Nghe Hứa Dịch nói như vậy, Diệp Oản Oản liền không hỏi nhiều lắm, chẳng qua là trong miệng lầu bầu, "May mắn là anh tới kịp thời, nếu không thiếu chút nữa thì em sắp biến thành bạn gái của người khác rồi, trước đó Lăng Đông đánh cược với em, nếu em lừa hắn, nếu bạn trai em không tới, thì em phải đáp ứng làm bạn gái hắn..."
Đáy mắt Tư Dạ Hàn rùng mình còn chưa còn kịp tràn ngập ra, sau đó liền nghe được cô gái mang một vẻ chiến thắng, ngữ khí đắc ý mở miệng nói, "Bởi vì anh đồng ý với em là sẽ đến, cho nên em biết anh nhất định sẽ tới, không hề nghĩ ngợi liền cùng hắn đánh cược! Xem phản ứng mới vừa rồi của Lăng Đông cũng biết, lúc này khẳng định rất tuyệt vọng, dù sao bạn trai em đẹp trai như vậy! Coi như là mặc cái bao bố tới cũng có thể ɢɨết hắn trong nháy mắt!"
Tư Dạ Hàn nghe cô gái nói những lời đắc ý, đáy mắt mới vừa đóng băng như hồ băng trong nháy mắt liền hòa tan, nhìn ra được Diệp Oản Oản chém gió nãy giờ là muốn nói tới điểm chủ yếu này.
Một bên Hứa Dịch chính là nghe xong lệ rơi đầy mặt. [Pi::v nhìn ông này làm tui liên tưởng tới Cá Chép nhỏ quá a~]
Mặc cái bao bố tới? Bà cô ngài nếu là trước đó nói lời này, tối nay mấy người chúng tôi cũng không cần gặp phải một trận giày vò như thế!
Hắn biết, coi như bọn họ nhiều người như vậy cộng lại khen mười ngàn câu, cũng không chống đỡ được vị này nói một chữ "Đẹp trai".
Đường từ nhà hàng tới trường học đường không dài, rất nhanh liền đến.
Diệp Oản Oản từ trên lưng của hắn nhảy xuống, "Em đến rồi!"
Nam nhân xoay người, nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt rõ ràng lại chuyển lạnh. [Pi: ông này lật mặt còn nhanh hơn cả lật thuyền nữa:v]
Diệp Oản Oản hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm tình của người này thật là nắng mưa thất thường, âm tình bất định...
Cùng lúc đó, cách Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn không xa, có hai người đang đứng ở bồn hoa nhỏ gần đó, là hai học sinh một nam một nữ.
Nữ sinh dáng vẻ luôn vui vẻ khả ái, mặc váy ngắn màu hồng, trong tay đang cầm một cái túi chứa hộp giấy nhỏ tuyệt đẹp, thẹn thùng đứng ở trước mặt nam sinh, "Tư... Tư Hạ... Tớ... Tớ thích cậu... Đây là chocolate tớ tự mình làm... Hy vọng cậu có thể thích..."
Nam sinh đối diện nữ sinh mặc trên người bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, tựa hồ là lúc đang chuẩn bị ngủ trong nhà trọ lại bị gọi ra, nhưng cái này không làm mất đi mị lực của hắn chút nào, ngược lại nhìn so với hắn bình thường thêm mấy phần lười biếng không kiềm chế được, cô gái nhìn thấy cảnh này nai con trong lòng càng chạy loạn thêm..
Giờ phút này, gương mặt nam sinh kia có thể làm tất cả học sinh nữ đều mê mẩn đến thần hồn điên đảo, vẻ thờ ơ mang theo mấy phần đối với mọi việc đều không cảm thấy hứng thú, chợt lóe lên vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét, "Tớ không thích ăn đồ ngọt."
Sắc mặt của cô gái nhất thời trắng nhợt, gắng gượng không thèm để ý, lấy lòng mở miệng nói, "Chuyện này... Như vậy đi... Lần sau tớ sẽ làm cái khác..."
"Cũng không thích cậu." [Pi: anh phũ vcl._.]
Nam sinh nói xong, cũng không để ý vẻ mặt cô gái sẽ như thế nào, trực tiếp xoay người rời đi.
Đang hướng phía nhà trọ đi tới, nam sinh đột nhiên nghe được trong không khí an tĩnh truyền tới một thanh âm hơi có chút quen thuộc —— "Em đến rồi!"
Tư Hạ hơi dừng một chút bước chân, theo bản năng hướng phía âm thanh truyền tới nhìn lại.
Diệp Oản Oản?
Nam sinh hơi nhíu mày, cơ thể che giấu ở trong bóng tối, xuyên thấu qua khe hở cành lá thấy cách đó không xa dưới đèn đường, Diệp Oản Oản đang đứng ở nơi đó nói chuyện cùng một người đàn ông.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía hắn, chỉ có thể nhìn được một cái bóng lưng mịt mù, nhưng chỉ là một thoáng trong nháy mắt Tư Hạ liền thay đổi sắc mặt -
Tư Dạ Hàn!
Làm sao có thể?
Tư Hạ mặt đầy nghi ngờ không thôi, tiếp tục xem, chỉ thấy Diệp Oản Oản nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khuôn mặt người đàn ông, "Ngủ ngon!"
Nói xong một bên rời đi một bên nghiêng đầu hướng người đàn ông phất phất tay.
Đang lúc này, cái bóng lưng lạnh lùng đó quay lại, cánh tay thon dài trong trẻo duỗi một cái, kéo cô gái còn chưa kịp đi xa lại, nhập vào trong иgự¢ của mình, cúi người hôn một nụ hôn còn sâu hơn khi nãy. (=…=)
Mà Tư Hạ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cả người đều đã ngẩn ngơ tại chỗ...
Khi thấy vị Cửu thúc kiêu căng lạnh lùng kia cúi người hôn lên môi Diệp Oản Oản – cái khuôn mặt làm cho nhiều đêm hắn gặp ác mộng...
Thân hình Tư Hạ thoắt một cái, đại não hắn vang một tiếng nổ.
Chuyện này...
Đây là chuyện gì...
Diệp Oản Oản... Cùng Tư Dạ Hàn?
Hai cái này hoàn toàn không phải là cùng một thế giới, không phải là một không gian, không phải đây là một vị ít khi gặp người khác giờ phút này lại xuất hiện ở cùng nhau, hắn cảm thấy loại quan hệ này vẫn là thật đáng sợ.
Chẳng lẽ Diệp Oản Oản trong miệng một mực nói người bạn trai kia là...
Tư Hạ gắng gượng một tia thanh minh cuối cùng còn sót lại cuối cùng để ổn định thân hình, lần nữa hướng phía dưới đèn đường nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đã xoay người rời đi, Diệp Oản Oản cũng hướng phía nhà trọ nữ sinh đi tới.
Tư Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, đứng ở chỗ bóng tối một lúc lâu.
Lúc tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động vang lên, mắt hắn mới liếc điện thoại di động, quay đầu hướng phía nhà trọ nam sinh đi tới.
Mới vừa đi tới lầu dưới nhà trọ, liền thấy Trình Tuyết đứng ở nơi đó.
Mặc dù bây giờ đã rất khuya, nhưng Trình Tuyết lại ăn mặc ngay ngắn hoàn chỉnh, trên người mặc một chiếc váy xinh đẹp thục nữ ngay cả một tia nếp nhăn cũng không có, nhìn kỹ thậm chí có thể phát hiện trên mặt tận lực trang điểm tinh xảo trần trụi.
"Tại sao cậu lại từ bên ngoài vào thế?" Trình Tuyết thấy hướng mà Tư Hạ xuất hiện, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia thần sắc âm u.
Xem ra tin tức không sai, quả nhiên lại có con tiện nhân không biết xấu hổ nửa đêm canh ba len lén cấu kết hắn!
"Tìm tôi có việc?" So với nữ sinh mới vừa rồi kia, lúc đối mặt Trình Tuyết, giọng của Tư Hạ tốt hơn không ít.
"Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao? Cậu gần đây liên tục bị Diệp Oản Oản cái con ma lem kia quấn lấy, ban ngày lại luôn có nữ sinh vây quanh quấy rầy cậu, tớ ngay cả cơ hội cùng cậu nói chuyện cũng không có!" Trình Tuyết vẻ mặt bất mãn, giọng nói mang theo mấy phần nũng nịu lầu bầu.
"Không có chuyện vậy ngày mai rồi hãy nói, hiện tại tôi có chút việc." Tư Hạ nói xong liền muốn nhanh chóng vào lầu ký túc xá.
Trình Tuyết vừa thấy nhất thời nóng nảy, "Đã trễ thế này, cậu phải làm cái gì à? Mới vừa rồi không phải là Hàn Tiểu Như tìm cậu sao?"
"Ừm." Tư Hạ không phủ nhận.
Trình Tuyết gắt gao bấm lòng bàn tay, "Cô ta tìm cậu làm gì?"
Tư Hạ: "Đưa chocolate."
Hàn Tiểu Như con tiện nhân kia!
Trình Tuyết nghe một chút nhất thời cắn răng nghiến lợi, chỉ là một giây kế tiếp, thấy trên tay của Tư Hạ không có thứ gì, rõ ràng là không có nhận lấy, lúc này mới lại đắc ý, "Nữ sinh của cái trường học này thật sự là quá đáng ghét, mỗi ngày đều muốn quấy rầy cậu! Lại đưa chocolate cho cậu, chẳng lẽ không biết cậu bị dị ứng với bột cô ca sao?"
Nói xong xuất ra một cái túi quà đưa tới, "Đây là món bánh ngọt hạnh nhân mà cậu thích ăn nhất, có thể làm bữa ăn sáng ngày mai!"
"Cảm ơn." Tư Hạ đưa tay nhận.
Thấy Tư Hạ nhận lấy bánh ngọt của cô ta, tâm tình u buồn của Trình Tuyết nhất thời được quét đi sạch sành sanh, mặt đầy si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt lấp lánh chói mắt kia, e lệ nói, "Khách khí với tớ làm gì, nếu cậu thích thì tớ sau này sẽ thường làm cho cậu! Dì Tư đều nói tay nghề của tớ càng ngày càng tốt nữa nha!"
Cô ta liền biết mình là không giống người khác!
A, những hoa dại cỏ dại trong trường học này, lại cũng muốn ςướק người đàn ông của cô ta!
"Tớ không quấy rầy cậu nữa..., cậu làm xong việc cũng nên đi ngủ sớm một chút đi!"
Biết hắn không phải là vì Hàn Tiểu Như, Trình Tuyết mới yên tâm, che phù phù phù phù nhịp tim đang đập loạn cào cào, hưng phấn chạy xa.
Nhưng mà, nữ sinh cũng không biết, cô ta mới vừa vừa rời đi, người sau lưng trên mặt mang một vẻ lễ phép thân thiện, trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn, lộ ra hình ảnh hoàn toàn ngược lại với vẻ hoàn mỹ trước mặt cô gái lúc nãy mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, thậm chí mang theo một tia cao cao tại thượng chán ghét cùng khinh bỉ.
Chậm rãi hướng phía trước đi mấy bước, nam sinh tiện tay đem túi bánh ngọt được gói tỉ mỉ ném vào trong một cái thùng rác. [Pi::v Biết ngay mà]
Sau khi vào cửa, nam sinh không có trở về phòng của mình, mà là đi lên trên lầu, nhà trọ của Lăng Đông.