Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 84: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Gọi điện thoại cho Trịnh Bân xong, Diệp Oản Oản nhìn về phía đám người một cái, phát hiện càng ngày càng nhiều người đang vì bênh vực cho Trầm Mộng Kỳ mà lên tiếng nói chuyện biện hộ cho cô ta, trong đó không ít người là người ái mộ của Trầm Mộng Kỳ.
Những người này nhìn thấy nữ thần trong lòng mình lại bị cặn bã nam hại thành như vậy, dĩ nhiên là đau lòng vạn phần, toàn bộ đều bắt đầu tức giận mắng Tống Tử Hàng cùng mẹ hắn, cả Giang Yên Nhiên cũng bị liên lụy bị mắng theo, giống như trong tất cả chuyện này, Trầm Mộng Kỳ mới là người vô tội nhất.
Giang Yên Nhiên mắt lạnh nhìn Trầm Mộng Kỳ đang khóc nước mắt như mưa khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin tha thứ, nhìn sắc mặt Tống Tử Hàng dữ tợn đối với mình hắn đang không ngừng tức giận mắng, mỏi mệt nhắm mắt một cái, muốn rời khỏi chỗ này.
Diệp Oản Oản lặng yên không một tiếng động đi tới bên người của Giang Yên Nhiên, thấp giọng nói, “Cái này chưa đủ đặc sắc đâu? Đừng có gấp, trò hay còn ở phía sau.”
Giang Yên Nhiên thần sắc khẽ run mà hướng Diệp Oản Oản nhìn một cái.



Diệp Oản Oản khẽ cười nói, “Còn nhớ tớ ban đầu đáp ứng qua cậu cái gì không?”
Giang Yên Nhiên theo bản năng nhớ lại lời Diệp Oản Oản ở ven hồ đã nói với cô.
Cô nói, Giang đại tiểu thư, có muốn cho Tống cặn bã yêu cô (Yên Nhiên) yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại không phải cô không được không? Muốn cho bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ ra ánh sáng ngay trước mặt tất cả mọi người tiếng xấu lan xa không? Muốn cho Tống cặn bã thấy rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ hơn nữa bởi vì không lựa chọn cô mà hối hận không?
Cũng là bởi vì những lời này của Oản Oản nên tại lúc tuyệt vọng nhất để cho cô dấy lên sinh ý.
Cô không biết Diệp Oản Oản rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng cô biết, Oản Oản đã đáp ứng mình nhất định sẽ làm được.


Giờ phút này, Trầm Mộng Kỳ đang bị Tống mẹ kéo tóc không ngừng tức giận mắng, Tống Tử Hàng đang đau lòng thương yêu không dứt mà che chở, trợn mắt nhìn ánh mắt của hắn nhìn Giang Yên Nhiên tràn đầy hận ý nói “Giang Yên Nhiên, bây giờ tôi bị cô làm hại thân bại danh liệt, cô vui vẻ hài lòng rồi chứ?”
Trầm Mộng Kỳ khóc khóc không thành tiếng, “Yên Nhiên, tớ có lỗi với….. Thực sự có lỗi với cậu…..”
“Mộng Kỳ! Em có lỗi gì chứ! Chớ cùng cái nữ nhân ác độc này nói xin lỗi! Là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em! Anh rất vui mừng vì đã sớm nhìn thấy rõ bộ mặt thật của nữ nhân này!”
Diệp Oản Oản ở một bên nhìn cũng là khâm phục không dứt, dưới tình huống này, Trầm Mộng Kỳ cũng có thể bằng vào lời nói dối cùng kỹ thuật diễn xuất của mình thay đổi càn khôn, khôi phục dáng vẻ vô tội trở thành tiểu Bạch Hoa như bị người khác lập mưu hãm hại.
Nhất là Tống Tử Hàng, từ đầu tới cuối đều đang bị cô ta lợi dụng, thời khắc mấu chốt còn bị kéo ra ngoài vác nồi, lại vẫn cam tâm tình nguyện che chở cô ta vì cô ta nói chuyện.
“Mẹ! Mẹ để cho con đi theo cái này nữ nhân này cúi thấp đầu nói xin lỗi không bằng để cho con ta đi ૮ɦếƭ đi! Chỉ có Mộng Kỳ mới là nữ nhân con thích nhất trong đời này! ” Tống Tử Hàng bị nước mắt của Trầm Mộng Kỳ rơi xuống làm trái tim nhiệt huyết sôi trào, coi như là ảnh hưởng đến tôn nghiêm của nam nhân, hắn vô luận như thế nào cũng không khả năng trước mặt nữ nhân mình yêu mến cùng Giang Yên Nhiên nói xin lỗi.
Lúc Tống Tử Hàng đang vì bảo vệ thật yêu chính khí lên cao, mọi người thiếu chút nữa cũng sắp bị hắn làm cho cảm động, trong đám người đột nhiên một người đàn ông xông lại, đẩy Tống Tử Hàng ra đem Trầm Mộng Kỳ che chở ở trong иgự¢.
“Tống Tử Hàng ngươi đồ vương bát đản này! Quả thật là nói bậy nói bạ! Mộng Kỳ là nữ nhân của ta, cùng ngươi không có nửa xu quan hệ! Ngươi là tên biến thái thô bỉ cặn bã nam, một mực dây dưa cùng Mộng Kỳ không thả rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không!”
Tống Tử Hàng bị ᴆụng đầu óc choáng váng, nhìn thấy Trầm Mộng Kỳ bị đối phương ôm vào trong иgự¢, thoáng cái nổi giận, “Ta dây dưa với Mộng Kỳ? Tiểu tử thúi! Ngươi chính là kẻ đeo bám kia a! Mau buông cô ấy ra!”
Trịnh Bân đương nhiên không có khả năng buông tay, vẻ mặt ngạo nghễ nói, “Ta! Ta mới là người mà Mộng Kỳ chân chính yêu thích a!”


“Trịnh… Trịnh Bân, sao ngươi lại tới đây? ” Trầm Mộng Kỳ sắc mặt nhất thời hoảng hốt, trực giác không ổn, muốn đẩy ra hắn nói “Nơi này không chuyện của ngươi, ngươi mau trở về đi!”
Trịnh Bân nhìn bộ dáng Trầm Mộng Kỳ trên mặt đầy nước mắt, ý muốn bảo hộ trong nháy mắt cháy lên, dĩ nhiên là không chịu đi, “Ta không quay về! Ta không tới, ngươi sẽ bị khi dễ ૮ɦếƭ mất! Ta phải nói cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của cặn bã nam này!”
Tình cảm và ý nghĩ của hai bên đều quá kích động, giống như gà trống đang muốn chiến đấu, cũng không muốn yếu thế vì loại vấn đề này Trầm Mộng Kỳ căn bản không ngăn được, chỉ có thể mắt thấy hai người ngay trước mọi người làm rùm beng lên.
Tống Tử Hàng lúc này tức giận mắng, “Ngươi ngược lại nói cho ta biết một chút cái gì là bộ mặt thật?”
Trịnh Bân không cam lòng yếu thế mà chửi lại, “Bộ mặt thật chính là ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, biết rõ Mộng Kỳ đã có bạn trai còn đối với Mộng Kỳ quấn quít chặt lấy!”
“Hàaa…! Thật là cười ૮ɦếƭ người ta mà! Mộng Kỳ vốn là yêu thích ta, cô ấy bây giờ đã là bạn gái của ta, ta còn phải tới quấn quít chặt sao? Vị bạn học này, ngươi có phải đầu óc có bệnh hay không? Bạn trai của Mộng Kỳ, ngươi cũng không phải muốn nói đó chính là ngươi chứ? ” Tống Tử Hàng vẻ mặt cười lạnh, căn bản không đem lời của hắn coi ra gì, chỉ coi người nọ là thích Mộng Kỳ, từ ghen tị mới có thể chạy đến tìm phiền toái.
Trịnh Bân dưới sự tức giận bật thốt lên, “Bạn trai của Mộng Kỳ vốn chính là ta, ngày hôm qua ta cùng Mộng Kỳ còn gọi điện thoại cả đêm, cô ấy chính miệng nói với ta là ngươi là người muốn dây dưa với cô ấy! Mộng Kỳ chẳng qua chỉ là quá thiện lương, không giỏi cự tuyệt người khác, cũng sẽ không nói nặng lời, ngươi còn được voi đòi tiên!”
Trầm Mộng Kỳ trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, “Trịnh Bân, chớ nói lung tung a!”
Trịnh Bân lo lắng nhìn lấy cô ta “Mộng Kỳ! Em nhanh nói cho mọi người biết a! Anh mới là bạn trai của em! Em cùng Tống cặn bã không hề có một chút quan hệ nào! Em căn bản cũng không phải là tiểu tam!”
Trầm Mộng Kỳ tự nhiên nghĩ muốn thuận theo lời nói của Trịnh Bân phủ nhận phủi sạch hết thảy quan hệ, nhưng là làm sao có thể chứ! Tống Tử Hàng vẫn còn ở nơi này! Nếu là bị hắn biết…

Tống Tử Hàng cười càng châm biếm, “Ngươi là bạn trai của Mộng Kỳ? Ngươi có phải có chứng ảo tưởng hay không nha?”
“Chuyện này nhất định là có hiểu lầm chỗ nào đó, chúng ta đợi lúc không có ai cùng ổn định được tâm trạng rồi nói rõ ràng có được không? Đừng ở chỗ này để cho người khác chế giễu! Có được hay không? ” Trầm Mộng Kỳ nóng nảy không dứt mà khuyên hai người.
Nhìn ánh mắt của Trầm Mộng Kỳ cầu xin, Tống Tử Hàng cùng Trịnh Bân đều do dự một chút.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản hai tròng mắt híp lại, hôm nay chỉ cần cho Trầm Mộng Kỳ có cơ hội thở dốc, cô không nghi ngờ chút nào cô ta quay đầu liền có bản lãnh đem hai nam nhân này trấn an xuống.
Vì vậy, Diệp Oản Oản bạch bạch bạch vọt ra, lòng đầy căm phẫn mà chỉ Tống Tử Hàng liền bắt đầu mắng to, “Tốt cho ngươi một Tống Tử Hàng! Tôi còn tưởng rằng anh đối với Mộng Kỳ là thật tâm, không nghĩ tới là anh đang một mực dây dưa cưỡng bách Mộng Kỳ! Anh tại sao có thể như vậy! Anh như vậy không phải là phụ lòng Yên Nhiên, phụ lòng Mộng Kỳ sao? Anh đơn giản chính là đồ cặn bã!”
Tống Tử Hàng bị Diệp Oản Oản càn quấy hỏa khí lại nổi lên, “Đồ xấu xí, cô cút sang một bên cho tôi! Chớ ở trước mặt tôi thể hiện sự xuất sắc cùng chỉ số thông minh của mình! Tôi đã nói qua tôi không có cưỡng bách Mộng Kỳ! Không tin các ngươi có thể tự mình đi hỏi Mộng Kỳ! Mộng Kỳ, em nói a! Em nói cho hắn biết! Anh mới là bạn trai của em!”
Trầm Mộng Kỳ giận đến mức đầu có một trận choáng váng, hung hăng hướng Diệp Oản Oản trừng mắt một cái, đơn giản là muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
Mà bên kia, Trịnh Bân hỏa khí cũng lên tới, “Tống Tử Hàng! Ta xem ra là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngươi một bên chiếm cứ Giang Yên Nhiên một bên lại nhân lúc không có ai mà muốn cấu kết cùng Mộng Kỳ, Mộng Kỳ chẳng qua chỉ là do học cùng một trường vơi người còn có vì không muốn ảnh hưởng đến mặt mũi của Giang Yên Nhiên mới không ở trước mặt khó chịu với ngươi, kết quả ngươi còn bất chấp mặt mũi, ngày ngày bôi thuốc như keo dán trên da quấn cô ấy không thả! Ta đã nói với ngươi rồi, không cần hỏi Mộng Kỳ! Ngươi cùng mẹ chính mình nghe đi!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!