công ty vui vẻ không được buồn

Chương 6: DEADLINE RƯỢT ĐUỔI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

8 giờ tối, văn phòng Vui Vẻ Media vẫn sáng đèn. Cà phê đã pha đến bình thứ ba, pizza nguội từ lâu, và mọi người đang bước vào trạng thái “bán tỉnh táo, toàn tâm toàn loạn”.

Tuấn – trưởng phòng marketing – vỗ tay:

– Team, 12 giờ đêm nộp bản thảo cho khách. Ai chưa gửi phần mình giơ tay!

Tất cả… cùng giơ.

Duy gãi đầu:

– Em chưa xong video, do… render bị crash.

Linh lên tiếng:

– Em đang chỉnh visual, nhưng Photoshop tự tắt rồi “xin lỗi vì sự cố không mong muốn”.

Thảo thều thào:

– Em mới viết được dòng đầu tiên của caption. Là: “Ngày mai bạn muốn tỉnh dậy cùng nỗi sợ deadline hay…?”

Nam ngẩng đầu khỏi màn hình:

– Hay đấy. Viết luôn “cùng Vui Vẻ Media – nơi deadline chạy theo bạn”.

Cả phòng phá lên cười, nhưng tiếng cười nhanh chóng tắt khi sếp tổng xuất hiện.

– Mọi người ơi, khách nhắn muốn đổi chủ đề: không còn là “Tỉnh yêu đời”, mà là “Tỉnh dậy giữa đời”!

Không ai hiểu gì. Tuấn hỏi lại:

– Dạ, khác nhau chỗ nào ạ?

– Một bên là vui, một bên là… sâu sắc. Họ bảo trend mới là “chạm cảm xúc”.

Không khí chuyển sang trầm lắng. Một phút im lặng tưởng niệm tinh thần sáng tạo vừa bị bóp chết.

Nam lặng lẽ gõ lại kịch bản, mắt díp lại. Anh mở nhạc lo-fi, cố “tỉnh giữa đời”, nhưng toàn nghe thấy tiếng bụng réo.

11 giờ đêm.

Linh than:

– Ai đặt đồ ăn đêm đi, em đói quá.

Duy đáp:

– Tớ đặt rồi. Nhưng shipper gọi bảo… đang đứng dưới mưa.

– Ủa, sao không bảo ổng vô nhà?

– Tớ tưởng ổng biết chỗ công ty.

– Nhưng công ty mình không treo bảng hiệu mà!

– Ờ ha…

Cả nhóm đổ dồn ánh nhìn về Duy. Anh cười yếu ớt:

– Thôi để tớ chạy xuống.

Mười phút sau, Duy quay lại, người ướt như vừa bơi qua deadline.

– Mưa lớn quá, anh shipper cũng không biết đường. Nhưng em cứu được… hai cái bánh mì.

Ai nấy chia nhau ăn như chia của cứu trợ.

Đúng 11 giờ 45, tất cả cùng hô “Done!”. Tuấn gõ lưu file tổng kết, thở phào:

– Xong rồi! Gửi cho khách thôi!

Nam mệt rã rời, vừa định nhấn “Send” thì… màn hình hiện dòng chữ định mệnh:

“File bị lỗi, chưa lưu.”

Cả phòng chết lặng.

– Không… không thể nào! – Tuấn lắp bắp.

– Ai lưu bản backup chưa? – sếp hỏi.

– Em tưởng anh lưu. – Linh nói.

– Em tưởng Duy lưu. – Duy chỉ Nam.

– Em tưởng hệ thống tự lưu! – Nam kêu lên.

Ba giây im lặng. Rồi Tuấn hét:

– CHẠY LẠI TỪ ĐẦU!

Không ai khóc, chỉ còn tiếng gõ bàn phím rào rào như mưa đá.

Ba giờ sáng. Clip tạm hoàn thành, caption viết vội, ảnh chưa blend, file đặt tên “Final_final_thật_lần_này.mp4”.

Khi gửi đi, cả team nằm la liệt trên sàn.

Sáng hôm sau, sếp tổng nhắn vào group:

“Khách khen lắm! Họ bảo clip chân thật, năng lượng, như thể được quay trong cơn tuyệt vọng thật sự.”

Tuấn đọc xong cười khàn:

– Đúng, vì tụi tôi… tuyệt vọng thật mà.

Nam nhìn quanh phòng, thấy ai cũng ngái ngủ nhưng vẫn nở nụ cười. Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nghĩ:

Ở Vui Vẻ Media, deadline không phải là thứ giết người – mà là lý do khiến họ còn sống sót cùng nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×