Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nhất thời bật chế độ phòng ngự, một tay đem Diệp Oản Oản che ở sau lưng, "Xin lỗi, cậu ấy không rảnh!"
Nói xong nhìn về phía lão gia tử xin phép: "Ông nội, con cùng Diệp Bạch qua bên kia chào hỏi cùng bằng hữu."
Diệp Hồng Duy gật đầu một cái, "Đi thôi!"
Diệp Mộ Phàm nói xong lập tức dẫn theo Diệp Oản Oản rời đi.
"Trò chuyện cái rắm! Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì là đạo tặc! Con chó cái Diệp Y Y, nhìn một cái liền biết ngay là muốn đào em đi!" Diệp Mộ Phàm vừa đi vừa chửi.
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, "Anh khẩn trương như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ em còn có thể bị nó đào đi hay sao?"
Diệp Mộ Phàm sững sờ, suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng.
Diệp Y Y tự cho là thông minh, muốn đào góc tường, nhưng không ngờ, Diệp Bạch cũng không phải là góc tường của hắn, mà lại chính là cả tòa nhà.
Ngươi có bản lĩnh thì đào cả cái nhà đi!
Buổi dạ tiệc lần này, Ban Tổ Chức bao cả quán rượu Già Lam, toàn bộ quầy rượu được trang trí ảo mộng mà hoa lệ.
Trên quầy bar, khách quý tụ ba tụ năm uống rượu trò chuyện; bên trong đại sảnh, các vị lão làng, minh tinh nói chuyện với nhau thật vui. Một tiếng nhạc vang lên, mọi người rối rít mời nhau tiến vào sàn nhảy khiêu vũ.
Diệp Bạch bên này bị một đám nam nữ trẻ tuổi vây quanh, đã có không ít những cô nàng ở một bên nhao nhao muốn thử, chủ động tiến lên mời nàng khiêu vũ.
Cung Húc đặt ௱ôЛƓ chen vào, "Diệp ca! Diệp ca! Chúng ta đi khiêu vũ thôi!"
Bên cạnh Đường Tinh Hỏa tỏ vẻ ghét bỏ, "Xin can, cậu là một người đàn ông, ai lại tình nguyện khiêu vũ cùng cậu chứ!"
Cung Húc nói như đúng rồi: "Nam nhân thì thế nào? Ai nói hai nam nhân không thể khiêu vũ cùng nhau? Cùng lắm tôi nhảy bước nữ là được rồi!"
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rúm lại, không thèm nhìn thẳng cái con hàng Cung Húc, cất bước đi tới trước mặt Giang Yên Nhiên, vươn tay ra, "May I *…?"
*Tiếng Anh: Tôi có thể…?
Trái tim thiếu nữ của Giang Yên Nhiên đều đã sắp muốn nhảy ra bên ngoài rồi, liên tục gật đầu đưa ngón tay đặt vào trên tay của Diệp Oản Oản, đi theo nàng vào sàn nhảy.
Sau lưng, oán khí của Cung Húc có lẽ đã hóa thành u linh nhô ra từ đỉnh đầu, "Người mới cười, có thấy người cũ sau lưng đang đau lòng hay không!?!"
Đường Tinh Hỏa cười to, "Này, sao cậu cứ như là thâm cung oán phụ vậy hả?"
Cung Húc lườm hắn, "Ngươi mới là oán phụ, cả nhà ngươi đều oán phụ, bổn thiếu gia là chính cung!"
Cung Húc trợn mắt nhìn Đường Tinh Hỏa một cái, vội chạy đi tìm Hàn Thiên Vũ phân xử, "Thiên Vũ ca, anh phân xử thử xem, Diệp ca cũng quá thiên vị rồi đúng không?"
Trong tay Hàn Thiên Vũ cầm một ly rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sàn nhảy.
"Thiên Vũ ca, Thiên Vũ ca, anh nhìn cái gì vậy? Tôi nói chuyện anh có nghe không?"
Hàn Thiên Vũ lúc này mới quay đầu nhìn hắn: "Cậu nói cái gì?"
Cung Húc thần sắc hơi đen lại, "Hừ, không thèm nói chuyện với anh nữa, cả đêm nay trạng thái của anh cứ lơ lửng như ở trên mây ấy!"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy, chân mày khẽ nhếch, "Đêm nay tôi lơ lửng trên mây?"
Bên cạnh Phí Dương bưng ly rượu, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, "Đúng vậy! Thiên Vũ, cậu không sao chứ?"
Luôn có cảm giác là lạ...
Lúc này, Diệp Oản Oản cùng Giang Yên Nhiên nhảy xong một bài đã quay trở lại rồi.
Hai người mới vừa trở lại, lập tức có một tiểu cô nương tướng mạo khả ái chạy về phía Diệp Oản Oản.
Cô nàng là một trong những ứng cử viên được đề cử cho vị trí nữ chính xuất sắc nhất, Hàn Thanh Linh.
"Diệp... Diệp Tổng Thanh Tra, chào anh!" Hàn Thanh Linh ngượng ngùng mở miệng.
Diệp Oản Oản hướng về thiếu nữ nhìn lại, "Chào cô!"
Hàn Thanh Linh hai gò má ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn về một phương hướng cách đó không xa một cái.
Chỉ thấy nơi đó có mấy nghệ sĩ đứng chung một chỗ, đang vừa cười trêu huyên náo vừa nhìn nàng
Hàn Thanh Linh hít sâu một hơi, thật lâu sau mới lấy được dũng khí mở miệng nói, "Vậy... Vậy... Tổng thanh tra Diệp, có thể cho tôi xin…số điện thoại cá nhân của anh được hay không?"
Hàn Thanh Linh nói xong, lập tức bổ sung một câu, "Chúng tôi đang chơi trò Thật – Thách *, tôi thua, cho nên bị yêu cầu xin số điện thoại của anh..."
* Trò chơi Truth or Dare: người thua sẽ phải chọn nói thật hoặc chấp nhận một thử thách; không làm được thử thách sẽ phải chịu phạt, trong các buổi dạ tiệc thường là phạt rượu. Cũng có bản dịch là “Đại mạo hiểm – Nói lời thật lòng”.
Bên cạnh Cung Húc lập tức khẽ xì một tiếng, cái gì mà chơi trò Thật – Thách chứ? Chơi trò chơi là giả, muốn xin số điện thoại là thật đi!
Biện pháp này, thật là đủ cổ lỗ sỉ, nếu thích thì nhích là được rồi! Làm gì phải phiền toái như vậy?
Diệp Oản Oản nghe vậy, thần sắc hơi có chút khó xử. Số điện thoại cá nhân, nàng quả thật không tiện cho người ta. Nhưng là một cô gái yêu cầu, nàng lại không tiện cự tuyệt…
Lúc này, một bên Hàn Thiên Vũ đột nhiên cất bước đi tới, rút ra một tấm danh tђเếק từ trong иgự¢, đưa tới trước mặt của Hàn Thanh Linh, thần sắc ôn nhu mở miệng, "Xin lỗi, Diệp Bạch không tiện lắm! Tôi cho cô số của tôi, có thể hay không? Đây là số điện thoại cá nhân của tôi."
Hàn Thanh Linh ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt cực phẩm của Hàn Thiên Vũ, ôn nhu tựa như gió xuân, mặt nàng bỗng nhiên đỏ ửng lên, "Có thể, có thể! Dĩ nhiên có thể!"
Hàn Thanh Linh nói xong, mới nhớ tới yêu cầu của trò chơi là lấy được số của Diệp Bạch.
Bất quá, đây chính là số điện thoại cá nhân của Hàn Thiên Vũ đó nha! Lần này không thua thiệt rồi! Hi hi!
Hàn Thanh Linh nhất thời hài lòng, cầm lấy số điện thoại rời đi.
Sau lưng, Phí Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm Hàn Thiên Vũ.
Mịa nó! Có cái gì sai sai! Thiên Vũ tuyệt đối có gì đó sai sai!
Hàn Thiên Vũ là một điểm sáng hiếm có trong giới, chưa bao giờ gây scandal, hầu như vẫn luôn duy trì một khoảng cách với nữ nghệ sĩ, số điện thoại cá nhân của cậu ta chỉ có rất ít người biết được.
Vì giải vây cho Diệp Bạch, cậu ta lại có thể không tiếc đem số điện thoại cá nhân của chính mình cho một cô gái khác?
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước trái cây trong tay lên, cụng ly với Hàn Thiên Vũ, "Đa tạ!"
Hàn Thiên Vũ: "Không cần khách khí."
Một bên, Cung Húc quả thật là đau đớn khôn nguôi, "Mẹ nó, thua thua rồi! Còn có loại thao tác này! Quả nhiên là gừng càng già càng cay! Sớm biết vậy mới rồi tôi đã lên rồi!"
Đường Tinh Hỏa không chút lưu tình dội cho một gáo nước lạnh, "Số điện thoại cá nhân của cậu căn bản là không đáng tiền, có được không?"
Diệp Mộ Phàm không nhịn được tiến tới bên tai Diệp Oản Oản nói, "Hi, Hàn Thiên Vũ thật là khá nha! Oản Oản, em thật không xem xét sao?"
Diệp Oản Oản liếc anh ruột nhà mình một cái, "Anh già rồi, muốn dùng bổng đả uyên ương sao?"
Diệp Mộ Phàm sờ lỗ mũi một cái, "Còn không phải là vì tiểu tử kia nhìn tướng mạo như vậy rất không an toàn hay sao?"
Diệp Oản Oản: "Em đây há chẳng phải là càng không an toàn?"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Trong góc cách đó không xa.
Diệp Thiệu An ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm theo hướng của Diệp Mộ Phàm và Diệp Oản Oản, "Y Y, con có nắm chắc hay không?"
Diệp Y Y trầm ngâm, "Gã Diệp Bạch này tâm cơ quá sâu, con quả thực đoán không ra. Bất quá, con sẽ cố gắng thử một lần."
Diệp Thiệu An thần sắc khinh thường, "Thứ người như vậy, không phải vì tiền thì là vì quyền. Diệp Mộ Phàm có thể cho hắn, chúng ta có thể cho gấp trăm ngàn lần. Chỉ cần có thể ra giá, còn có thể sợ không đào được người sao?"
Diệp Y Y hơi nhíu mày, Diệp Bạch này, thực sự đem lại cho nàng cảm giác uy ђเếק rất lớn.
Có thể trong vòng một năm lăn lộn đến nước này, tự nhiên không phải là người bình thường.
"Vạn nhất... Hắn không đồng ý thì sao?" Diệp Y Y mở miệng.
Diệp Thiệu An thần sắc ngạo nghễ, "Không đồng ý? Hắn dựa vào cái gì không đồng ý? Trừ phi hắn là một gã ngu! Con nhìn Diệp Bạch giống như là người ngu sao? Huống chi, con gái ngoan, con tự mình đi, làm sao có thể không giải quyết được?"
Diệp Y Y gật đầu một cái, cảm thấy Diệp Thiệu An nói rất có đạo lý.
Một lát sau, Diệp Y Y tìm được một cơ hội Diệp Bạch tách nhóm, lặng yên không một tiếng động đi về phía hắn.
Diệp Oản Oản bởi vì không thể uống rượu, đang tự mình ở khu bánh ngọt lấy cho mình một ít đồ ăn. Quay người lại, liền thấy Diệp Y Y không biết đã tiếp cận từ lúc nào.