Thẩm Mộng Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới một câu nói vô tâm như vậy của Diệp Oản Oản liền để cho cô ta(Mộng Kỳ) chọc tới phiền toái lớn như vậy, thật là hận không thể tại chỗ đem cô ta (Oản Oản) xé đi.
Nhưng bây giờ sự tình đã như vậy, cô ta (Mộng Kỳ) chỉ có thể đè nén lửa giận, bể đầu sứt trán mà mở miệng nói, "Yên Nhiên, cậu nghe tớ giải thích, sự tình không phải như cậu nghĩ vậy, tớ ngày đó đi tìm Tống Tử Hàng là có nguyên nhân, tớ là vì cậu..."
"A, ngày đó người ở chung với hắn, quả nhiên là cô! Cho nên, cô thừa nhận thật sao? Tống Tử Hàng cho tới nay yêu thích người kia, chính là cô!"
Giang Yên Nhiên vừa nói, đột nhiên có chút điên cuồng mà nở nụ cười, "Ha... Ha ha... Thẩm Mộng Kỳ... Tôi thua thiệt không biết chuyện gì giống như một kẻ ngu một dạng ngày ngày chia sẻ tâm tình với cô... Cùng với cô thảo luận nữ sinh Tống Tử Hàng yêu thích rốt cuộc là ai...
Cô xem tôi như người ngu ngốc một dạng không biết gì cả có phải rất thú vị hay không? Xem tôi thương yêu hắn đến ૮ɦếƭ đi sống lại, người hắn thích nhưng là cô, cô có phải hay không rất có cảm giác thành công?
Cô biết rõ tôi vì ở ngày sinh nhật đó chuẩn bị tỏ tình với hắn, chuẩn bị lâu như vậy, còn khẩn trương đến chừng mấy ngày, buổi tối không ngủ được, lại cố ý ở đó ngày lừa gạt tôi theo hắn đi ra ngoài, cô còn nói cô là vì tôi?"
Thẩm Mộng Kỳ vội la lên, "Tớ là vì đi nói cho hắn biết đấy!"
Giang Yên Nhiên vẻ mặt cười lạnh nhìn cái tin nhắn yêu thương của Tống Tử Hàng trên điện thoại di động, ngay sau đó hung hãn đem điện thoại di động nện ở trên mặt cô ta, "Nói rõ ràng? Cô chính là nói rõ ràng như vậy sao?"
Thẩm Mộng Kỳ bị đập đến mũi đau nhức đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bụm mặt nói, "Yên Nhiên cậu nghe tớ giải thích, tớ nói với anh ấy hiện tại chỉ muốn học tập cho giỏi, là tớ cự tuyệt anh ấy, nhưng khả năng là anh ấy hiểu lầm ý của tớ, đã cho rằng tớ nói là sau khi tốt nghiệp sẽ đi cùng với anh ấy..."
Nghe Thẩm Mộng Kỳ giải thích, Giang Yên Nhiên sắc mặt ngược lại càng âm âm, mặt đầy vẻ giận nói, "Im miệng! Tống Tử Hàng chính miệng đã nói với tôi, nói chính cô thừa nhận đối với hắn cũng có cảm giác, nói cô hôn hắn, cô còn muốn tranh cãi! Cút ngay! Tôi không muốn lại nghe được nửa chữ có liên quan giữa các ngươi nữa! Chán ghét!"
Ngày đó cô ta (Yên Nhiên) đi tìm Tống Tử Hàng, tận mắt thấy hắn cả mặt đều là vẻ vui mừng, nói người hắn thích đã đón nhận tâm ý của hắn.
Nếu không phải Thẩm Mộng Kỳ cho hắn hy vọng, hắn thế nào lại có loại phản ứng này?
Thẩm Mộng Kỳ không nghĩ tới Tống Tử Hàng ngay cả cái này đều nói với Giang Yên Nhiên, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, không nói ra lời.
Thấy cái phản ứng này của Thẩm Mộng Kỳ, mọi người còn có chỗ nào không hiểu.
Giang Yên Nhiên nói xong, dùng sức đẩy đám người vây xem ra, lảo đảo chạy xa.
Phương Cầm do dự nhìn Giang Yên Nhiên một chút, lại nhìn Thẩm Mộng Kỳ một chút, cuối cùng vẫn là vội vàng hướng phía Giang Yên Nhiên đuổi theo.
Mọi người vây xem vốn là chuẩn bị xem màn kịch hay của Diệp Oản Oản, không muốn lại chứng kiến một trận đại Bát quái hai nữ cạnh tranh một nam như vậy, vào lúc này tất cả đều nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Kỳ xì xào bàn tán lên.
"Thật không nhìn ra, Thẩm Mộng Kỳ nhìn đơn thuần là thế, lại sẽ làm ra chuyện như vậy!"
"Biết rõ Giang Yên Nhiên một mực thích Tống Tử Hàng, còn lừa gạt cô ấy(Yên Nhiên) cùng Tống Tử Hàng cấu kết làm bậy, quả thật là không có lương tâm!"
"Nói không chừng chẳng qua là Tống Tử Hàng yêu đơn phương cô ta thì sao?"
"Một tay vỗ không lên tiếng được không? Không nghe Giang Yên Nhiên nói, người ta đều chủ động dâng nụ hôn rồi sao?"
"Điều này cũng đúng!"
...
Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn lấy hình bóng Giang Yên Nhiên lảo đảo đi ra, không khỏi có loại cảm giác đồng mệnh tương liên.
Giang Yên Nhiên người này, yêu ghét rõ ràng, ghét ác như cừu, giống như đối với cô ghét, giống như đối với Tống Tử Hàng yêu.
Kiếp trước Giang Yên Nhiên ở ngoài sáng biết Tống Tử Hàng không thích mình, như cũ cố ý muốn đi cùng với hắn, thậm chí xin cha mẹ cho hắn làm áp lực, cuối cùng rơi xuống một cái kết quả không được ૮ɦếƭ tử tế.
Không biết lần này trước thời hạn biết chuyện của Tống Tử Hàng cùng Thẩm Mộng Kỳ, sau đó cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào, tiếp tục tha thứ, vẫn là buông tay...
Bất quá, đây cũng không phải là chuyện mà cô có sức lực đi quan tâm, cô còn phải nghĩ biện pháp thế nào giải quyết Lăng Đông, mới vừa rồi những lời đó tạm thời đè xuống lời đồn đãi ở trường học, nhân tiện gài bẫy Thẩm Mộng Kỳ một cái, nhưng Tư Dạ Hàn bên kia nhất định là không có tác dụng.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có thể hay không ra mặt giúp cô ngăn cản một cái hoa đào?:>>
Đang suy nghĩ, cô nhận ra được ánh mắt căm hận của Thẩm Mộng Kỳ hướng về phía mình.
Diệp Oản Oản nhỏ bé không thể nhận ra mà nhíu mày, vẻ mặt vô tội ung dung mở miệng, "Mộng Kỳ, tớ không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, cậu sẽ không trách tớ chứ?"
Thẩm Mộng Kỳ nghe những tiếng xì xào bàn tán khó nghe xung quanh, giận đến sớm phát điên, lại chỉ có thể cố nhịn xuống, giấu đi vẻ âm u nơi đáy mắt, cười khan nói, "Oản Oản, sao lại thế... Tớ làm sao trách cậu được đây... Cậu cũng là vô ý..."
Thẩm Mộng Kỳ cắn răng nghiến lợi nói xong, quét mắt chung quanh nhìn những người còn chưa đi kia, sau đó vội vàng cùng với cô giải thích, "Thật ra thì Yên Nhiên cậu ấy hiểu lầm tớ rồi, tớ làm sao mà sẽ ςướק người trong lòng của cậu ấy đây chứ!
Tống Tử Hàng quả thật yêu thích tớ, cũng một mực ở theo đuổi tớ, nhưng là tớ chưa từng đáp lại anh ấy, còn cố ý đi nói cho anh ấy biết, là anh ấy thừa dịp lúc tớ không chú ý hôn tớ một chút, không phải là tớ chủ động, tớ hoàn toàn không ngờ tới...
Tớ chính là sợ Yên Nhiên hiểu lầm, mới một mực lừa gạt cậu ấy, ai biết rằng..."
Chỉ dựa vào Giang Yên Nhiên, Tống Tử Hàng cũng không ở đây, không người nào biết sự thật, Thẩm Mộng Kỳ liền đem hết thảy đều phũ đến sạch sẽ, ngược lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản ngược lại cũng không vạch trần, một bộ biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ mở miệng nói, "Tớ đã nói rồi, người cậu yêu thích rõ ràng là anh tớ mà!"
Thẩm Mộng Kỳ nghe vậy cả kinh, sau đó vẻ mặt vội vàng nghiêm túc nói, "Oản Oản, cậu đừng nói bậy bạ, chẳng qua là tớ vẫn luôn xem anh Mộ Phàm như anh ruột của mình, thích cũng chỉ là như một em gái đối với người anh trai!"
Bây giờ Thẩm gia dưới cờ giải trí Tụ Tinh phát triển không ngừng, tương lai cô ta cũng phải cần làm đại minh tinh, một mảnh tiền đồ thật tốt, trong các nam sinh đuổi theo cô ta, điều kiện tốt không đếm xuể, cô cũng không muốn cùng Diệp Mộ Phàm cái thứ oắt con vô dụng đó có bất kỳ quan hệ gì.
Sở dĩ còn treo hắn, chẳng qua chỉ là bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng mà thôi.
Câu nói coi Diệp Mộ Phàm là thành anh ruột khiến cho Diệp Oản Oản giận sôi gan.
Cô làm sao có thể không biết Thẩm Mộng Kỳ ý tưởng chân thật, trong lòng liên tục cười lạnh, ra vẻ hồ nghi nói, "Thật sao? Ban đầu cậu tự đưa thư tình cho anh trai tớ hay là tớ giúp cậu đưa ra ngoài đây! Nội dung nghe có vẻ rất buồn nôn, cái gì mà lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh rồi, anh chính là nam thần trong lòng em...
Chắc là do tớ hiểu lầm, đây chẳng qua coi như là anh tớ tự thích cậu đơn phương phải không? Tớ còn tưởng rằng cậu là bởi vì chuyện của cha tớ, coi thường anh tớ nữa chứ!"
Người chung quanh nghe đến đó, nhất thời một trận thổn thức, lộ ra thần sắc khó tin, ánh mắt nhìn Thẩm Mộng Kỳ càng khinh bỉ.
Đối với sự giải thích của Thẩm Mộng Kỳ, bọn họ vốn là nửa tin nửa ngờ, phần lớn cũng đều là đứng về phía Giang Yên Nhiên.
Hiện tại nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, nhất thời cảm thấy Thẩm Mộng Kỳ quả thật có chút hiềm nghi cô ta ngại nghèo yêu giàu, anh trai Diệp Oản Oản - Diệp Mộ Phàm ban đầu cũng là nhân vật quan trọng của Thanh Hòa, không người nào không biết, chuyện Thẩm Mộng Kỳ mượn quan hệ theo đuổi Diệp Mộ Phàm mọi người biết đến không ít.
Hiện tại mới vừa nói chẳng qua là xem người ta như anh trai ruột? Ai tin đây!
Sắc mặt Thẩm Mộng Kỳ chợt cứng đờ, "Oản Oản, đều là chuyện xa xưa như vậy rồi, khi đó tớ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có biết gì là thích đâu!
Còn nữa, tớ làm sao có thể bởi vì trong nhà cậu xảy ra chuyện liền xa lánh cậu và anh Mộ Phàm đây? Nếu tớ nghĩ như vậy, làm sao còn cùng cậu đối xử tốt hơn như thế, còn bận rộn giúp cậu đem anh trai cậu vào làm công ty của ba tớ?"
Nói tới chỗ này, Thẩm Mộng Kỳ nhất thời có sức lực, mở miệng cười nói, "Anh Mộ Phàm ngoại trừ rất thích đánh bạc, công việc vẫn là thật cố gắng, ít ngày trước cha tớ còn khen anh ấy! Chỉ cần anh Mộ Phàm cố gắng làm việc, cha tớ khẳng định sẽ không bạc đãi anh ấy!"