Cơ hồ chỉ trong chốc lát, trong đầu Diệp Oản Oản lại lần nữa hiện ra nội dung của chiếc CD trong thư phòng Tư gia kia.
Chẳng lẽ nói, tất cả nội dung trên đoạn video kia, đều là sự thật được ghi lại, nữ nhân nằm trên chiếc giường của viện nghiên cứu xa lạ kia lại chính là nàng, còn ký ức vốn có của nàng đã sớm bị thanh trừ sạch sẽ, chính nàng căn bản cũng không phải là Diệp Oản Oản...?
Diệp Oản Oản từ nhiều năm trước cũng đã ૮ɦếƭ trong đợt khủng bố tấn công ở nước ngoài, mà nàng sở dĩ lại trở thành Diệp Oản Oản, hoàn toàn là bởi vì những ký ức này là do Tư Dạ Hàn ૮ưỡɳɠ éρ truyền vào trong đầu nàng.
Nhưng mà, nếu như nàng không phải là Diệp Oản Oản, vậy nàng rốt cục là ai?
Mà Tư Dạ Hàn tại sao lại muốn thanh trừ ký ức nguyên bản của nàng, ૮ưỡɳɠ éρ truyền cho nàng ký ức của Diệp Oản Oản?
Vậy quan hệ khi trước của nàng và Tư Dạ Hàn là như thế nào? Là địch nhân sao...? Còn nữa, nếu như hết thảy đều là âm mưu của Tư Dạ Hàn, vì sao anh ta phải đối xử với mình như thế? Mục đích của Tư Dạ Hàn, rốt cục là gì?
Trong lúc nhất thời, đầu Diệp Oản Oản như muốn nổ tung. Nàng không thể tin được, càng không cách nào tiếp nhận được, việc Tư Dạ Hàn lại thanh trừ trí nhớ của mình, ૮ưỡɳɠ éρ nàng biến thành một người khác...
"Oản Oản?"
Giờ phút này, Diệp Mộ Phàm thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, hơi nhíu mày, thấp giọng mở miệng hỏi.
Thấy Diệp Oản Oản cũng không mở miệng nói chuyện, Diệp Mộ Phàm đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, bàn tay phải nhẹ nhàng khoác lên vai trái của nàng.
Nhưng mà, bàn tay của Diệp Mộ Phàm còn chưa kịp đặt xuống, cơ hồ theo bản năng, liền bị Diệp Oản Oản bắt lại, tiến vào trạng thái hoàn toàn phòng ngự.
"Đau quá đau! Gãy tay mất!" Lúc này, Diệp Mộ Phàm kêu thảm một tiếng.
Diệp Oản Oản lúc này mới hồi phục lại tinh thần, liền vội vàng buông lỏng tay ra.
"Muội muội, em sao vậy? Nếu không phải là anh lúc đầu đem bức thư tình gửi Phong chó má đó xử lý, em hiện tại có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy sao? Em còn không cảm ơn ca ca, lại còn ghi hận trong lòng, ra tay đả thương ca!! Thiên lý ở đâu??" Diệp Mộ Phàm tay phải xoa xoa tay trái, hừ hừ nói trong miệng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Diệp Mộ Phàm lại nói: "Bất quá, em đây cũng quá khoa trương rồi, em khi nào lại trở nên bạo lực như vậy rồi..."
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản. Bạo lực không đáng sợ, đáng sợ chính là, bạo lực này được nắm giữ trong tay của Diệp Oản Oản…
"Muội muội, em thế này cũng quá không khoa học rồi, chỉ học Taekwondo một thời gian ngắn liền có thể trở nên mạnh như vậy? Nhất là sau khi em uống rượu say, những người được gọi là cường giả cấp bậc đại sư, anh thấy hẳn cũng không bằng em đâu!" Diệp Mộ Phàm nói.
Diệp Mộ Phàm nói những lời này, lại khiến cho Diệp Oản Oản trở nên nhạy cảm, "Sau khi em say rượu, rốt cuộc trở thành cái dạng gì?"
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng: "Trước khi uống say, em là em gái anh."
"Uống say thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Uống say?" Diệp Mộ Phàm bĩu môi: "Sau khi uống say, em là tổ tông anh."
Diệp Oản Oản: "..."
"Sau khi em uống say xong, một cú đấm có thể đem một chiếc xe đấm thủng thành một lỗ to, nhìn thấy trai đẹp một chút liền muốn trêu ghẹo, có cảm giác như hoàn toàn biến thành một người khác." Diệp Mộ Phàm vô cùng bất đắc dĩ.
"Biến thành người khác à...?" Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản đối với khả năng võ thuật của nàng, chỉ cho là mình có thiên phú dị bẩm, là kỳ tài ngút trời trên con đường võ học. Nhưng từ tình huống hiện tại mà xem, lại tựa hồ như cũng không phải là như thế...
Mình bất quá chẳng qua chỉ luyện tập Taekwondo một khoảng thời gian mà thôi, dựa theo lẽ thường mà nói, tuyệt đối không có khả năng nắm giữ kỹ năng võ thuật quá cao. Đúng như Diệp Mộ Phàm nói, cho dù là những người được gọi là cường giả Taekwondo cấp bậc đại sư, cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của chính mình...
Diệp Oản Oản tuy rất tự tin, nhưng lại không phải không biết tự lượng sức mình. Chính nàng luyện tập Taekwondo thời gian rất ngắn, mà thiên phú trong quá trình tập luyện Taekwondo cho thấy cũng có giới hạn nhất định.
Huống chi, thiên phú võ học chỉ là một mặt, tư chất khí lực lại là một mặt khác. Lui 10 ngàn bước, cho dù thiên phú võ học của chính nàng thật sự rất cao, kỹ năng trong thời gian ngắn có thể luyện tập thuần thục, nhưng tư chất thể phách cần phải có một quá trình tích lũy lâu dài.
Như đám người Diệp Mộ Phàm từng nói, sau khi nàng uống rượu say xong, một quyền liền đem động cơ xe đập ra một lỗ thủng lớn... Đây chính là dùng sức trâu bò thuần túy mới có thể làm được.
Sức của chính bản thân mình, Diệp Oản Oản hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Đừng nói chính nàng không rèn luyện bao nhiêu, cho dù rèn luyện theo kiểu phổ thông mấy năm, thậm chí mấy chục năm, với người bình thường mà nói, cũng tuyệt đối không thể nào dùng một cú đấm đem một khối sắt đập bẹp.
Nếu như, chính nàng cũng không phải là Diệp Oản Oản, tất cả ký ức đều là bị Tư Dạ Hàn ૮ưỡɳɠ éρ rót vào, vậy sức mạnh dị thường của nàng khi say rượu bộc phát ra, cùng thiên phú võ học phi thường của nàng, chắc hẳn là của chính bản thân nàng trước khi bị xóa đi ký ức.
Nếu như, chính nàng thật sự không phải là Diệp Oản Oản, vậy những thành tựu võ học trước đó vốn không biết từ đâu ra, giờ đã hoàn toàn có thể được giải thích dễ dàng. Hết thảy, đều là thuộc về chính bản thân của nàng lúc trước.
Nhưng mà, nàng lại đánh mất toàn bộ những ký ức vốn nên thuộc về mình, trở thành Diệp Oản Oản cùng nàng không có chút quan hệ nào...
"Ta.. Đến tột cùng là ai?" Diệp Oản Oản thân thể khẽ run, đáy mắt là một mảnh mê mang.
"Cái gì mà ‘ta là ai’?" Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, chuông điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.
Nhìn tên người gọi đến, chính là Nђเếק Vô Danh.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem điện thoại kết nối.
"A lô..." Âm thanh Nђเếק Vô Danh từ trong điện thoại truyền ra.
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
"A lô? Cô nói cái gì? Chỗ tôi tín hiệu không tốt... Tới tiệm ăn Vĩnh Yên... Nửa giờ sau gặp..."
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, Nђเếק Vô Danh cũng đã cúp điện thoại.
Tiệm ăn Vĩnh Yên trong miệng Nђเếק Vô Danh, chính là cửa tiệm mà Diệp Oản Oản lần đầu tiên gặp năm người bọn họ.
"Ai vậy?" Diệp Mộ Phàm mở miệng hỏi.
"Một người bạn..." Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, chậm rãi mở miệng nói: "Bạn tìm em, em đi trước đây!"
Nghe vậy, Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái: "Em đi đi, công ty còn có chút chuyện cần xử lý, anh không đi cùng được."
Diệp Oản Oản: "..." Nguyên bản không có ý định để cho hắn cùng đi...
...
Tiệm ăn Vĩnh Yên.
"Ông chủ, cho một phần há cảo!"
Thần Hư đạo nhân cà tơn cà tơn đi vào trong tiệm ăn, nhìn thấy ông chủ tiệm thân quen, liền mở miệng gọi món.
"Được."
Chủ tiệm liếc Thần Hư đạo nhân một cái.
Nhưng mà, cái nhìn này, lại khiến cho chủ tiệm nhất thời sửng sốt một chút.
Mấy người kia, hắn hóa thành tro cũng có thể nhận ra được, ấn tượng ban đầu của ông về bọn họ, chính là một đám “ăn như rồng cuốn, uống như rồng leo”. Vậy mà mấy “vị đại gia” này ngay cả tiền để trả cho một phần ăn cũng không trả được, suýt nữa đã bị ông “làm thịt”.
"Có tiền?" Ông chủ tiệm ăn nhìn Thần Hư đạo nhân, mở miệng hỏi.
"Cái gì gọi là có tiền, đạo gia thiếu tiền sao?" Lúc này, Thần Hư đạo nhân móc túi lấy ra hai tờ tiền giấy mệnh giá 50 tệ *, cười lạnh nói: "Ông chủ, lấy cho tôi phần ăn theo số tiền này."
*Theo tỉ giá hiện tại 100 CNY tương đương khoảng 340.000 VND.
"Các cậu có mấy người?" Ông chủ nhận lấy tiền, nhìn Thần Hư đạo nhân hỏi.
"6 người!" Thần Hư đạo nhân mở miệng.
Thần Hư đạo nhân dứt lời, đã xoay người đi vào trong phòng ăn, chỉ còn lại ông chủ nhìn 2 tờ tiền giấy 50 tệ mặt đầy mộng bức.
Bên trong phòng ăn, Thần Hư đạo nhân cùng mấy người Nhất Chi Hoa từng người từng người ngồi sát cạnh nhau.
"Đội trưởng cùng Cà Lăm đâu, làm thế nào còn chưa tới?" Nhất Chi Hoa nhìn về phía Thần Hư đạo nhân cùng Băng Sơn Nam, mở miệng hỏi.