Diệp Oản Oản vui vẻ nói: "Đây là xích đu, siêu cấp đại xích đu! Mau tới đây, mẹ con mình cùng thử một chút!"
Cậu bé nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác nhất thời phát sáng thêm vài phần, bị Diệp Oản Oản kéo lấy, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên.
Diệp Oản Oản cột thật chặt dây an toàn, sau đó mới mở miệng nói với bọn Hải Địch ở bên cạnh, "Tốt rồi tốt rồi, có thể đẩy rồi, đẩy cao hơn một chút nữa nha!"
Hải Địch đang ở một bên, cùng Đường Bân và Tống Cường vội vã đáp rồi chạy tới.
Đường Bân: "Vâng, chủ nhân!"
Tống Cường: "Được rồi chủ nhân!"
Chủ nhân thực sự là... là rất biết chơi...
Diệp Oản Oản lại dặn dò với Kiều Kiều ở một bên: "Kiều Kiều, nhớ phải giúp tôi chụp hình nha!"
"Được rồi chủ nhân! Kiều Kiều đã chuẩn bị xong!" Kiều Kiều liền vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Khương lão lại đang đợi ở một bên, tùy thời chuẩn bị, để tránh cho cậu bé sợ hãi, có thể kịp thời đi dừng lại xích đu.
Hắn thực sự chưa từng thấy ai chăm sóc hài tử như vậy bao giờ…
"3, 2, 1——Lên!"
Đường Bân cùng Tống Cường hai người dùng sức đem xích đu kéo về phía sau, sau đó buông mạnh ra ——
Trên xích đu, hai mẹ con nhất thời bay bổng lên, cây cối, chim hót, hương hoa, tiếng gió thoảng bên tai đan xen nhau…
"A a a a a! Thật là vui vẻ! Đường Đường, con có sợ không?"
Cậu bé ôm lấy mẹ, dùng sức lắc đầu một cái, đôi mắt tròn mở thật to nhìn khu rừng. Khi bay lên đến mức cao nhất, thấy được hồ nước xanh xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên hào quang xưa nay chưa từng có.
"Vậy có thích không?"
"Thích!"
"Ha ha, quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ! Mẹ biết ngay là con sẽ thích mà!"
...
Diệp Oản Oản đang cùng con trai chơi đùa, bên trong thư phòng, Tư Dạ Hàn đang xử lý tài liệu, nghe được tiếng reo hô ngoài cửa sổ của Diệp Oản Oản, hoài nghi đi tới mở cửa sổ ra.
Sau đó liền thấy... Một màn khiến cho hắn đen mặt...
Diệp Oản Oản mang theo Đường Đường, ngồi ở trên một cái xích đu lớn, đung đưa tới lui giữa không trung...
Tư Dạ Hàn hóa đá tại chỗ mất mấy giây, mãi một lúc sau mới nhận thức được những gì mình vừa thấy.
Vì vậy, mấy phút sau.
Diệp Oản Oản cùng với con trai, cùng nhau nghiêm chỉnh đứng ở trong phòng khách, ngây ra như đang ăn vụng bị bắt quả tang, không biết nói gì.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt đen như đáy nồi, "Nói đi!"
Diệp Oản Oản cúi thấp đầu, chụm hai đầu ngón trỏ vào nhau, nhỏ giọng thầm thì, "A, trước đây ở trên TV em có thấy bên trong một số rừng rậm nhiệt đới có loại xích đu này, có vẻ chơi rất vui. Nên em đoán Đường Đường nhất định sẽ thích, nên dựa theo hình mẫu đó để thiết kế một cái riêng ở nhà…
Em đã thử qua, rất bền chắc, ngay cả Hải Địch ngồi lên cũng không bị đứt, hơn nữa còn có dây an toàn... Em cũng chỉ sợ là Đường Đường sẽ buồn chán mà thôi! Đường Đường rất thích chơi đùa đấy!"
Tư Dạ Hàn nhức đầu không thôi, nhéo mi tâm một cái.
Rốt cuộc là Đường Đường muốn chơi, hay là nàng muốn chơi?
"Đường Đường, con cũng rất thích, có đúng hay không?" Diệp Oản Oản liền vội vàng dụ dỗ con trai mở miệng.
Đường Đường bảo bối vô cùng phối hợp, đỡ đạn giúp mẹ: "Cha, là Đường Đường thích chơi đùa!"
Diệp Oản Oản vội nói: "Anh thấy chưa, em có lừa gạt anh đâu!"
Tư Dạ Hàn nhìn bộ dáng thảm thảm thương thương của hai mẹ con, quả thật là không biết nên nói cái gì cho phải, "Chuyện đó đừng đùa..."
Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn ngào đau khổ lớn, Đường Đường nhất thời nghẹn ngào đau khổ nhỏ. Ôi con tim giá băng lòng em và con đau!!
Tư Dạ Hàn: "... Chờ anh mời chuyên gia chế tạo lại lần nữa để cho an toàn."
Hai con tim giá băng chợt bùng cháy, cười tươi như hoa, gật đầu một cái đầy nhất trí.
Diệp Oản Oản: "A Cửu, em biết ngay là anh tốt nhất mà!"
Đường Đường: "Cảm ơn cha!"
Không hiểu vì sao mình lại thỏa hiệp, lại còn ‘Trợ Trụ Vi Ngược’ *, Tư Dạ Hàn: "..."
Sau khi chơi xích đu xong, Diệp Oản Oản cũng không nhàn rỗi, dẫn theo Đường Đường cùng Đại Bạch lượn khắp núi đồi đi hái nấm, hái trái cây, móc trứng chim.
Mãi đến khi chạng vạng tối mới trở về, hai mẹ con một lớn một nhỏ lấm lem đầy bùn đất cây cỏ.
Diệp Oản Oản để cho Đường Đường đi tắm rửa thay quần áo, sau đó cầm điện thoại di động chụp lại thành quả của ngày hôm nay.
Đang chụp đầy cao hứng, trên điện thoại di động thông báo một vài tin tức.
"Xuất hiện siêu cao thủ võ lâm phá tan các cửa ải của Gameshow Ninja Warrior Hoa quốc *? Cái quỷ gì?"
* Tên gốc: Cực Nhanh Tiến Tới.
Ặc, cao thủ võ lâm?
Sẽ không phải là...
Diệp Oản Oản mở ra nhìn một cái, chỉ thấy trên những tin tức kia giật tít, 《 Siêu nhân xuất hiện 》, 《 Ninja Warrior 》, 《 vượt ải thần tốc 》 từ trên trời bỗng xuất hiện một người ngoài hành tinh, vừa xuất hiện đã phá vỡ kỷ lục từ trước tới nay, không người nào có thể vượt qua.
Phía dưới là vô số bình luận bùng nổ…
"Mịa nó! Ngưu nhân à! Kỷ lục 《 Ninja Warrior 》 của nước Mỹ đến tận 11 phút lận đấy, đây còn là người sao?"
"Ta phi! Đây hoàn toàn là như giẫm trên đất bằng, trực tiếp một đường chạy tới có được hay không? Đây hoàn toàn là nghiền ép nha, còn để cho người khác chơi thế nào nữa? Người này ở thế giới khác, thề luôn!"
"Tôi hoài nghi đây là cựu bộ đội đặc chủng! Nếu không, không có khả năng lại lợi hại đến như vậy!"
"Lầu trên nói đùa à? Bộ đội đặc chủng là ai, lại sẽ chạy đến tham gia mấy thử thách ngoài trời đơn giản này?"
...
Diệp Oản Oản xem đến xạm mặt lại, Nђเếק Vô Danh thằng này, thật là đủ rồi! Cái này khác nào đi đánh ςướק đâu chứ!?
Thật là đau lòng cho Ban Tổ chức chương trình mà…
Lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, Khương lão đi mở cửa.
Một lát sau Khương lão đi tới hỏi, "Chủ nhân, ngài mua đồ điện?"
"Hả? Đồ điện gì? Đồ điện nào cơ? Tôi không có mua nha!" Diệp Oản Oản ngơ ngác.
Khương lão tỏ vẻ nghi ngờ, "Hay là Tư tiên sinh mua? Bên ngoài có người đến giao tủ lạnh, TV cùng máy điều hòa không khí qua..."
"Ặc? Hẳn là không phải là A Cửu mua đâu, không có lý nào anh ấy lại cần phải mua mấy thứ này cả?" Diệp Oản Oản hoài nghi đi tới trước cửa, quả nhiên thấy nhân viên chuyển phát nhanh đang khệ nệ khiêng miếng đồ hàng gia dụng đứng ở trước cửa nhà.
"Những thứ này không phải là nhà tôi mua, cậu có phải là đã chuyển lầm địa chỉ rồi hay không?" Diệp Oản Oản hỏi người nhân viên chuyển phát nhanh ở cửa.
Nhân viên chuyển phát nhanh lấy tờ hóa đơn ra xem lại, "Không phải là ngài sao? Là một vị khách họ Nђเếק chuyển tới..."
"Họ Nђเếק?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, sẽ không phải là Nђเếק Vô Danh đấy chứ?
Nhưng mà, cái tên này đưa những thứ này tới đây để làm gì?
Đang còn hoài nghi, WeChat trên điện thoại di động vang lên.
[ Nђเếק Đào Hố: Muội muội! Muội muội! Tủ lạnh, TV, máy điều hòa không khí đều đã nhận được chưa? ]
Thật đúng là cái tên này...
Diệp Oản Oản trả lời lại một câu:
[ Diệp Hữu Danh: Những thứ này là anh cho người đưa tới? Anh đưa như thứ này qua đây làm gì? ]
[ Nђเếק Đào Hố: Những thứ này đều là phần thưởng tôi thắng được! (icon đắc ý)]
Diệp Oản Oản nhìn thấy icon biểu thị sự đắc ý của Nђเếק Vô Danh gửi tới, cũng không biết nói gì.
Nàng nghĩ tới, phần thưởng của những Game Show này không chỉ có tiền mặt, còn rất nhiều loại vật phẩm khác do các nhà tài trợ trao tặng.
"Tiểu thư, vậy những thứ này…?" Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.
"Ồ, những thứ này đúng là gửi đến cho tôi." Diệp Oản Oản nói xong, cầm lấy tờ vận đơn ký nhận, sau đó để cho đám người Khương lão chuyển đồ vật đi vào.
Diệp Oản Oản nhìn những thứ phần thưởng kia, buồn cười lắc lắc đầu, trả lời lại một câu:
[ Diệp Hữu Danh: Cám ơn ca. ]
[ Nђเếק Đào Hố: Không cần khách khí, không cần khách khí, đều là người một nhà cả! ]
Diệp Oản Oản bật cười, cái tên này diễn cũng rất nhập vai nha!
[ Diệp Hữu Danh: Hôm nay cuối tuần, cùng Đường Đường đi chơi một ngày, Đường Đường thật vui vẻ. ]
Diệp Oản Oản gõ xong tin nhắn, sau đó cực kỳ hào phóng, đem tất cả ảnh chụp ngày hôm nay đều gửi sang.