Cuối cùng cũng lần mò được vài gói bánh quy soda sót lại trong khe hở.
Dạ dày của Chu Vũ Bân quặn lên cơn đau đói, anh ta nuốt nước bọt, yết hầu trượt nhanh xuống.
Tô Dao nhìn ra sự giằng co của anh ta, khẽ nói:
“Anh ăn đi, em ăn ít, không đói.”
Chu Vũ Bân nhìn chiếc cằm nhọn gầy guộc của cô, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn xé bao bì, thừa lúc mọi người không chú ý, đổ bánh vào miệng.
Tận thế quá hỗn loạn, mà Tô Dao lại xinh đẹp. Anh ta là đàn ông, phải ăn nhiều mới có sức bảo vệ cô.
Tiếng nhai bánh không lớn, nhưng lại thu hút sự chú ý của người phụ nữ duy nhất đang ngồi quanh nồi mì tôm.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Chu Vũ Bân, sau đó dừng lại trên gương mặt Tô Dao. Nhìn vài giây, cô ấy đột nhiên vẫy tay.
“Cô, qua đây.”
Mệnh lệnh bất ngờ khiến tất cả ngoảnh lại, ánh mắt đồng loạt dồn về phía Tô Dao.
Bao gồm cả ba người đàn ông còn lại.
Người đàn ông tóc xoăn húc khuỷu tay vào cô gái kia: “Sao thế?”
“Đừng xen vào.”
Cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Dao, giọng nói đầy uy lực, không cho phép cãi lời.
Nỗi sợ hãi mơ hồ siết chặt trái tim, Tô Dao bất an nhìn về phía Chu Vũ Bân.
Chu Vũ Bân siết chặt tay cô:
“Cô tìm bạn gái tôi có chuyện gì không?”
Vừa dứt lời, Tô Dao lập tức cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng găm chặt vào bàn tay đang bị Chu Vũ Bân nắm lấy.
Nhưng cô không dám quay đầu tìm kiếm nơi ánh mắt đó phát ra.
Người phụ nữ kia lại lên tiếng:
“Qua giúp một việc, cho cô một túi lương khô.”
Chu Vũ Bân lúc này mới thở phào.
Chuyện tốt khiến người ta ghen tỵ thế này, anh ta lập tức đẩy Tô Dao: “Đi đi.”
Tô Dao không dám trái lời. Cô từng thấy người phụ nữ ấy cầm dao chém bay đầu bốn con xác sống mà không hề chớp mắt.
Rất giỏi… nhưng cũng rất đáng sợ.
Cô cắn răng, đứng dậy dưới bao ánh mắt dõi theo, rón rén bước đến bên người phụ nữ kia.
“Cần… cần em giúp gì ạ?”
Người phụ nữ nhích người, nhường lại nửa chỗ, kéo áo ở eo lên, để lộ phần bụng săn chắc với đường cơ rõ nét.
Trên đó, một lớp băng gạc đang rỉ máu.
“Giúp tôi thay thuốc.”
Nghe vậy, trái tim căng thẳng của Tô Dao dịu đi một nửa.
Đều là phụ nữ, gọi cô đến thay thuốc cũng hợp lý.
Nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn:
“Vâng ạ.”
“Tống Tri Phàm, đưa thuốc và băng gạc đây.”
Người đàn ông tóc xoăn tên Tống Tri Phàm chớp mắt, lấy thuốc trong ba lô ném cho chị gái mình Tống Tri Hoan.
Ném xong, anh ta vẫn tò mò vươn cổ nhìn xem cô gái nhỏ bẩn thỉu, nhát gan kia rốt cuộc trông thế nào.
Tống Tri Hoan liền tát cho anh ta một cái.
Tống Tri Phàm lập tức im re.
Tô Dao run rẩy giúp người phụ nữ thay thuốc, ánh mắt đang nhìn chằm chặp vào cô cũng dần dần thu lại.
Chỉ có một ánh nhìn, từ sau xuyên thẳng đến trước, như thể vẫn luôn dán chặt trên người cô, khiến cô cảm thấy gai người…
“Xong… xong rồi ạ!”
Cuối cùng cũng thay xong thuốc, Tô Dao chỉ muốn nhanh chóng rút khỏi chỗ này.
“Khoan đã.”
Tống Tri Hoan giật lấy ba lô của Tống Tri Phàm, lôi ra món anh ta cất giữ đã lâu một chiếc bánh quy phủ socola.
Món đồ ăn vặt từng bị chê ngọt ngấy thời chưa tận thế, nay lại là vật phẩm quý hiếm khó giành được.
Cô ấy đưa đến trước mặt Tô Dao:
“Phần thưởng của cô.”
Bảo không đói là nói dối.
Nhìn thấy đồ ăn, nước bọt trong miệng Tô Dao lập tức tiết ra theo phản xạ.
Chỉ là một chiếc bánh nhỏ thôi… chắc không sao chứ?
Cô ngập ngừng đưa tay ra, những ngón tay trắng trẻo sắp chạm đến mép bao bì.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay thon dài lạnh như sắt đột ngột xen vào, giật lấy món đồ từ tay Tống Tri Hoan.
“Đội trưởng?”
Người đàn ông có khí thế sâu lắng và gương mặt tuấn tú nhất trong bốn người, cầm chiếc bánh quy trong tay, siết chặt khiến nó méo mó biến dạng.
Hắn không nhìn ai, trực tiếp ném món ăn bị bóp nát trở lại ba lô của Tống Tri Phàm.
Tất cả đều hiểu ý hắn.
Không cho.
Dù bóp nát cũng không cho.
Tô Dao rụt tay lại, vốn dĩ cô cũng không mong chờ nhiều, giờ chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô đang định lặng lẽ rút lui thì người đàn ông đột nhiên nhìn sang.
Ánh mắt đen nhánh ấy nhìn chằm chặp vào cô, như muốn nhìn xuyên thấu cô từ đầu đến chân.
Cuối cùng, hắn lạnh lùng buông ba chữ:
“Con mèo bẩn.”
Mấy người còn lại đều kinh ngạc nhìn hắn, như không hiểu sao đội ngũ lại trở nên cay nghiệt đến vậy.
Dù bọn họ xưa nay vốn không tốt đẹp gì, nhưng thế này cũng quá đáng rồi!
Cứ như bắt gặp một con mèo hoang đang xin ăn bên đường, không chỉ đá bay đồ ăn của nó, còn cao cao tại thượng mà ghét bỏ nó bẩn thỉu!
Thật sự quá vô nhân tính!
Lời nói lạnh như băng đâm thẳng vào tim Tô Dao. Cô muốn phản bác, nhưng vừa định mở miệng, lại bị ánh mắt của người đàn ông kia dọa đến nghẹn lời.
Chính là ánh mắt đó.
Người vẫn luôn dõi theo cô!
“Tôi… tôi không cần nữa!”
Tô Dao vội nói, quay đầu chạy vội, chỉ đến khi về tới bên cạnh Chu Vũ Bân, cô mới tạm cảm thấy an toàn.
“Sao vậy?”
Chu Vũ Bân chỉ thấy được tình hình phía xa, không nghe thấy đối thoại. Giờ thấy cô trở về tay trắng, bèn nghi hoặc hỏi: “Họ không cho em đồ à?”
Tô Dao cắn môi: “Em đâu làm được gì, không cho là bình thường.”
Cô không sợ làm việc, chỉ sợ bị người không bình thường để ý đến. Ánh mắt lúc nãy của người đàn ông kia, như thể đang đánh giá một con mồi không có khả năng phản kháng.
Tô Dao rùng mình một cái.
Cô theo bản năng hỏi Chu Vũ Bân:
“Mặt em có dơ không?”
Chu Vũ Bân nhìn cô, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, dáng mặt trái xoan gầy guộc càng làm đôi mắt to tròn lấp lánh thêm phần nổi bật. Dù bị bùn đất che phủ, vẫn cực kỳ xinh xắn, linh động.