Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 648: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

"Ngươi, vẫn chưa trả lời ta!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Lý Mạt Thần, hàn quang trong mắt lóe lên, khóe miệng hơi hơi dương lên, một nụ cười tà mị xuất hiện.
"Trả lời cái gì!" Lý Mạt Thần quát lạnh.
"Trả lời ta, ngươi được tính là cái thứ chó ૮ɦếƭ gì?" Diệp Oản Oản khẽ mở miệng.
Lý Mạt Thần mới vừa muốn nói gì, bàn tay Diệp Oản Oản lại đột nhiên dùng sức.
Một giây kế tiếp, chiếc đũa đâm thủng da thịt của Lý Mạt Thần, từng tia máu tươi, thuận theo đũa chậm rãi rơi xuống.



Diệp Oản Oản: "..."
Con mịa nó! Chất lượng chiếc đũa này cũng có phần hơi quá tốt một chút, chính mình rõ ràng chỉ là muốn dọa gã Lý Mạt Thần này một cái, làm sao lại trực tiếp đâm thủng rồi?
Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc! Nếu như, cô gái này không phải là Phong tỷ, cô ta thật sự dám đắc tội với Tam trưởng lão như vậy sao?
"A a a…!! Ngươi... Ngươi dám ɢɨết ta sao?" Trong mắt Lý Mạt Thần, cuối cùng cũng hiện ra vẻ sợ hãi.
Cho dù cô gái trước mặt mình này, thật sự là Không Sợ Minh Chủ, nhưng mà, với sự thông minh của Tóc Húi Cua ca, làm sao có thể lại không phân rõ ràng tình thế trước mắt của Không Sợ Minh?


Giả thì thôi đi, cho dù là Minh chủ thật sự, hẳn là cũng không dám đối xử với hắn như thế đi...
Hắn không tin nữ nhân này thật sự dám ɢɨết hắn, nhưng mà, nhìn thấy sát ý trong mắt Diệp Oản Oản không che giấu chút nào, trong lúc nhất thời, Lý Mạt Thần khó tránh khỏi cũng có chút chột dạ.
"ɢɨết ngươi... Quả thực sẽ làm dơ bẩn tay của ta, lưu ngươi một cái mạng, ta nghĩ, cha ngươi ngày mai hẳn là sẽ mang lại cho ta một câu trả lời hợp lý." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, chợt, chán ghét đem chiếc đũa dính máu trong tay ném sang một bên.
"Bắc Đẩu!" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu sau lưng Lý Mạt Thần nói.
"Phong tỷ, có đệ!" Bắc Đẩu cười một tiếng, đầy hào hứng đáp lời.
"Chướng mắt, ném ra ngoài cho ta!" Diệp Oản Oản nói.
"Yes Sir~! *" Bắc Đẩu gật đầu một cái, nói xong, một tay Ϧóþ cổ Lý Mạt Thần, hướng về phía Thu Thủy nói: "Thu Thủy, mở cửa sổ ra giúp tôi!"
* Tiếng anh: Vâng, thưa sếp!
"Hả?" Thu Thủy sửng sốt một chút: "Bắc Đẩu, đây là lầu bốn..."
"Lầu bốn thì thế nào, Phong tỷ bảo tôi ném hắn xuống, lầu bốn mươi thì tôi cũng ném không run tay!" Bắc Đẩu cười nói.


Diệp Oản Oản: "..."
Tôi con mịa nó là bảo cậu đem hắn ném ra cửa, không phải bảo cậu đem hắn từ lầu bốn ném xuống.
Nhà hàng này trần nhà của từng lầu rất cao, lầu bốn của Thiên Các Phủ, tương đương với tầng 6, tầng 7 của những tòa cao ốc phổ thông.
"Đừng... Đừng... Hiểu lầm, có chuyện gì từ từ thương lượng!!" Mắt thấy Thu Thủy thật sự đem cửa sổ mở ra, sắc mặt Lý Mạt Thần nhất thời biến đổi.
Mấy vị tráng hán Lý Mạt Thần mang tới, nắm quả đấm một cái, dù cho muốn ngăn cản, nhưng không một ai dám vọng động ở dưới mí mắt Diệp Oản Oản.
"Véo o o….!"
"Á á á á….Bịch!!"
Nhiều lắm chỉ trong thời gian hai lần hô hấp, toàn bộ cơ thể Lý Mạt Thần đã bị Bắc Đẩu từ cửa sổ ném ra ngoài.
Diệp Oản Oản lặng lẽ che trán ở trong lòng, khóe miệng hơi hơi rúm lại, nàng thật sự không có ý tứ đem Lý Mạt Thần từ lầu bốn ném ra ngoài…
Năng lực nghe hiểu của gã Bắc Đẩu này... Tại sao, lại cường đại như vậy!?

Người thì hắn ném ra ngoài, còn trách nhiệm thì mình gánh!!
Bắc Đẩu vỗ tay một cái, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói: "Phong tỷ, tám chín phần mười là đã té ૮ɦếƭ, nếu may mắn sống sót, không tàn thì phế!"
"Làm thật là tốt..." Trong lòng Diệp Oản Oản vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn phải phụ họa cười một tiếng.
Trời má! Những lão già đám Tam trưởng lão kia, ở Không Sợ Minh quyền thế ngút trời, cơ hồ nắm giữ hơn phân nửa thế lực của Không Sợ Minh! Bây giờ, dù cho là Minh chủ Không Sợ Minh thật sự trở lại, chỉ sợ cũng phải sợ hãi hai ba phần.
Hiện tại thì hay rồi! Chính mình đem con tư sinh của Tam trưởng lão chỉnh đến sống dở ૮ɦếƭ dở. Thù này đại phát rồi!
"Đều còn đứng ở chỗ này làm gì?! Còn không mau đi xem một chút Lý công tử của các ngươi ૮ɦếƭ hẳn chưa!" Bắc Đẩu hướng về mấy vị tráng hán nói.
Nghe được lời này của Bắc Đẩu, những người mà Lý Mạt Thần mang tới, rối rít xông ra ngoài.
"Mất hứng!" Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: "Tên khốn này, dám giội rượu vang vào ta! Hôm nay hắn không ૮ɦếƭ, ta sớm muộn cũng ɢɨết ૮ɦếƭ hắn!!"
"Được rồi, Phong tỷ không phải là vì cô trút giận sao? Gã Lý Mạt Thần kia chính là một tên phế vật, đã sớm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, tố chất thân thể quá kém! Cao như vậy, dù có không ngã cũng không xê xích gì nhiều." Bắc Đẩu cười nói.
"Vẫn là Tiểu Phong Phong tốt..."


Lúc này, Thu Thủy ôm Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản hiện tại đã quen với sự nhiệt tình cửa Thu Thủy, ngược lại cũng bình tĩnh.
Thật ra thì mới vừa rồi nàng ra tay, mặc dù là vì ngụy trang Tóc Húi Cua ca, bất quá, khi đó nhìn thấy gã Lý Mạt Thần đó lên tiếng khinh bạc Thu Thủy, sự phẫn nộ và cảm giác muốn che chở dâng lên trong lòng này, lại là sự thật.
"Phong tỷ, gã Tam trưởng lão kia cũng không phải là kẻ dễ trêu, cô vẫn nên cẩn thận một chút!" Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, lãnh đạm thờ ơ mở miệng.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Oản Oản treo một nụ cười lạnh, nhìn có vẻ thật giống như cũng không đem cái gì mà Tam trưởng lão để ở trong lòng.
"Được rồi, không ăn nữa, mất hứng! Phong tỷ, chúng ta đi đến sòng bạc chơi vài ván đi!" Bắc Đẩu hưng phấn đề nghị.
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng có thể không đi sao?
Nàng vẫn chưa hết sợ hãi cái món “Phi Thiên Long” kia, còn hận không thể mọc thêm hai chân để rời khỏi cho nhanh…
...


Rất nhanh, mấy người đi xuống lầu, rời khỏi Thiên Các Phủ.
"Tôi còn có việc, các người chơi đùa tiếp đi!" Thất Tinh nói xong, xoay người tự mình rời đi.
"Chỉ giỏi ăn với đánh rắm!" Bắc Đẩu liếc mắt nhìn Thất Tinh, cũng không phản ứng lại hắn.
Diệp Oản Oản thấy cái gã Thất Tinh khó giải quyết nhất đã đi rồi, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác này, quả thật giống như là chủ nhiệm lớp rời khỏi lớp học vậy…
Sau khi Thất Tinh rời đi, Bắc Đẩu lái xe, nửa giờ sau, ba người đi tới một sòng bạc hào hoa cỡ lớn.
Ở loại địa phương như Độc Lập Châu, đủ các loại hình đánh bạc tùy ý có thể thấy, như sòng bạc hào hoa cỡ lớn loại này, cũng không mấy ly kỳ.
Bao quanh vòng ngoài sòng bạc, là một vài máy móc thiết bị đánh bạc điện tử, mà bên trong, chính là loại sòng bạc có thể đánh cược tài sản tính mạng…
"Thu Thủy tỷ, Thất gia... Khách quý a!"
Khi đám người Diệp Oản Oản bước vào sòng bạc, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng thẳng người, trên mặt là nụ cười toe toét, liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Làm sao, không nhìn thấy Minh chủ của chúng ta sao?" Bắc Đẩu một mái tóc đỏ dựng đứng đầy phách lối, ánh mắt lạnh lẽo, sát ý bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp làm người ta không rét mà run.
Đừng coi thường cái tên này ở trước mặt Diệp Oản Oản thật giống như một dạng tiểu ngốc tử, nhưng ở bên ngoài, ngược lại thật có thể dọa người.
Nghe được lời nói này, thân thể người đàn ông trung niên run lên, lập tức nhìn về phía Diệp Oản Oản, một giây kế tiếp sắc mặt nhất thời thay đổi.
Minh chủ Không Sợ Minh?
Không Sợ Minh Chủ - Tóc Húi Cua ca đã mất tích bao nhiêu năm... Lại trở về tới rồi!!
Nhưng nếu như ngay cả Bắc Đẩu đều nói là Không Sợ Minh Minh chủ, vậy người kia nhất định là Tóc Húi Cua ca không có sai...
"Minh chủ, nhiều năm không gặp! Đều không nhận ra được, là tôi không đúng! Như vậy đi, chúng tôi tặng Tóc Húi Cua ca một triệu tiền đặt cuộc, tùy tiện chơi đùa..." Nam tử mặc âu phục nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa mở miệng cười nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Gặp mặt lại tặng ngay một triệu tiền đặt cuộc! Có mặt mũi như vậy à?
Diệp Oản Oản kђเếק sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại là vẻ đầy khinh thường, lạnh nhạt nói: "Tôi thiếu chút tiền đặt cuộc nho nhỏ này của ông sao?"
Nghe tiếng, âu phục nam tử nhất thời sững sờ, liền vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, ngài đương nhiên sẽ không thiếu chút tiền này, là tôi nói sai..."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!