oản ngồi xuống nếm thử một miếng, ngoài ý muốn phát hiện mùi vị thực không tệ.
“Chủ nhân, thế nào… Cảm thấy thế nào?” Hải Địch nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, rất sợ Hắc Quả Phụ không thích một cái sẽ đem anh ta làm phân bón hoa.
Nếu là không có điểm nào dễ coi còn có thể làm nam sủng, giống như anh ta đối với Hắc Quả Phụ cũng chỉ có thể làm phân bón hoa.
“Không tệ.”
“Hắc hắc, vậy thì tốt vậy thì tốt, thật không dám giấu giếm, lúc trước tôi đã làm qua đầu bếp, thật lâu không làm cơm, tay đều cứng rồi, chủ nhân cô yên tâm, tôi sẽ càng luyện càng tốt!” Hải Dịch nỗ lực trung thành, “Tôi đây sẽ không quấy rầy chủ nhân cô dùng cơm!”
Trong phòng bếp.
Năm người rúc ở bên trong thì thầm bàn tán.
Tiểu Loli vừa nhìn lén Diệp Oản Oản trong phòng khách vừa lên tiếng nói, “Trời ơi, chủ nhân mặc nữ trang thật là đẹp, mặc nam trang càng đẹp trai, hơn nữa sống chung cũng rất tốt!”
Mập mạp trợn mắt nhìn cô ta, “Tiểu nha đầu cô thì biết cái gì, đây chẳng qua là mặt ngoài mà thôi, người ta nhưng là ɢɨết người không chốp mắt, dùng máu để tắm, dùng xương người cho chó ăn! Sống chung rất tốt? Một khi mất hứng thì cô cứ chờ ૮ɦếƭ đi!”
Người có râu gật đầu liên tục: “Quả thật như thế!”
Người tóc dài một mặt lo âu: “Hazz, cùng ở dưới một mái hiên, cuộc sống sau này làm sao mà sống a… Ngộ nhỡ chủ nhân không hài lòng một cái… Mạng nhỏ của chúng ta có phải xong rồi không?”
Người có râu và mập mạp liếc nhau một cái, sau đó lộ ra nụ cười quỷ dị, “Yên tâm đi, tôi và mập mạp đã sớm chuẩn bị xong rồi!”
“À? Chuẩn bị xong? Các cậu chuẩn bị gì?” Người tóc dài không hiểu.
“Chuẩn bị gì nha? Cái gì nha?” Tiểu Loli nhảy lên truy hỏi.
“Vị thành niên đi sang một bên!” Mập mạp đầu tiên là bịt lỗ tai tiểu Loli, sau đó cười hắc hắc mở miệng, “Chúng ta chuẩn bị cho phu nhân một bữa tiệc lớn…”
Người tóc dài: “Bữa tiệc lớn…?”
Tiểu Loli: “…???”
………
Trong phòng khách, Diệp Oản Oản đang dùng cơm.
Vốn là cô hẹn Tư Dạ Hàn tới xem nơi ở mới của cô một chút, nhưng anh lại có chuyện tạm thời phải đi nơi khác công tác, cho nên không thể tới.
Đang chuẩn bị ăn nhanh xong cơm sau đó đi công tác, đột nhiên cánh cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
“Quấy rầy, cô… Cô khỏe…” Chỉ thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngoài cánh cửa.
Gương mặt người đàn ông anh tuấn, vóc người thật tốt, khí chất có thể so với minh tinh.
Theo thói quen nghề nghiệp, Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ người đàn ông một cái, trước mắt hơi hơi sáng lên, nếu Max điểm là mười, người này ít nhất có thể được chín.
Sau đó Diệp Oản Oản hoài nghi nhìn về phía người đàn ông xa lạ, “Anh là?”
Người đàn ông nhìn qua có hơi khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt của Diệp Oản Oản, nhìn Diệp Oản Oản giống như thấy mãnh thú đáng sợ “Tôi… tôi…”
Diệp Oản Oản cau mày, “Cái gì?”
Người đàn ông gắt gao mím môi, không nói gì, mà cởi bỏ áo khoác trên người, lộ ra áo sơ mi bên trong, lại là nửa trong suốt, trên cổ còn có một vòng cổ màu đen…
Sau đó người đàn ông liền cúi người, nửa quỳ ở trước người Diệp Oản Oản, “Tôi là tới hầu hạ phu nhân… Mời phu nhân tùy ý hưởng dụng…”
Diệp Oản Oản: “…?”
Hả?
Cái quỷ gì?
Hầu hạ…
Hưởng dụng?
Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi nửa trong suốt, đeo vòng cổ màu đen, nửa quỳ ở trước mặt mình, cả người đều như mộng, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô chẳng qua chỉ muốn êm đẹp ăn một bữa cơm ở nhà mà thôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông thấy cô không nói lời nào, liền bắt đầu cởi bỏ nút áo sơ mi vốn trong suốt đến thảm thương…
Diệp Oản Oản rốt cuộc phản ứng lại, vội vàng ngăn cản, “Khụ… Dừng một chút dừng lại! Anh đang muốn làm gì?”
Lịch sử luôn là tương tự kinh người…
Vì sao gần đây luôn có người thích ૮ởเ φµầɳ áo trước mặt cô?
Người đàn ông mặt lộ vẻ lo lắng mở miệng: “Phu nhân không hài lòng chỗ nào của tôi sao?”
Hài lòng?
Cô yêu cầu hài lòng cái gì?
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm: “Anh đứng lên trước, sau đó mặc quần áo lại.”
Giờ phút này, trong phòng bếp năm người nhìn lén đang lo lắng không ngớt.
“Xảy ra chuyện gì! Cái này phát triển không khoa học a! Chủ nhân lại để người ta mặc lại quần áo?”
“Có phải là người đàn ông này không đủ đẳng cấp, không lọt mắt chủ nhân?”
“Không đến nỗi đi! Đây chính là tôi dùng giá cao mời người trong Ám thị, mọi người nhìn một cái vóc người này, mặt mũi này......”
Kỳ quái, Hắc Quả Phụ lúc nào đổi thành ăn chay rồi hả?”
......
Người đàn ông có chút si mê nhìn gương mặt của Diệp Oản Oản, chậm rãi xít lại gần thân thể của cô, “Nếu phu nhân bất mãn với gương mặt của tôi… Cũng có thể thử một lần… Tôi biết rất nhiều thứ… Cô thích chơi thế nào… Đều có thể…”
Diệp Oản Oản: “…”
Đại ca, có thể nói chuyện cẩn thận một chút hay không?
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Chẳng lẽ là muốn quy tắc ngầm?
Cũng không đúng a, hiện tại cô là mặc đồ nữ, người trước mặt lại không có chút ngạc nhiên nào, hiển nhiên không phải người của giới giải trí…
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm: “Chẳng cần biết anh là ai, đi ra ngoài.”
“Phu nhân......?” Vẻ mặt người đàn ông kinh ngạc, dù sao anh ta vẫn không có lúc thất bại nào, “Tại sao?”
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn anh ta, hững hờ mở miệng nói: “Anh nói không sai, tôi thực sự không hài lòng.”
Sắc mặt người đàn ông nhất thời cứng đờ, lời này quả thực là sỉ nhục đối với anh ta!
“A, phu nhân, có lúc, nói chuyện còn chưa phải yêu cầu quá tuyệt đối được, tôi tự nhận vẫn không có người khách nào sau khi thử xong đối với tôi không hài lòng......”
Người đàn ông nói xong đã xé rách áo của mình…
Diệp Oản Oản thấy vậy không còn gì để nói, người này làm sao nói không nghe đây?
Đang muốn mở miệng nói tiếp, lúc này, ở cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh trong trẻo lạnh lùng ——
“Các người… Đang làm gì.”
Trong nháy mắt Diệp Oản Oản hồn bay phách tán, lông tơ cả người đều dựng lên rồi, thân thể cứng nhắc nghiêng đầu nhìn lại.
Sau đó thì thấy, cửa lớn không có đóng, mà cái người vỗn dĩ là đi công tác – Tư Dạ Hàn lại đang đứng trước cửa toàn thân cao thấp đều là khí tức rét lạnh đến cực hạn, giống như La Sát địa ngục.
Mịa nó…!!!
Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông quần áo xốc xếch trước mặt, lại nhìn Tư Dạ Hàn ở cửa, ít nhất trợn tròn mắt ba giây mới phản ứng được, “Không phải, Tư… Tư Dạ Hàn, anh nghe em giải thích…”
Ánh mắt Tư Dạ Hàn quét vào bên trong nhà, trên mặt giống như bị hàn băng vạn năm che lấp, không có một tí nhiệt độ, đáy mắt âm u che ngợp bầu trời, giống như một giây kế tiếp sẽ hóa thành dã thú xé nát người, “Xem ra, tôi tới không phải lúc.”
Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản nhìn một cái, nhất thời nóng nảy, muốn đuổi theo, người đàn ông đeo vòng cổ lại chặn đường đi của cô…
“Phu nhân, anh ta là ai…”
“Đệt! Anh ấy là ai! Anh ấy là …”
Mắt thấy Tư Dạ Hàn sắp rời khỏi, Diệp Oản Oản gấp đến như lửa đốt, cắn răng, trực tiếp một cước đạp lên bàn ăn, nhảy bay lên không, rốt cuộc trước khi Tư Dạ Hàn rời đi, “Phanh” đứng ở sau lưng anh, một tay đóng cửa chính lại…
Tư Dạ Hàn bị khóa chặn đường đi, chậm rãi xoay người, cặp mắt sâu thẳm lạnh giá, lúc nào cũng có thể mất khống chế, nhìn về phía cô gái đang thở hổn hển, “Tránh ra.”
Xong đời, lần này không khí thật hung hãn…
Diệp Oản Oản nhăn nhó, quả thật cũng sắp muốn khóc: “Vợ… Ở ngoài… Trước mặt người ngoài, cho em chút mặt mũi được không?”
Tư Dạ Hàn: “…”
Cùng lúc đó, tiếng Diệp Oản Oản như Sư Tử Hống: “Năm người các người, lăn ra đây cho tôi!!!”
Mới vừa rồi là cô nghĩ sai rồi, cái gì quy tắc ngầm, trong nhà cô có năm cao thủ trông coi, ai có thể tùy tùy tiện tiện đi vào, trừ phi là chính bọn họ giở trò quỷ.
Thua thiệt cô còn nói mấy người này đáng tin, quả thật là…
Rất nhanh, năm người nhanh như chớp lăn ra từ phòng bếp, “Chủ… Chủ nhân… Cô gọi chúng tôi…”