"Thuộc hạ vô năng! Thất... Thất thủ..."
"Ngươi nói cái gì!!!" Nghe được tâm phúc hồi báo, Tư Minh Lễ vỗ án, "Không phải nói vạn vô nhất thất sao? Ở trong đó chỉ có 5 người giúp việc, ngươi phái đến 3 lính đánh thuê cấp C đi qua, làm sao lại có thể sẽ thất thủ?"
Tâm phúc nơm nớp lo sợ mở miệng, "Trong tòa tiểu lâu kia quả thật chỉ có 5 người giúp việc... Thế nhưng tất cả 5 người đều là cao thủ. Hơn nữa...vô cùng có khả năng cũng là lính đánh thuê... Hơn nữa cấp bậc ở trên ba người kia..."
"Phế vật! Ngươi sớm làm cái mịa gì! Đến bây giờ mới nói với ta 5 người kia là lính đánh thuê?" Tư Minh Lễ giận đến gần ૮ɦếƭ.
Thậm chí ngay cả tin tức trọng yếu như vậy cũng đều không tra ra được, hiện tại không chỉ sự tình không có hoàn thành, còn bứt dây động rừng, nếu như bị người ta biết, mặt mũi của hắn sẽ bị vứt sạch.
Một bên khác, Tư Dật Khiêm sắc mặt hơi trầm xuống, "Lần này đúng là chúng ta chủ quan, nhìn dáng dấp, thực lực 5 người kia không thể khinh thường. Bằng vào nhân viên trước mắt chúng ta có thể điều động, e là không làm gì được nữ nhân kia..."
Tư Minh Lễ cả giận nói, "Chẳng lẽ cứ để như vậy?"
Tư Dật Khiêm suy tư nói, "Tự nhiên không có khả năng! Nếu đều đã làm rồi, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng! Cha, nếu đã vạch mặt rồi, chúng ta cũng không cần cố kỵ gì. Chi bằng ngài đi mời Eric tiên sinh hỗ trợ, xem hắn có thể điều mấy người qua hay không? Con tin Eric nhất định sẽ tình nguyện hỗ trợ!"
Tư Minh Lễ nghe xong ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt chợt hiện, "Ngươi nói không sai! Hiện tại đã không còn gì phải che dấu! Nếu như Eric tiên sinh chịu ra mặt, tuyệt đối không tý sơ hở nào! Dù sao với thực lực trước mắt của chúng ta, chỉ có thể mời được người cấp C trở xuống…"
Nhiệm vụ trên cấp C không phải chỉ cần tiền liền có thể tuyên bố, còn có quá trình nghiệm chứng tư cách người thuê cực kỳ nghiêm khắc.
Cái nữ nhân đáng ૮ɦếƭ này, cho là đây chính là toàn bộ thực lực của hắn sao? Chỉ cần vài tên lính đánh thuê đẳng cấp cao liền có thể bảo vệ nàng?
Ếch ngồi đáy giếng mà thôi...
...
Khách sạn Candy.
"Mịa nó! Mắt chó của ta..."
Nђเếק Vô Danh dòm tiểu tử đang đứng ở trước gương, thiếu chút nữa bị hình tượng của hắn làm cho mê muội.
Thật sự là... Vô cùng đáng yêu...
Không thể không nói, mặc dù vị tiểu tổ tông này tính tình quả thực là ác ma, nhưng bộ dáng tinh xảo đẹp đẽ, phấn điêu ngọc trác thực sự là quá sức dối lừa, thực sự là muốn đưa ngón tay rờ rẫm gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia a a a!
Nђเếק Vô Danh đã tự nguyền rủa không biết bao nhiêu câu mới ổn định lại tâm tình của mình, không nên làm sự tình muốn ૮ɦếƭ như vậy.
Tiểu ma đầu: "Cậu!"
Nђเếק Vô Danh: "Ai, làm sao rồi Bảo Bảo?"
Nђเếק Vô Danh bị kêu to lập tức trả lời, trong nháy mắt khi mở miệng, ngữ khí vẫn là không tự chủ được mềm đi vài phần.
Thật là nhan sắc quyết định tất cả mà!
Tiểu ma đầu: "Sau khi dẫn ta đến, ngươi liền có thể đi."
Nђเếק Vô Danh không hiểu: "Tại sao?"
Tiểu ma đầu: "Với sự thông minh của ngươi, nếu như lúc đó nói nhầm, sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng đầu tiên của mẹ đối với ta."
Nói bóng gió: Đừng kéo chân sau của ta.
Cậu Nђเếק bị ghét bỏ vì cản trở: "..."
Đáng, yêu, cái, rắm!!!
Hắn biết ngay mà, cháu của hắn không có khả năng đáng yêu như thế!
Tiểu ma đầu dừng một chút, tiếp tục mở miệng, "Ngươi xác định cô gái ngày đó ta nhìn thấy trong video, là mẹ ta?"
"Không sai không sai, chính là nàng, sao...sao rồi?" Nђเếק Vô Danh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Chẳng lẽ tiểu ma đầu nhìn ra cái gì, hay là không hài lòng, không thích người ta?
Tiểu ma đầu mặt không thay đổi mà mở miệng: "Không có gì, đi thôi."
Nђเếק Vô Danh cũng không biết là có phải do mình thấy bị ảo giác hay không, sau khi nghe được hắn khẳng định trả lời, khuôn mặt băng sơn của tiểu ma kia, dường như nhu hòa đi không ít?
Đêm khuya, biệt thự ngoại ô.
Tư Minh Lễ sắc mặt âm trầm phảng phất có thể chảy ra nước, nhìn về phía Tư Dật Khiêm ở bên cạnh nói: "Nhiệm vụ lần này, đã có lính đánh thuê tiếp theo."
Nghe xong, Tư Dật Khiêm cười nói: "Cha, ngài cũng không cần tức giận như vậy. Chuyện lần trước, bất quá chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi."
"Hừ!"
Tư Minh Lễ hừ lạnh một tiếng nặng nề, chợt hướng về tâm phúc bên cạnh mở miệng nói: "Điều tra rõ ràng cho ta chưa? Tốt nhất đừng như lần trước, ngay cả việc bên người nữ nhân kia có lính đánh thuê bảo vệ cũng không biết!"
"Điều tra rõ ràng!" Trán của tên tâm phúc kia thấm ra một giọt mồ hôi lạnh, thận trọng nói: "Mấy tên thủ hạ kia của Diệp Oản Oản, là lần trước nàng từ nước ngoài mang về. Nhưng cụ thể là mời tới để hộ vệ hay làm gì, chuyện này hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm."
Tức giận, Tư Minh Lễ hướng về Tư Dật Khiêm nói: "Ngươi nói xem, mấy tên lính đánh thuê kia, có quan hệ gì với tiểu tử Tư Dạ Hàn không?"
"Ý của phụ thân nói là... là Tư Dạ Hàn mời tới bảo vệ nữ nhân kia?" Tư Dật Khiêm sau khi trầm tư một lát mới mở miệng.
"Không sai!" Tư Minh Lễ chân mày nhíu lên: "Nếu quả thật là như vậy, chuyện đó đủ để chứng minh Tư Dạ Hàn đối với chúng ta đã sớm có đề phòng. Ngươi nói xem có phải là kế hoạch của chúng ta cùng Eric tiên sinh, đã bị tiểu tử kia phát giác?"
Nghe Tư Minh Lễ lo âu, Tư Dật Khiêm lại cười nhạt, lắc đầu một cái: "Cha, không có khả năng cao. Với năng lực của Eric tiên sinh, tuyệt đối sẽ không để cho Tư Dạ Hàn nhận ra được cái gì. Lùi một bước lại nói, cho dù Tư Dạ Hàn phát giác ra, hắn cũng sẽ không mời mấy tên lính đánh thuê từ nước ngoài tới bảo vệ Diệp Oản Oản, mà sẽ đem ả buộc ở bên người."
Tuy nói như thế, nhưng Tư Minh Lễ lại luôn cảm thấy có chút không an tâm, tuy nói năng lực cùng thủ đoạn của Eric tiên sinh không thể nghi ngờ, nhưng thủ đoạn của tên tiểu tử Tư Dạ Hàn kia cũng vô cùng đáng sợ.
"Cha không cần quá mức lo lắng, cho dù là Tư Dạ Hàn đã phát hiện rồi, cùng lắm thì chúng ta liền hoàn toàn vạch mặt! Cuộc chiến này, có Eric tiên sinh tham dự, ai thắng ai thua, còn chưa biết được. Ngược lại con cảm thấy, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta." Tư Dật Khiêm cười nói.
Nói tới Eric, Tư Minh Lễ mới thu liễm hoàn toàn tâm tư vừa rồi vào trong lòng. Hắn hơi hoài nghi thủ đoạn cùng năng lực của người kia, thật sự không thể dùng lẽ thường để phán đoán. Hơn nữa, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không có khả năng biết được rằng, trên thế giới này, vẫn còn có Eric tiên sinh tồn tại.
"Hừ, Tư Dạ Hàn, ngươi trêu chọc phải người không nên trêu chọc. Trò chơi mới bắt đầu, chúng ta từ từ chơi tiếp..." Con ngươi Tư Minh Lễ lóe lên hàn quang, lạnh giọng cười một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, tâm phúc hướng về phía ngoài cửa, chợt nhẹ giọng nói: "Bọn họ tới rồi."
Rất nhanh, mấy tên nam tử áo đen chậm rãi đi vào trong phòng khách.
Người cầm đầu, tóc hoa râm, tuổi tác thoạt nhìn bất quá chỉ 27 – 28 tuổi, tướng mạo tuy có vẻ đường đường, nhưng trên trán lại lộ ra một nét tà khí, nhìn không giống lính đánh thuê chút nào.
"Xin chào, ta là Tư Minh Lễ."
Tư Minh Lễ lập tức tiến lên, hướng về nam tử cầm đầu nói.
"Tư tiên sinh, nhiệm vụ lần này, là do Eric tiên sinh tuyên bố. Ta đại khái đã hiểu rõ, ta tự giới thiệu mình một chút, ta gọi là Đường Long, là phân đội trưởng của đoàn lính đánh thuê Long Âm."
Đường Long đưa tay phải ra, cùng Tư Minh Lễ bắt tay một cái.
"Ha ha, nguyên lai là Đường Long đội trưởng. Sớm đã nghe danh, hôm nay gặp mặt, vô cùng vinh hạnh. Đường Long đội trưởng tuổi còn trẻ mà đã bước vào tầng thứ này, thật là phi thường... Nhanh nào, mời vào bên trong! Biết được các vị buổi tối sẽ tới, Tư mỗ đã tự chủ trương, chuẩn bị một chút gia yến, mong Đường Long đội trưởng cùng các vị huynh đệ nể mặt!" Tư Minh Lễ cười nói.