"Ok!" Diệp Mộ Phàm lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cung Húc và Lạc Thần, "Hai tiết mục này, các cậu muốn đi cái nào?"
Vào giờ phút này, Cung Húc và Lạc Thần tất cả đều là sắc mặt kinh ngạc đến ngu người, biểu cảm y như là đang phê thuốc vậy.
Diệp Mộ Phàm cau mày, huơ huơ tay trước mặt hai người, "Này, tôi đang nói chuyện với các cậu đấy!"
Cung Húc giật mình một cái phản ứng lại, trả lời theo phản xạ có điều kiện, "Tôi... Tôi nghe Diệp ca... Ặc, đúng rồi, Diệp ca đâu rồi?"
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày, "Cậu ta...?"
Diệp Mộ Phàm đang muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt liếc xéo qua nhìn thấy người đang đi tới, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
"Diệp Oản Oản! Ngươi làm sao lại ở chỗ này?" Lương Thi Hàm hung tợn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản, âm thanh chanh chua mà mở miệng.
Diệp Mộ Phàm nhất thời che ở trước mặt Diệp Oản Oản, "Lương Thi Hàm, chỗ này là nhà của ngươi mở sao? Chỉ cho phép ngươi qua đây?"
Vô luận bây giờ muội muội đã trưởng thành mạnh mẽ như thế nào, trong lòng hắn, luôn cảm thấy nàng vẫn là một tiểu cô nương cái gì cũng không biết, luôn luôn cần hắn bảo vệ.
Lương Thi Hàm hừ một tiếng, "Vấn đề không phải là chỗ này là người nào mở, mà hôm nay là dạ tiệc của giải thưởng Kim Lan, người tới tất cả đều có tên trong danh sách mời. Ả ta được tính là thân phận gì? Chẳng qua chỉ là một tiểu trợ lý làm những công việc lặt vặt của công ty các ngươi, đúng chứ? Có tư cách gì tới nơi này?" Hi mọi người, mong mọi người ghé T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N, trang gốc đang dịch bộ truyện này để ủng hộ bọn mình.
Không đợi Diệp Mộ Phàm mở miệng, Cung Húc đã sải bước tiến lên trước: "Ngươi lại là thân phận gì, nàng có không có tư cách, đến phiên ngươi sủa bậy sao?"
Lương Thi Hàm nhìn thấy Cung Húc, ít nhiều vẫn có mấy phần kiêng kỵ, dù sao Cung Húc hiện tại danh tiếng đang đại thịnh.
Lúc này, sau lưng, Diệp Y Y chậm rãi cất bước đi tới, dàn xếp, "Xin lỗi, Thi Hàm không hiểu chuyện, đã đắc tội rồi."
Diệp Y Y nhìn có vẻ như đến giảng hòa, nhưng trên thực tế lại đến cho Lương Thi Hàm một chỗ dựa.
Sau khi Diệp Y Y nói xong, nhìn về phía Diệp Oản Oản, giả vờ tỏ vẻ nhiệt tình chào hỏi, "Oản Oản, cô cũng tới rồi!"
Lương Thi Hàm vừa nhìn thấy Diệp Y Y xuất hiện, nhất thời có thêm sức lực, thân mật khoác lên cánh tay của nàng, ngay sau đó ánh mắt đầy giễu cợt mở miệng nói, "Cung Ảnh Đế, ta quả thật chỉ là một người mới, bất quá cũng biết quy củ. Hôm nay là dạ tiệc của giải thưởng Kim Lan, người tới tất cả đều là khách quý trọng yếu, xét duyệt cực kỳ nghiêm khắc.
Nữ nhân này vốn là không có tư cách xuất hiện ở nơi này, ai biết nàng lăn lộn đi vào để làm cái gì? Nếu như ai cũng có thể tới, ta đây có phải hay không là cũng có thể đem trợ lý, tài xế và người giúp việc của ta tất cả đều kêu đi vào à?"
Lời này của Lương Thi Hàm, là trực tiếp đem Diệp Oản Oản ngầm so sánh với người giúp việc.
Cung Húc hai con ngươi híp lại, "Ngươi con mịa nó lặp lại lần nữa!"
Ánh mắt của Lương Thi Hàm lưu chuyển qua lại ở trên người Cung Húc và Diệp Oản Oản, "Diệp Oản Oản, nguyên lai ngươi vào công ty, không phải đi làm việc, mà lại là đi ôm đùi nam nhân à?"
Nói xong, bày ra vẻ bỗng ngộ ra, "Ta thấy, ngươi ôm đùi không chỉ là Cung Húc, đúng chứ? Ta có thể nói... Diệp Bạch nhân vật lợi hại như vậy, làm sao lại quyết một lòng mặc cho Diệp Mộ Phàm cái tên hoàn khố nổi danh trong giới sai khiến? Thì ra là cái thứ ‘bán muội cầu vinh’ ha ha ha!"
"Thi Hàm, chớ nói nhảm." Diệp Y Y nhất thời thấp giọng trách mắng, bất quá, đáy mắt lại rõ ràng không có ý trách cứ.
Nàng còn đang suy nghĩ làm sao để chỉnh Diệp Mộ Phàm đây, không nghĩ tới phế vật Diệp Oản Oản này liền đưa tới cửa.
Nghe được Lương Thi Hàm nhắc đến "Diệp Bạch", vành mắt Cung Húc đanh lại, nhất thời liền xông tới, "Con đĩ mẹ ngươi! Ngươi con mẹ nó nói cái gì!"
Mắt thấy Cung Húc bị chọc giận muốn gây chuyện, đáy mắt Diệp Y Y xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, đối với chuyện này dĩ nhiên là cầu mà chẳng được.
"Cung Húc, đừng kích động!" Lạc Thần vội vàng đem Cung Húc kéo lại.
Nhưng mà Cung Húc làm sao dễ dàng khuyên như thế, đã lao lên tóm lấy cổ tay Lương Thi Hàm, "Ngươi nói xin lỗi nàng cho ta!"
Lương Thi Hàm khoa trương hét rầm lên, "Aaa! Thật là đau! Buông tay! Ngươi là Ảnh Đế liền có thể tùy tiện khi dễ người khác sao? Nếu không phải là có quan hệ mờ ám không muốn người khác biết, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì?"
Động tĩnh bên này quá lớn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của các tân khách khác. Mọi người rối rít nhìn về phía bên này, nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Phàm và thiếu nữ bên cạnh hắn, ánh mắt quái dị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mắt thấy Cung Húc liền muốn bùng cháy, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà mở miệng, "Cung Húc."
Diệp Oản Oản không hề nói gì, nhưng vẻn vẹn chẳng qua chỉ là một ánh mắt, Cung Húc liền theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn buông lỏng tay của Lương Thi Hàm, sau đó bạch bạch bạch quay về bên người Diệp Oản Oản chờ đợi.
Lạc Thần thấy vậy, hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái, thần sắc không dễ phát hiện mà trở nên ngơ ngẩn.
Lương Thi Hàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, giống như là nhìn thấy vật gì cực kỳ đáng ghét, "Diệp Oản Oản, ngươi thật là lợi hại, dựa vào gương mặt này, có phải là đã trèo lên giường của tất cả mọi người trong công ty rồi hay không? Cái tên Diệp Bạch đó, cũng là bị gương mặt này của ngươi làm cho mê hoặc đi! Bằng không làm sao sẽ cam tâm làm việc tại cái công ty nhỏ xíu vớ vẩn của anh trai ngươi!"
Lương Thi Hàm nói xong nhất thời đem lại một trận xôn xao, không ít người đang ở một bên xì xào bàn tán.
"Nguyên lai mỹ nữ kia là em gái của Diệp Mộ Phàm! Nhưng mà, làm sao tôi lại cứ cảm thấy mỹ nữ này có chút quen mắt, thật giống như là đã gặp qua ở nơi nào?"
"Tôi thấy Lương Thi Hàm này nói thật có đạo lý! Các người suy nghĩ thử xem, Diệp Bạch cái loại nhân vật phi phàm này, hợp tác với ai mà chẳng được? Tại sao lại chọn Diệp Mộ Phàm, một gã bị gia tộc vứt bỏ?"
"Chậc chậc, có lẽ nào lại thật sự dùng mỹ nhân kế đối với Diệp Bạch?!"
...
Những lời khó nghe chung quanh kia tự nhiên cũng truyền đến trong tai Diệp Hồng Duy.
Diệp Hồng Duy nhìn chằm chằm về phương hướng của Diệp Oản Oản, chau mày, "Đây là chuyện gì xảy ra? Oản Oản làm sao lại tới nơi này?"
Một bên, Diệp Thiệu An tỏ vẻ hứng thú xem kịch vui, "Đại khái là Mộ Phàm dẫn tới đi! Haizz, Mộ Phàm này, cũng quá không biết nặng nhẹ! Đã dùng cái loại phương pháp vô liêm sỉ như vậy, vậy thì cũng phải biết khiêm tốn một chút chứ! Làm gì còn đem Oản Oản mang tới chỗ như vậy, nha đầu kia không ý thức được đây là đâu à!? Đây không phải là muốn cho người ta chế giễu sao?"
Diệp Hồng Duy mặt đầy tức giận, "Vậy còn ngớ ra làm cái gì, còn không mau bắt nha đầu kia trở về!"
Cháu gái của Diệp Hồng Duy hắn, nếu như bị truyền ra loại chuyện xấu này, toàn bộ tập đoàn Diệp thị đều sẽ bị mất thể diện theo.
Nghe chung quanh càng ngày càng nhiều suy đoán khó nghe, Diệp Oản Oản sắc mặt không thay đổi chút nào, nhìn về phía Lương Thi Hàm, cười như không cười mở miệng, "Ồ, các người vừa mới mua thủy quân và anti-fan, nói Diệp Bạch là gay, thích nam nhân, hiện tại còn nói Diệp Oản Oản leo lên giường của Diệp Bạch? Cảm phiền quý công ty lần sau đi bôi đen người ta, nhớ thống nhất ý kiến, đừng làm ra loại sự tình kém thông minh này."
Lương Thi Hàm nghe vậy, nhất thời giận đến giậm chân, "Ngươi...!! Ai mua thủy quân và anti-fan chứ, đừng ngậm máu phun người! Ruồi bọ không bâu vào quả trứng thối! Rõ ràng là chính bản thân Diệp Bạch có vấn đề! Nếu như hắn ta không phải thật sự thích nam nhân còn là một tên biến thái thích mặc đồ nữ, làm sao lại sẽ truyền ra những thứ bát quái này?"
Cung Húc đã giận đến sắp nổ tung rồi, cái này con mịa nó là logic chó má gì?
Đúng lúc này, Diệp Oản Oản đột nhiên chớp chớp con ngươi, cười nhẹ một tiếng, khẽ mở miệng nói: "Ngươi nói không sai, Diệp Bạch quả thật là thích nam nhân."
Trong nháy mắt khi lời này của Diệp Oản Oản rơi xuống, toàn trường là một mảnh xôn xao.