Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 490: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, hơn nữa còn dùng một chiêu đỡ lấy đòn đánh hung tàn đáng sợ kia của Tiểu Loli, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm tại chỗ.
Trương Uy thiếu chút nữa trực tiếp bị hù đến ngất đi, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, vẻ mặt khi nhìn Diệp Oản Oản giống như đang nhìn chúa cứu thế...
Diệp Bạch!?
Cô bé kia đáng sợ như vậy, nhưng tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch này lại có thể dùng một tay chặn tiểu cô nương này lại…
"Òa! Diệp ca thật là đẹp trai nha!"



"Thật là đẹp trai, thật là đẹp trai quá đi!!"
Các nhân viên của đoàn làm phim thấy vậy cũng trở nên kích động rít gào.
"Diệp ca ca, anh rốt cuộc đã tới! Gào! Hù ૮ɦếƭ người ta rồi!" Cung Húc kích động không thôi quấn lấy, kết quả sơ ý một chút, không biết đã vấp phải cái gì, ôm chân kêu thảm một tiếng.
Diệp Oản Oản cũng bó tay với hắn, vội vươn tay đỡ lấy hắn: "Cẩn thận một chút!"
Đứa nhỏ này, có thể chững chạc hơn một chút được hay không?


"Diệp ca, chuyện này... Cô em này thật sự là hầu gái của nhà anh à?" Cung Húc lòng đầy sợ hãi, hỏi dò.
Diệp Oản Oản: "Không sai."
Vẻ mặt Cung Húc đã không cách nào tưởng tượng nổi, "Híc, không phải đâu...!!! Đầu năm nay dịch vụ cho thuê người giúp việc đã đáng sợ như vậy sao? Ngay cả loại người giúp việc như thế này cũng có thể mướn được?"
"Nào, để cho Đông Tử giúp cậu bôi ít thuốc." Diệp Oản Oản bất đắc dĩ gọi Đông Tử sang đỡ hắn.
Sau đó, Diệp Oản Oản hỏi Diệp Mộ Phàm, "Mới vừa rồi có ai bị thương không?"
Diệp Mộ Phàm mở miệng trả lời: "Trừ dụng cụ bị hư hại ra, không có một ai bị thương, à không, trừ Cung Húc..."
Diệp Oản Oản: "Được rồi..."
Cho nên, hôm nay bọn họ bên này không có một ai bị thương cả; người duy nhất bị thương, lại chính là tên yêu tinh Cung Húc tự mình vấp té...
Kiều Kiều hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như là khá ổn, mặc dù có chút hơi lố…
Diệp Oản Oản nhìn đám côn đồ lăn lộn quằn quại trên mặt đất, vô cùng thê thảm, lại còn có Trương Uy lúc này hai tay đã gãy, sợ đến đái trong quần. Nàng đau đầu không thôi, day day cái trán, "Kiều Kiều, tôi không phải đã nói, chẳng qua chỉ là đi tọa trấn hay sao?"


Hiện tại… “tọa” kiểu này, thì e rằng “trấn” cũng muốn sụp luôn rồi! Chứ ở đó mà tọa với chả trấn!
Hả, Kiều Kiều?
Cái cô em hung tàn đáng sợ đến dọa người này, lại có thể gọi là Kiều Kiều?
Tất cả mọi người nghe thấy cái tên này, vẻ mặt đều trở nên đặc sắc hơn.
Kiều Kiều cẩn thận từng li từng tí lẩm bẩm, "Chủ nhân, em đã tính toán rồi, để lại cho hắn còn nửa cái mạng..."
Diệp Oản Oản: "..."
Nửa cái mạng...Đúng thật là nửa cái mạng mà…
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ đi về phía Trương Uy.
"Trương ca, xin lỗi, đắc tội rồi."
Diệp Oản Oản nói xong, liền đưa tay ra, muốn kéo hắn lên.

Kết quả, Trương Uy giống như gặp phải quỷ thần, vội lăn một vòng tránh đi, "Đừng! Ngươi đừng tới đây!"
Diệp Oản Oản sờ lỗ mũi một cái, thu tay về, có vẻ hòa nhã mở miệng nói, "Trương ca, tôi chỉ là một người làm ăn, người không phạm ta ta không phạm người, vừa rồi lỡ xuống tay nặng một chút, quả thực xin lỗi!"
Trương Uy: "..."
Một đám côn đồ: "..."
Ngay cả các nhân viên của đoàn làm phim cũng đã nghẹn ngào không biết nói gì...
Nặng một chút... Cái này... Cái này mà chỉ gọi là nặng một chút?
"Đúng... Đúng... Thật xin lỗi... Diệp lão bản, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn! Đắc tội rồi! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân! Thật ra thì tôi căn bản không muốn gây sự với ngài, là... là tên nhãi Thái Dũng Thắng khích bác, xúi giục tôi!" Trương Uy trực tiếp bán đứng Thái Dũng Thắng.
Đáy mắt Trương Uy tràn đầy vẻ kiêng kỵ, nếu như không phải là những thế lực có lai lịch vô cùng lớn, không có khả năng có thể phái tới loại cao thủ ở cấp bậc này.
Tên Diệp Bạch này, nhìn như không quyền không thế, nhưng trên thực tế căn bản lại không hề đơn giản như vậy...
Mới vừa rồi chính hắn đỡ một chiêu kia của Tiểu Loli, nhìn như phong khinh vân đạm, nhưng chỉ có hắn mới biết có bao nhiêu đáng sợ! Thứ hắn ta vừa đỡ, chính là một sát chiêu!


Từ khi Diệp Oản Oản bắt đầu nghiêm túc rèn luyện, khôi phục thể năng, thân thủ của nàng liền tiến bộ từng ngày, tốc độ tiến bộ có thể dùng từ ‘tiến triển cực nhanh’ để hình dung cũng không quá đáng.
Chỉ là thực lực của nàng lúc cao lúc thấp, vẫn còn không mấy ổn định...
Ở dưới sự uy ђเếק của Tiểu Loli, Trương Uy dẫn theo tất cả thủ hạ đến nhận lỗi, thề thốt không dám lại một lần nữa đến gây phiền toái, sau đó lết lết đi thu dọn phim trường cho bọn họ, đồng thời cung kính hứa sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại.
"Diệp... Diệp lão bản... Ngài yên tâm... Đồ vật tôi nhất định sẽ đền... Ngày mai... Ngày mai tôi sẽ bảo người ta đưa tới toàn bộ... Chỉ cần là địa bàn của tôi.. Ngài... Ngài đều có thể thuê miễn phí toàn bộ..." Trương Uy nơm nớp lo sợ nói xin lỗi, một đám thủ hạ sau lưng cũng co rúm vào một chỗ.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Vậy thì xin đa tạ trước."
"Không dám không dám! Diệp lão bản khách khí... khách khí rồi... Vậy... Chúng tôi đây có thể đi được chưa?" Trương Uy nuốt nước miếng.
"Dĩ nhiên."
Trương Uy chợt thở phào nhẹ nhõm, tựa như sống sót sau tai nạn, mặt đầy vẻ kiêng kỵ nhìn về phía Tiểu Loli, "Xin hỏi đại danh vị tiền bối này, là từ tổ chức nào?"
Bối cảnh của cô bé này, nhất định hoặc là xuất từ võ quán đỉnh cấp, hoặc xuất thân từ võ học thế gia.
Từ thủ đoạn tàn nhẫn của nàng mà xem, thậm chí, cũng có thể là người của tổ chức lính đánh thuê quốc tế…


Muốn mời được loại thủ hạ cấp bậc này tọa trấn, không phải chỉ có tiền là được.
Kiều Kiều đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, "Tôi không phải thuộc tổ chức nào cả, tôi là người của chủ nhân."
"Ặc..." Trương Uy thần sắc lúng túng, không dám tiếp tục dò hỏi lai lịch của đối phương.
Ở trong góc tối, trợ lý riêng do Thái Dũng Thắng phái đi tìm hiểu tình hình, sau khi xem xong chuyện gì đã xảy ra từ đầu tới cuối, thấy đám người Trương Uy toàn bộ đều chạy thục mạng, mãi một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy đi, lái xe rời đi…
Một màn hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, các nhân viên đoàn phim cũng lần lượt rời đi.
Diệp Mộ Phàm một mình gọi Diệp Oản Oản sang một bên.
"Oản Oản, cô bé kia rốt cuộc là ai?" Mới vừa rồi có quá nhiều người, không tiện hỏi, vào lúc này Diệp Mộ Phàm rốt cuộc không nhịn được, hỏi dò.
"A, thật ra là người mà bạn trai em giúp em tìm, nói là thân thủ rất lợi hại!" Diệp Oản Oản trực tiếp bán cái.
Diệp Mộ Phàm nghe vậy hơi nhíu mày. Trước đây từng nghe Oản Oản nói bạn trai nàng làm việc tại Tập đoàn Tư Thị, có thể là có quen với người của Tư gia, nhờ vào quan hệ của Tư gia để tìm người?
Nhưng còn thân thủ của Oản Oản thì lại là thế nào?
Mới vừa rồi Oản Oản đỡ một chiêu của cô gái kia, hắn cũng thấy rõ.
"Thân thủ của em từ lúc nào tốt như vậy?" Thần sắc Diệp Mộ Phàm có chút phức tạp.
Diệp Oản Oản trái lại cảm thấy không có gì kỳ quái, trả lời, "Thân thủ của em vốn là rất tốt nha, anh quên khi trước cha mời sư phụ dạy chúng ta, em cũng học rất nhanh. Sư phụ còn khen em có thiên phú cao, có điều lúc đó là em lười vận động. Chẳng qua là nửa năm gần đây, em bỗng cảm thấy có chút thân thủ phòng thân cũng rất cần thiết, cho nên vẫn luôn tự rèn luyện!"
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nơi đáy mắt thoáng qua một vẻ thương xót, sờ sờ đầu của cô gái, "Là ca ca vô dụng..."
Nếu như hắn đủ mạnh mẽ để giúp em gái che gió che mưa, cần gì phải khiến nàng khổ cực cố gắng như vậy...
Thật ra thì Diệp Mộ Phàm từ một công tử bột con nhà giàu có thể tiến bộ như thế này, đã là thay đổi long trời lỡ đất.
Oản Oản phần lớn thời gian đều ở tại Tư gia, còn phải đến trường hoàn thành một số bài tập và bài kiểm tra. Từ sau khi sáng tạo nên công ty, những việc thường ngày của công ty cơ bản đều do hắn quản lý. Nhiều công việc phức tạp như thế, hắn đều có thể sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!