Lúc nói chuyện, Yến Hùng đã tiến vào, bên trong căn phòng lớn như vậy, nhất thời hơn 10 người như nước thủy triều tràn vào bên trong.
"Con điếm thối! Hôm nay, lão tử liền để cho những huynh đệ này của ta thoải mái một chút, lột sạch cho ta!" Yến Hùng cười lạnh một tiếng.
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu rốt cuộc đã hiểu được, kết quả đã xảy ra chuyện gì.
Những người này, là từ nơi nào nhảy ra, sống không muốn, lại tới tìm ૮ɦếƭ, gây chuyện ầm ĩ trên đầu bọn họ?
Trên ghế sa lon, Kỷ Hoàng ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn bằng nửa con mắt, chẳng qua chỉ hướng về Diệp Oản Oản hỏi: "Tìm cô à?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu, nói: "Mấy con chó ૮ɦếƭ không có mắt, tôi đây không muốn so đo cùng với bọn họ."
"Con mẹ nó còn ngớ ra đó làm gì? Còn không lột sạch cho ta! Ai dám xen vào việc của người khác, trực tiếp ɢɨết!" Yến Hùng hung ác ra lệnh.
Mệnh lệnh của Yến Hùng phát ra, hơn 10 gã đàn ông áo đen rối rít tiếp cận Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Kỷ Hoàng đảo mắt qua một cái nhìn 10 gã đàn ông áo đen kia.
Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, chẳng biết tại sao, lại làm cho tâm thần người ta run lên.
"Hùng tiên sinh phải không? Không biết có thể cho ta một chút thể diện nho nhỏ, tạm thời rời đi?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Yến Hùng trước cửa, trên mặt mang theo nụ cười cười hiền lành, nhẹ giọng nói.
"Yo, ở đâu ra một tiểu ca ca, dáng dấp ngược lại thật là đẹp mắt!" Cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm quan sát chốc lát, kiêu căng nói: "Tiểu ca, thức thời một chút, lập tức cút đi! Nữ nhân này đắc tội Hùng ca chúng ta, tối hôm nay, không cho huynh đệ của ta được chơi đủ phê, đừng mong còn sống mà đi ra! Ta ngược lại muốn nhìn xem một chút ả ta thanh tao đến cỡ nào!"
"Trừ nữ nhân này ra, người không liên quan, đều cút ra ngoài cho lão tử! Nếu không, tối nay liền sẽ ૮ɦếƭ hết ở nơi này!" Yến Hùng lạnh giọng quát lên.
"Hùng ca... Cái con điếm này dám đắc tội với anh, nhất định không thể để cho ả ta còn sống rời đi!"
"Hùng ca, anh cũng thật là từ bi, để cho cái con điếm thối này trước khi ૮ɦếƭ còn được một phen sung sướng."
Hai ả nhân viên ăn mặc diêm dúa, nặn ra một nụ cười lấy lòng Yến Hùng.
Đám người Bắc Đẩu và Thu Thủy, nhìn bọn Yến Hùng y như nhìn một lũ heo ngu đần. Những người này, đến tột cùng là ngu đến cỡ nào? Không nhận ra bọn họ cũng thôi đi, Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, rời đi nhiều năm, tướng mạo thay đổi rất lớn, không nhận ra cũng hợp tình hợp lý. Nhưng ngay cả ông trùm thế giới ngầm Châu Âu cũng không nhận ra, vậy thì…
"Nói như vậy, chút thể diện này, là không cấp cho rồi?" Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Nghe vậy, đám người Yến Hùng và cô gái áo đỏ cười lạnh một tiếng, tên tiểu bạch kiểm này thật sự xem hắn như là tai to mặt lớn rồi hả? Cấp cho hắn mặt mũi?
Còn không đợi Yến Hùng mở miệng, một vị nam tử mặc âu phục màu trắng, sắc mặt lạnh lùng tột độ, từ phòng bên cạnh đi vào bên trong.
"Chủ tử." Nam tử lạnh lùng hướng về Kỷ Tu Nhiễm hành lễ.
"Khô Cốt, trời muốn đổ mưa, ai cũng không ngăn được." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Nghe vậy, nam tử Khô Cốt lạnh lùng gật đầu một cái, tỏ ý đã hiểu.
Trời muốn đổ mưa, ai cũng không ngăn được.
Một câu đối ứng phía sau… Người muốn tìm ૮ɦếƭ, ai cũng không cứu được.
ɢɨết!
Trong chốc lát, một con dao găm, từ trong tay nam tử lạnh lùng xuất hiện.
Còn không biết đã xảy ra chuyện gì, gã Khô Cốt kia đã biến mất ngay tại chỗ. Một giây kế tiếp, là âm thanh quỷ dị của hung khí đâm vào trong da thịt.
Nhiều lắm chỉ trong công phu mười mấy hơi thở, ít nhất có 10 mấy người được Yến Hùng mang tới bị dao găm trong tay của Khô Cốt cắm vào cổ.
"A a a...!!!"
Còn lại hơn 10 người, thấy một màn này, thất kinh.
"Hắn là... Một trong tám đại thần dưới trướng Kỷ… Kỷ Hoàng! Hắc Dạ Khô Cốt!!"
"Cái gì? Khô Cốt!!"
Nghe nói danh hiệu của Khô Cốt, mọi người thần sắc đại biến.
Giờ phút này, những người ở phòng khác vây xem ở bên cạnh, càng lúc tụ lại càng nhiều. Sau khi biết được là Khô Cốt ở chỗ này, từng người một thần sắc đại biến, khó mà tin nổi.
Dưới trướng Kỷ Hoàng, tổng cộng có 8 vị đại thần, chiến lực có thể hình dung bằng hai từ biến thái. Một vị trong đó, chính là Khô Cốt!
Chẳng lẽ, nữ nhân trước đó đắc tội Yến Hùng, có quan hệ gì đó với Khô Cốt?
Nghĩ đến đây, không ít người vây xem thần sắc hơi đổi. Khó trách nữ nhân kia lại lớn lối như thế, ngay cả Yến Hùng cũng đều không để ở trong mắt! Nguyên lai, có quen biết với Khô Cốt!
Giờ phút này, Yến Hùng thần sắc đại biến, cơ hồ chỉ trong một phần nghìn giây đó, vọt ra khỏi căn phòng 302 mà đám người Diệp Oản Oản thuê.
"Khô Cốt! Ngươi con mẹ nó... Vì một nữ nhân, ngươi lại có thể đối nghịch cùng với Yến gia chúng ta! Ngươi làm như thế, có hỏi qua ý của Kỷ Hoàng chưa? Ngươi chờ đó cho ta!"
Yến Hùng sau khi ra khỏi phòng 302, tức giận rống to.
Một vị cao tầng của Yến gia bọn họ có quen biết Kỷ Hoàng Kỷ Tu Nhiễm. Mà vị cao tầng kia, bây giờ đúng lúc cũng đang ở trong một phòng của hộp đêm chiêu đãi một vị khách quý!
"Hùng ca..." Nữ nhân áo đỏ đứng ở bên cạnh Yến Hùng, không biết như thế nào cho phải.
"Hừ, ta đi gọi Tứ thúc tới!"
...
Giờ phút này, trong căn phòng 302, Khô Cốt nhìn về phía Kỷ Hoàng, như có ý tứ xin phép.
"Không cần đuổi theo, bảo người đem nơi này quét dọn sạch sẽ!" Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt nói.
Nghe vậy, Khô Cốt khẽ vuốt cằm, xoay người đi ra khỏi căn phòng. Chỉ chốc lát sau, dẫn theo quản lý hộp đêm đi tới chỗ này.
Nhìn thấy thi thể đầy đất, quản lí hộp đêm toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối.
"Quét dọn sạch sẽ!" Khô Cốt lạnh lùng nói.
"Dạ dạ dạ... Vâng vâng vâng, lập tức quét dọn!"
Quản lý hộp đêm để cho người phục vụ đem thi thể dọn ra ngoài, lại thận trọng đem căn phòng quét dọn một lần. Sau khi khôi phục như lúc ban đầu, lúc này mới cáo lui rời đi.
Trong phòng, đám người Thất Tinh cùng Bắc Đẩu, cứ như chuyện gì cũng không phát sinh qua. Hai người thân ở Không Sợ Minh, loại chuyện này, đã sớm thấy quá thường xuyên.
Diệp Oản Oản vô tình hay cố ý nhìn về phía Kỷ Hoàng. Người đàn ông trước mắt này, vô luận phát sinh chuyện gì, trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên, tựa như anh hàng xóm hiền lành nhà bên…
Nhưng mà, chính là một vị nam nhân nhìn ôn nhu như vậy, lại là bá chủ nắm trong tay toàn bộ thế giới ngầm của Châu Âu. Thứ người như vậy, làm sao có thể không phải là hạng người khát máu tàn nhẫn?
Bất luận kẻ nào, sợ rằng đều sẽ bị vẻ vô hại của anh ta lừa gạt. Nếu thật tin là Kỷ Hoàng vô hại, chỉ sợ là một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này. Kết quả có thể là một sự đả kích mang tính chất hủy diệt khi phát hiện ra sự thật.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa tới nhà của tôi đi!" Kỷ Hoàng lơ hẳn sự việc vừa rồi, nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng nói.
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản thần sắc hơi đổi.
Kỷ Hoàng trừ nắm giữ thế lực của mình ra, vẫn là người thừa kế của Kỷ gia, một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu…
Để cho mình đi đến nhà anh ta, há chẳng phải là đi đến một trong tứ đại thế gia, Kỷ gia...
Chỉ bất quá, vị hôn thê đi thăm nhà của hôn phu, dường như cũng hợp tình hợp lý. Diệp Oản Oản căn bản không tìm được bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.
"Được, mấy ngày nữa chờ khi nào có chút thời gian rảnh rỗi..." Cuối cùng, Diệp Oản Oản đáp ứng.
Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm.
...
Giờ phút này, Yến Hùng đã chạy tới một căn phòng hào hoa sang trọng nào đó của hộp đêm.
"Tứ thúc!"
Yến Hùng thở hổn hển đẩy cửa phòng ra, tiến vào bên trong.
Ngay phía trước là một vị lão giả đầu tóc bạc trắng mặt treo nụ cười, bên người của lão ta là một vị nam nhân thần thái lạnh lùng đến cực hạn.
Trong đôi mắt của nam nhân, dường như là hàn băng vĩnh cửu, từ đầu tới chân tản ra khí tức lạnh giá kinh người.
Nam nhân này cứ như là con cưng của trời, tướng mạo kinh diễm đến cực hạn, nhưng bởi vì khí tràng mạnh mẽ quá mức, khiến cho sự chú ý của người ta đều tập trung vào khí tức của anh ta, thậm chí không dám đi nhìn thẳng mặt mũi của anh.