Bởi vì động tĩnh càng ngày càng lớn, rất nhanh liền có tân khách châu đầu kề tai nhau hỏi thăm tình huống.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết nữa, hình như là chiếc nhẫn đính hôn của Diệp Y Y không thấy đâu."
"Không thể nào! Vật trọng yếu như nhẫn đính hôn, nhất định là đã sớm chuẩn bị xong, tại sao lại đột nhiên không thấy đâu?"
...
Hoàng Minh Khôn sắc mặt lãnh túc, hướng về phía Diệp Oản Oản và mấy vị thiên kim tiểu thư vừa mới lên lầu kia đi tới.
"Xin lỗi đã làm phiền, các vị tiểu thư, xin hỏi thời điểm các người đi lên phòng của Y Y tiểu thư, có thấy nhẫn đính hôn của Y Y tiểu thư hay không?" Hoàng Minh Khôn khách khí dò hỏi.
Mấy vị thiên kim lắc đầu một cái, "Tôi cũng không chú ý nữa."
Lúc này, Lương Thi Hàm mở miệng nói, "Tôi có thấy, không phải mới vừa rồi vẫn còn đang ở trên bàn Y Y tỷ sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, một chiếc nhẫn phỉ thúy rất đẹp!" Một thiên kim khác mặc váy màu vàng cũng mở miệng.
Ánh mắt của Lương Thi Hàm khẽ đổi, "Mới vừa rồi còn có, tại sao lại đột nhiên không thấy đâu, sẽ không phải là bị ăn trộm chứ?"
Thiên kim váy vàng mở miệng, "Bị trộm? Hôm nay tới đây cũng đều là khách quý, làm sao có thể làm ra loại chuyện trộm gà trộm chó này!?"
"Ha ha, đều là khách quý? Cũng không hẳn…?" Lương Thi Hàm cười như không cười nhìn về phía Diệp Oản Oản một cái.
Lương Thi Hàm nói xong, nhìn về phía Hoàng Minh Khôn mở miệng nói, "Hoàng quản gia, ông đã tìm hết khắp nơi rồi sao?"
Hoàng Minh Khôn gật đầu, "Vâng, tất cả mọi nơi đều đã tìm, đều không tìm thấy. Yến hội đã sắp sửa bắt đầu, cho nên tôi mới vội vã như vậy qua đây hỏi các vị tiểu thư. Nếu như các người thấy được, xin hãy báo cho tôi biết!"
Hoàng Minh Khôn nói xong, cố ý làm ra vẻ khổ sở nói, "Tôi đã lục soát người của tất cả các người giúp việc. Những người có tiến vào căn phòng của Y Y tiểu thư thậm chí còn bị lục soát kỹ hơn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Chiếc nhẫn cứ như là đã không cánh mà bay!"
Lương Thi Hàm nhất thời the thé giọng nói, "Thật hay cho chiếc nhẫn, làm sao lại có thể không cánh mà bay được chứ? Nếu như thời điểm chúng ta rời đi vẫn còn, vậy là nhất định sẽ mất trong khoảng thời gian chúng ta cùng lựa chọn dây chuyền cho Y Y tỷ.
Mới vừa rồi những người tiến vào phòng của Y Y tỷ chỉ có mấy người chúng ta. Nếu Hoàng quản gia tìm khắp nơi cũng không có, chi bằng mời tất cả mọi người đã tiến vào phòng của Y Y tất cả đều đem túi xách ra, để cho Hoàng quản gia kiểm tra một chút! Nếu như không có, Hoàng quản gia cũng có thể tranh thủ đi tìm ở nơi khác!"
Hoàng Minh Khôn thấy Lương Thi Hàm bị mình dẫn dắt thành công, âm thầm lộ ra nụ cười đúng ý, trên mặt lại giả vờ nói xin lỗi, "Quả thực xin lỗi, quấy rầy đến các vị tiểu thư tôn quý. Thật ra thì loại yêu cầu này, tôi vốn không nên nói, nhưng mà hôm nay là ngày đại hỉ của Y Y tiểu thư; nếu như vật trọng yếu như vậy không tìm được, tôi thật sự là không có cách nào bàn giao..."
Lương Thi Hàm biết Hoàng Minh Khôn là người tâm phúc của Diệp Y Y, để lấy lòng, lập tức càng thêm ra sức phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy, nếu làm trễ nãi lễ đính hôn của Y Y tỷ sẽ rất không hay! Để tôi tới trước!"
Lương Thi Hàm nói xong, liền đem túi xách của mình đưa ra ngoài, "Hoàng quản gia, các người kiểm tra tôi trước đi!"
Hôm nay mọi người cũng đều mặc lễ phục, nơi có thể giấu chiếc nhẫn cũng chỉ có túi xách.
Những thiên kim tiểu thư khác thấy vậy cũng rối rít đưa túi xách ra.
"Đắc tội rồi!" Hoàng Minh Khôn lập tức để cho người giúp việc tới trước kiểm tra.
Bất quá, rất rõ ràng, thời điểm kiểm tra những thiên kim tiểu thư kia, Hoàng Minh Khôn chẳng qua chỉ để cho người giúp việc nhìn tượng trưng một cái, cũng không lục soát gì, rất nhanh đã trả lại toàn bọn túi xách cho bọn họ.
"Hic, vẫn là không có..." Hoàng Minh Khôn tỏ vẻ nôn nóng thở dài.
Lương Thi Hàm nghe vậy, âm dương quái khí mở miệng, "Chờ một chút, Hoàng quản gia, không phải là vẫn còn có một người chưa tra sao?"
"Diệp Oản Oản vẫn còn chưa có tra đâu! Nàng mới vừa rồi cũng theo chúng ta cùng đi vào phòng!" Lương Thi Hàm lập tức nhắc nhở.
Lương Thi Hàm vừa dứt lời, nhất thời ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang Diệp Oản Oản.
Các tân khách sau khi biết được chuyện xảy ra bên này, châu đầu kề tai nhau bàn tán…
"Tìm khắp nơi cũng đều không có, lại là sau khi những cô gái kia đi vào phòng mới phát hiện ra không thấy đâu, vậy rất có thể chính là những người kia cầm rồi!"
"Nhưng mà mấy người kia: Lương Thi Hàm, Hoàng Di, Lưu Nam Nam... Ai mà không phải là thiên kim tiểu thư, ai sẽ làm loại chuyện trộm gà trộm chó này! Với gia thế của các nàng sẽ thèm chút tiền kia à? Duy chỉ có một người..."
"Ngươi nói là Diệp gia Nhị tiểu thư dòng chính, Diệp Oản Oản à?" Người bên cạnh lập tức hiểu ý mở miệng.
"Trừ cô ta ra, nơi này còn ai có thể có khả năng trộm đồ chứ?"
"Tôi thấy 8/10 chính là cô ta! Nghe nói nha đầu này sau khi bị đuổi khỏi nhà vẫn luôn một mực lêu lổng. Tuy nói hiện tại cũng đã sửa được chút chút, ra dáng con người hơn một chút. Bất quá, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Ai biết sẽ làm ra được chuyện gì!"
...
"Diệp Oản Oản, còn không mau đem túi xách của ngươi ra cho Hoàng quản gia kiểm tra!" Lương Thi Hàm chỉ vài câu đã kết luận chính là Diệp Oản Oản lấy trộm, đáy mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, lập tức vênh váo hung hăng mở miệng.
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm cười một tiếng, "Tại sao tôi phải đưa cho hắn ta kiểm tra?"
"Chúng ta đều đã kiểm tra, chỉ còn lại một mình ngươi, dựa vào cái gì chỉ có mình ngươi không tra! Chẳng lẽ chiếc nhẫn chính là do ngươi cầm, nên ngươi chột dạ?"
Lúc này, Diệp Y Y và Cố Việt Trạch cũng đã đi tới.
"Hoàng quản gia, chiếc nhẫn tìm được chưa?" Diệp Y Y giả vờ lo lắng truy hỏi.
Hoàng Minh Khôn thần sắc khổ sở nói, "Thật xin lỗi Y Y tiểu thư, tôi vẫn đang tìm.."
"Chuyện gì xảy ra? Chiếc nhẫn vẫn còn chưa tìm được sao?" Ngay lập tức mấy người Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan cũng đã tới.
Lương Thi Hàm lập tức thừa cơ tố cáo, "Bây giờ có thể xác định chiếc nhẫn chính là do mấy người vừa mới lên lầu lấy trộm. Mới vừa rồi túi xách của bọn cháu đều đã để cho Hoàng quản gia kiểm tra qua, chỉ có Diệp Oản Oản không chịu để cho Hoàng quản gia kiểm tra túi xách!"
Lời này chính là ám chỉ Diệp Oản Oản ăn trộm.
Sắc mặt của Diệp Hồng Duy nhất thời trầm xuống, "Thi Hàm, sự tình không có chứng cứ, không thể nói bậy!"
Một bên Diệp Thiệu Đình lập tức đứng ra, bảo hộ ở bên người Diệp Oản Oản, "Cha, Oản Oản tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!"
Lương Uyển Quân hiếm khi nổi giận cũng đổi sắc mặt, tức giận mà mở miệng nói, "Cha, mẹ, xin các người tin tưởng Oản Oản! Loại chỉ trích này thật sự là quá đáng!"
Diệp Mộ Phàm siết ngón tay một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Chuyện này... Không đúng lắm...
Hoàng Minh Khôn không có khả năng ở trong tình huống như thế này cố ý gây sự với Oản Oản. Giống như là Oản Oản mới vừa nói, thời điểm càng có nhiều người, bọn họ càng sẽ cố gắng tỏ ra lễ độ và khách khí.
Trừ phi... Bọn họ hoàn toàn chắc chắn có thể khiến cho Oản Oản không xuống đài được!
Chẳng lẽ cái tên rác rưởi Hoàng Minh Khôn kia đã lén đem chiếc nhẫn bỏ vào trong túi đồ của Oản Oản từ trước?
Không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ lục soát túi xách của Oản Oản!
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm càng ngày càng khó coi, lập tức mở miệng nói, "Các ngươi đồng ý kiểm tra, liền có nghĩa là Oản Oản cũng phải đồng ý để các người lục soát sao? Ở đâu ra cái loại luật pháp quy định tư nhân cũng có quyền tự tiện lục soát người?"
Lương Thi Hàm vào lúc này đã hoàn toàn kết luận là Diệp Oản Oản ăn cắp chiếc nhẫn, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, "Các ngươi luôn mồm luôn miệng bảo Diệp Oản Oản không ăn cắp, lại không để cho Diệp Oản Oản đem túi xách ra kiểm tra, không phải là chột dạ thì là cái gì? Rốt cuộc có lấy hay không, tra một cái chẳng phải là sẽ biết ngay sao?"