⚙️ Cài Đặt Hiển Thị

🌈
📝
🔎 px
↕️ %


Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn

Chương 3: Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

5

 

Đây là năm thứ ba tôi và Dư Nặc sống ở Úc.

 

Chúng tôi đều đã sinh hạ những đứa trẻ khỏe mạnh, con trai của Dư Nặc tên là Bạo Bạo, con gái tôi tên là Phú Phú.

 

Khi Bạo Bạo và Phú Phú tròn ba tuổi, Dư Nặc bắt đầu làm nội dung trên mạng xã hội về cuộc sống làm mẹ, nhưng cô ấy không bao giờ để lộ mặt.

 

Còn tôi thì mở một quán bar ở Úc.

 

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

Cuộc sống diễn ra rất thoải mái, có tiền có thời gian rảnh rỗi, trong quán bar còn có nhiều trai đẹp để ngắm.

 

Cho đến một ngày, dưới một video của Dư Nặc, có người để lại bình luận:

 

“Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy cậu nhóc tên Bạo Bạo này trông rất giống ảnh đế Tiêu Hằng sao?”

 

Vì Tiêu Hằng từng đăng ảnh hồi nhỏ của mình lên mạng, nên khi có người đưa ảnh lên so sánh, cư dân mạng đã phải kinh ngạc.

 

Không chỉ giống mà giống y đúc!

 

Và thế là “Bạo Bạo” bỗng chốc nổi tiếng khắp cõi mạng!

 

Nhiều người đùa cợt và gắn thẻ Tiêu Hằng trên Weibo.

 

Có người còn hỏi Dư Nặc: “Ba của thằng bé là ai vậy?”

 

Dư Nặc nóng nảy đáp: “Không có ba, tôi sinh nó bằng cách vô tính.”

 

Khi thấy cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ cô ấy là kẻ thứ ba, con của cô ấy là con riêng, Dư Nặc liền đáp trả một cách chua chát:

 

“Nếu các người biết bố thằng bé là ai, chắc cũng sẽ nghĩ tôi xui xẻo thôi.”

 

Ngay sau khi cô ấy bình luận như vậy, một tài khoản tên là Tiêu Hằng đã trả lời ngay bên dưới:

 

 

Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.

 

 

Đời trước Lư Kiều Nguyệt nuôi phu quân đọc sách nhưng đến cuối lại bị phản bội. Sống lại, nàng muốn chọn 1 người thành thật, nhưng nào ngờ bị 1 kẻ mang danh "chơi bời lêu lổng" quấn lấy.

 

 

Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!

 

 

Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.

 

“Em chắc chứ, Dư Nặc?”

 

Tài khoản có tên Tiêu Hằng, ảnh đại diện cũng là Tiêu Hằng, và quan trọng nhất là người đó còn gọi thẳng tên cô ấy.

 

Nếu nói đây là fan của Tiêu Hằng thì có vẻ không thuyết phục lắm.

 

Dư Nặc sợ hãi xóa sạch toàn bộ bình luận và chuyển chế độ nhận xét sang chỉ bạn bè mới có thể bình luận.

 

Tối hôm đó, cô ấy đến quán bar của tôi để trút bầu tâm sự, lo sợ Tiêu Hằng sẽ tìm đến và đòi quyền nuôi Bạo Bạo.

 

Tôi trấn an cô ấy, nói rằng chỉ dựa vào vài video trên mạng, kể cả người đó thực sự là Tiêu Hằng thì Úc rộng lớn thế này, anh ta cũng khó mà tìm được địa chỉ cụ thể của chúng tôi.

 

Thấy Dư Nặc vẫn lo lắng, tôi đề nghị hôm sau đưa cô ấy đi chơi giải tỏa.

 

6

 

Hôm sau, chúng tôi dẫn hai đứa trẻ đi chơi ở một địa điểm du lịch nhưng lại bị một nhóm phóng viên đường phố chặn lại.

 

Vì gần đây Bạo Bạo rất nổi trên mạng, chúng tôi từ chối phỏng vấn và nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, không tránh khỏi việc video của chúng tôi bị đăng tải lên mạng.

 

Trong video, Bạo Bạo xuất hiện rõ nét, thậm chí cả tôi và Phú Phú cũng bị quay lại.

 

Cư dân mạng lại được phen bùng nổ:

 

“Trời ơi, nhìn thằng bé ngoài đời còn giống Tiêu Hằng hơn nữa!”

 

“Có khi nào đây là con riêng của Tiêu Hằng không? Giờ mấy vụ sập nhà của sao nổi tiếng nhiều lắm mà.”

 

“Cô bé trong video cũng xinh quá, mẹ bé này hình như từng đóng phim thì phải, sao trông quen thế nhỉ?”

 

Thấy dư luận ngày càng đi xa, tôi và Dư Nặc quyết định thảo luận.

 

“Có khi mình phải chuyển đi nơi khác sống thôi, quán bar này cũng chẳng làm ăn gì tốt, sớm muốn đóng cửa rồi.”

 

Dư Nặc gật đầu: “Cậu đi đâu, tớ theo đó.”

 

Dư Nặc xóa tài khoản mạng xã hội, tôi dán thông báo sang nhượng quán bar.

 

 

Ngay ngày hôm đó, có người liên hệ và hẹn gặp tôi buổi tối để bàn chuyện tiếp quản cửa hàng.

 

Thế nhưng, tôi đã đợi đến khi quán đóng cửa mà vẫn không thấy ai đến.

 

Một cảm giác bất an bỗng dưng trào lên. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động lạ.

 

Chỉ trong tích tắc, cánh cửa gỗ của quán bar bị đá văng ra, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen xông vào và bao vây toàn bộ quán.

 

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi gần như không thể bước đi. Tôi hét lên: “Các người tìm ai?”

 

Không ai trả lời tôi.

 

Trong giây phút căng thẳng, tôi quay người bỏ chạy, lao ra cửa sau của quán bar.

 

Vừa rẽ phải sau khi ra khỏi cửa, tôi đâm sầm vào một lồng ng.ực rắn chắc, mùi hương tuyết tùng quen thuộc phảng phất quanh mũi khiến tôi sững người.

 

Truyện tranh đang HOT

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

Lùi lại vài bước, tôi lật đật móc điện thoại ra để báo cảnh sát. Nhưng ngay khi vừa bấm số, một cơn đau nhói từ cổ tay khiến tôi làm rơi điện thoại xuống đất, màn hình nhấp nháy ánh sáng yếu ớt.

 

Hai tay tôi bị trói ra sau bằng một sợi dây da. Hắn giữ chặt lấy eo tôi, kéo mạnh vào vòng tay hắn.

 

Một giọng nói quen thuộc, đã nhiều năm không nghe nhưng vẫn không thể nào quên, vang lên bên tai: “Duyệt Duyệt, bao năm qua, em sống tốt chứ?”

 

Câu chào hỏi nghe bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo ẩn sâu trong đó, khiến sống lưng tôi tê dại.

 

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở: “Thẩm Nghiên Thừa, chúng ta đã chia tay rồi. Đây là Úc, anh đừng làm bậy.”

 

“Chia tay?”

 

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên sau lưng: “Anh có đồng ý không?”

 

“Huống chi, anh làm bậy thì sao chứ?”

 

Dù đã chia tay bao năm, nhưng tôi vẫn nhớ rõ sự tàn nhẫn trong các chiêu trò của Thẩm Nghiên Thừa.

 

Tôi nhắm mắt, giọng yếu ớt phản kháng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

 

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên trên sàn, và đã có người nhấc máy từ đầu dây bên kia.

 

Thẩm Nghiên Thừa nhặt điện thoại lên, đưa tới gần tai tôi, miệng cười nhạt đầy thách thức.

 

“Nghe lời, nói cho họ biết địa chỉ đi.”

 

“Em đoán xem, trước khi cảnh sát đến, anh sẽ khiến em chịu đựng bao nhiêu lần?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!