Tại ngôi biệt thự giữa sườn núi ở khu Ninh.
Trong căn phòng tràn ngập hương táo mờ tối, tấm ga trải trên chiếc giường màu hồng đã nhăn nhúm.
Tô Khánh Nam ngồi trên giường, nheo mắt lại, hàng mi dày che phủ đôi mắt nên không ai có thể thấy rõ ánh mắt hắn. Đôi môi mỏng đỏ thắm gợi cảm hơi hé ra. Với vẻ ngoài sắc nét, tính cách phóng khoáng, và nụ cười hớp hồn luôn luôn xuất hiện trên mặt, hắn chính là thiên sứ dưới tay những nhà nghệ sĩ điêu khắc.
Một cô gái quỳ gối ra sức dùng miệng lưỡi lấy lòng nơi thần kinh nhạy cảm nhất của hắn, trong miệng còn phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ quyến rũ.
"Em muốn." Cô gái cầu xin.
Tô Khánh Nam cúi đầu nở nụ cười lôi cuốn, hắn nắm cằm cô gái nâng lên: "Muốn à?"
"Vâng."
"Hôm nay hơi mệt, hôm khác đi." Tô Khánh Nam tàn nhẫn nói rồi đứng lên đi vào phòng tắm.
Đêm nay hắn không có hứng thú.
Sáng sớm, Tô Khánh Nam ra khỏi biệt thự, cầm điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt.
<span ">
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Mãi mà Bạch Nguyệt vẫn không nghe điện thoại.
Hắn nhếch miệng cười, lẩm bẩm: "Biết dỗi rồi à? Hay lắm."
Hắn lại gọi đến số điện thoại khu chung cư ở trung tâm thành phố mà cô ở.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Sự kiên nhẫn của hắn dần dần biến mất.
"Alo." Giọng nói mơ hồ của người giúp việc Bích Thu vang lên.
"Cô chủ đâu?" Tô Khánh Nam lạnh giọng hỏi.
"Cậu chủ ạ, cô chủ vẫn chưa về." Bích Thu đáp.
"Hôm nay cô ta không có ca trực phải không?" Ánh mặt Tô Khánh Nam lại lạnh hơn.
"Vâng ạ."
Bích Thu vừa dứt lời, Tô Khánh Nam đã cúp điện thoại.
"Bạch Nguyệt, cô đã biết đi qua đêm rồi cơ à!" Hắn tăng tốc phóng về phía bệnh viện.
....
Bạch Nguyệt về đến bệnh viện, mở ngăn kéo rồi lấy điện thoại ra, thấy lúc 2 giờ 31 phút có một cuộc gọi của Tô Khánh Nam.
Cô nở nụ cười bi thương, không gọi lại mà chỉ đặt điện thoại xuống.
Cô lấy băng dán vết thương và cồn trong ngăn kéo ra rồi đi đến trước gương, nghiêng cổ.
Nơi vết kim đâm vào đã kết vảy, phải nhìn kĩ mới thấy.
Vì lý do an toàn, cô vẫn dán băng lên vết thương, rồi quay lại ghế ngồi. Cô dùng bông gòn thấm ít cồn lau lên vết thương, sau đó dán băng cá nhân lên. Làm xong cô nằm lên giường trong phòng nghỉ ngơi.
"Két." Cánh cửa bị đẩy ra.
Bạch Nguyệt cảnh giác ngồi dậy.
<span ">
Tô Khánh Nam thấy cô ở đây thì trên gương mặt căng thẳng nở nụ cười hút hồn thường ngày.
Hắn đút tay vào túi, thong dong đi đến trước mặt cô: "Hôm nay cô không phải trực, sao không về nhà ngủ?"
Bạch Nguyệt nhìn dấu hôn trên cổ hắn. Hắn vừa mới xong việc!
"Sao anh lại đến đây?" Cô bỏ qua câu hỏi của hắn, đi giày vào rồi đứng lên.
"Đi ngang qua!" Tô Khánh Nam nói. Chợt nhìn thấy băng cá nhân trên cổ cô, hắn mỉm cười châm chọc: "Bạch Nguyệt, cô biết dùng khổ nhục kế từ khi nào vậy?"
Cô nhìn chằm chằm dáng vẻ thờ ơ của hắn. Trên mặt hắn không hề có chút áy náy và xấu hổ nào, như thể kẻ ngoại tình không phải là hắn, người làm con gái người ta to bụng cũng không phải là hắn.
Cơn giận bùng lên trong lòng, ánh mắt cô cũng sắc bén hẳn: "Đúng vậy, khổ nhục kế đấy! Cơn đau này so với việc anh ngoại tình..."
"A!" Cô còn chưa nói hết, Tô Khánh Nam đã tự tay kéo xoẹt cái băng cá nhân trên cổ cô ra.
Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy làn da nơi cổ đau rát, đau đến mức cô chẳng thể nói tiếp. Cô đứng sững ra, ánh mắt ngơ ngẩn.
Tô Khánh Nam đánh giá phần cổ mượt mà của cô, ánh mắt lộ vẻ phản cảm.
"Trên cổ căn bản không có vết thương. Bạch Nguyệt, cô lắm trò quá rồi đấy. Nhưng cuối cùng thằng hề cũng chỉ là thằng hề mà thôi." Tô Khánh Nam châm chọc.
Cô cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, chẳng còn muốn nói gì với hắn nữa.
"Anh có thể cút đi được rồi." Bạch Nguyệt không khách sáo nói.
Ánh mắt Tô Khánh Nam lộ vẻ tàn nhẫn.
Hắn nắm cằm cô, đẩy cô ngồi lên giường, ánh mắt âm u lướt qua gương mặt lạnh nhạt của cô: "Biết vì sao tôi không thèm chạm vào cô không?"
Cô mím môi im lặng, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Lòng cô căng ra như dây đàn.
Ngay lúc này, cô muốn khắc ghi sự tàn nhẫn khát máu của hắn vào đầu. Chỉ có vậy con tim mới nguội lạnh đi, mới không còn đau đớn nữa.
Tô Khánh Nam thấy cô không nói gì thì càng tức giận, không hề che giấu sự chán ghét đối với cô: "Bởi vì sự cao ngạo của cô làm người ta chán ghét, điệu bộ của cô càng khiến người ta ghê tởm."
Hàng mi cô run run, nước mắt dâng lên làm nhòa tầm nhìn, nhưng cô chỉ im lặng nhìn hắn, không khóc cũng không phản bác. Có điều trong lòng đau như đang chảy máu.
"Anh có biết vì sao tôi biết rõ anh chán ghét tôi nhưng vẫn muốn lấy anh không?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Tô Khánh Nam hơi ngừng lại, hắn nhướng mày quan sát cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười tựa như một đóa phù dung tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành.
Tô Khánh Nam hơi ngây ngẩn nhìn nụ cười của cô.
"Bởi vì tôi muốn nhìn thấy anh đau khổ. Anh và tình nhân của anh bắt cóc tôi, tôi không có chứng cứ, chỉ có thể cùng hủy diệt với anh." Bạch Nguyệt nói dứt khoát.
Tô Khánh Nam đẩy mặt cô ra.
"Cứ chờ nhận đơn từ phía luật sư của tôi đi. Tôi sẽ ly hôn, cô muốn hủy diệt tôi à, đừng mơ nữa." Tô Khánh Nam mất hết lý trí.
Hắn quay người rút giấy ăn trên bàn rồi lau thật mạnh, như thể vừa ᴆụng vào thứ gì đó dơ bẩn vậy.
Xong xuôi, hắn vo tờ giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ngồi trên giường, đôi mắt hơi ươn ướt.
Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nỗi xót xa trong lòng trào dâng.
Cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu hắn. Thế nhưng, tình yêu của cô đối với hắn là thứ gì?
Người đề nghị kết hôn là hắn, kẻ phản bội là hắn, muốn ly hôn cũng là hắn.
Cô như một con hề nhảy nhót, một nhân vật bị người xem cười nhạo khinh bỉ.
иgự¢ cô nhói đau, gần như không thể thở nổi.
Cô co mình, ôm chặt lấy cơ thể, dường như làm thế có thể tự cung cấp cho mình chút nhiệt độ, sẽ không đến nỗi lạnh lẽo mà ૮ɦếƭ.
Một đêm không ngủ, mãi đến khi chân trời đón những tia nắng đầu tiên.
...
Trong căn cứ, Cố Lăng Kiệt lật xem tài liệu mà trung tá Thượng đưa tới, anh nhíu mày, trong đôi mắt đen sẫm thoáng hiện vẻ áy náy.
Anh không biết sau khi kết hôn cô lại thê thảm như vậy.
Cô và chồng ly thân, quan hệ với ba mẹ chồng cũng không tốt, mẹ cô còn vào bệnh viện tâm thần.
Theo điều tra thì chồng cô có tới mười sáu tình nhân, tần suất một tháng đổi một người.
Cố Lăng Kiệt gập tài liệu lại, ra lệnh cho trung tá Thượng: "Đi chào hỏi giám đốc bệnh viện kia, thăng chức cho cô ấy lên phó chủ nhiệm khoa."
"Với chiến công hôm qua thì cũng phải." Trung tá Thượng hùa theo.
"Còn nữa, bên lính đặc chủng năm nay tuyển hai bác sĩ, bảo đảm sau này đến lúc khẩn cấp không cần người dân bình thường mạo hiểm nữa. Chống lại kẻ xấu là chức trách của quân nhân chúng ta."
"Vâng." Trung tá Thượng tuân lệnh.
"Lịch trình hôm nay là gì?" Cố Lăng Kiệt nhanh nhẹn mặc quân phục.
Bộ đồng phục kia mặc lên người anh tỏa ra hào quang chính trực.
Trung tá Thượng ngẩng đầu báo cáo: "Thưa sếp, 9 giờ sáng nay bên quân khu có một hội nghị. Buổi chiều, đi quan sát nghi thức duyệt binh nội bộ; buổi tối có hẹn với sếp Tô bên không quân ở câu lạc bộ Tướng Quân Lệnh, sếp ấy bảo sếp dẫn theo bạn gái ạ."
"Cậu có thể bảo hắn đi ૮ɦếƭ đi." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Trung tá Thượng cúi đầu.
Cậu ta không có gan đó, có điều sếp cũng đâu có bạn gái, làm thế nào bây giờ nhỉ?
...
Bạch Nguyệt làm xong ca phẫu thuật cuối cùng, mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc. Cô bạn thân Lưu San bắt tréo chân ngồi trên ghế, cười híp mắt nhìn cô: "Đoán xem hôm nay tớ có tin gì đi."
"Tin tốt hay tin xấu?" Bạch Nguyệt hỏi. Cô rửa tay rồi đi về phía Lưu San.
Lưu San đứng lên nhường ghế cho Bạch Nguyệt còn mình thì ngồi lên bàn, mắt sáng lên tám chuyện: "Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
Bạch Nguyệt rút hồ sơ bệnh án ra, mỉm cười nói: "Chỉ nghe tin vui không nghe tin buồn, tin xấu thì cậu cứ nuốt trong bụng đi."
Lưu San mím môi: "Xem cậu này, hôm qua có phải cậu đi giúp mấy anh lính đỡ đẻ cho sản phụ không?"
"Ừ, đúng lúc tớ ở trong phòng làm việc." Bạch Nguyệt giải thích một câu rồi lại cúi đầu viết báo cáo.
"Sản phụ kia bảo tớ làm phẫu thuật se khít vùng kín cho cô ta, còn nói muốn tố cáo cậu. Nghe nói cô ta là vợ bé của quan chức cấp cao nào đó, loại đàn bà này cậu còn cứu làm gì." Lưu San bất bình nói.
Bạch Nguyệt không thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Trong mắt tớ cô ta là sản phụ sắp sinh con mà thôi. Đứa bé không sao chứ?"
"Mẹ tròn con vuông. Cơ mà cũng có tin tốt. Lần này cậu lập công, cấp trên muốn thăng cậu lên chức phó chủ nhiệm. Khao thôi." Lưu San giật lấy cây 乃út trong tay Bạch Nguyệt, cười gian.
Bạch Nguyệt nhìn Lưu San: "Đương nhiên không thành vấn đề, cậu chờ tớ viết nốt báo cáo này rồi mới tan làm được.”
Lưu San trả 乃út lại cho Bạch Nguyệt: "Nhanh, viết liên tục vào."
Sau khi tan tầm, lúc hai người ra khỏi phòng làm việc thì thấy Tô Khánh Nam mang hoa hồng đi tới.
Lưu San huých vai Bạch Nguyệt trêu ghẹo: "Xem ra tối nay cậu có hẹn rồi, hôm khác lại mời tớ sau vậy."
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam, hắn cũng nhìn thấy cô, bèn nhếch miệng cười quyến rũ, ánh mắt lại sắc như dao. Hắn bước vào phòng VIP số 1308 trước mặt Bạch Nguyệt.
Lưu San trợn tròn mắt chỉ vào bóng lưng Tô Khánh Nam, kinh ngạc hỏi: "Sao anh ta lại đi vào phòng người phụ nữ kia? Chẳng lẽ tên quan chức cấp cao đó chính là Tô Khánh Nam?"
Bạch Nguyệt cụp mắt, hàng mi dài che phủ con ngươi: "Chúng ta đi thôi."
"Đi cái gì mà đi?" Lưu San tức điên kéo tay Bạch Nguyệt.
"Lúc anh ta theo đuổi cậu ngày nào cũng bày hoa tươi khắp phòng làm việc. Đến khi có được rồi cậu lại thành bó hoa tàn vứt trong thùng rác à! Ở đâu có chuyện dễ ăn vậy, còn bồ bịch, sinh con riêng! Bạch Nguyệt, nếu cậu còn tiếp tục dễ tính như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng khó giữ được vị trí." Lưu San bất bình thay cô.
Bạch Nguyệt nhếch miệng cười chua chát, cô cụp mắt: "Cậu cảm thấy tớ còn quan tâm đến vị trí vợ sếp Tô đó sao?"
"Không thể nói vậy được, dựa vào đâu mà cậu phải chịu cho anh ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn đến mức có con riêng nữa chứ!" Lưu San càng lúc càng mất bình tĩnh.
Bạch Nguyệt cay mắt, tầm nhìn nhòa đi, nhưng vẫn nhịn không thể hiện ra.
"Tớ tức giận tức là còn quan tâm, tớ sẽ không tức giận." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
"Nhưng cậu vẫn để tâm, cậu vẫn buồn. Không phải không nói có nghĩa là không đau lòng. Tô Khánh Nam quá đáng, đi, hôm nay chúng ta phải cắm sừng hắn, cho hắn tức ૮ɦếƭ." Lưu San kéo Bạch Nguyệt đi.
"Lưu San, đừng như vậy, nếu tớ làm giống hắn thì đã có lỗi với chính bản thân tớ rồi." Bạch Nguyệt không đồng ý.
Lưu San lóe lên ý nghĩ gian xảo: "Đi, chúng ta đi ăn."
Vừa ra khỏi cửa, Lưu San đã gọi điện thoại: "Người anh em, có thẻ VIP Tướng Quân Lệnh không? Mượn cho chị dùng chút, hôm nào chị mời ăn cơm nhé."
Bạch Nguyệt chẳng hiểu ra sao: "Không phải tớ mời sao?"
"Cậu mời, bạn tớ tính tiền. Thẻ của hắn chúng ta không dùng thì hắn sẽ đưa cho những cô gái khác của hắn dùng. Để tránhgây hại cho những cô gái khác, chúng ta nhất định phải dùng hết." Lưu San cười hì hì kéo tay Bạch Nguyệt đi.
"Như vậy không tốt đâu, đến lúc đó bao nhiêu tiền tớ trả."
"Tớ quẹt thẻ, tiền cứ đưa tớ là được. Đến nhà tớ trước đã, tớ trang điểm cho cậu. Cái mặt như tro tàn này của cậu mà vào đó sẽ bị bảo vệ báo cảnh sát đấy." Lưu San gian xảo nói.
Bạch Nguyệt cứng họng.
Trong câu lạc bộ Tướng Quân Lệnh.
Bạch Nguyệt ngồi trên ghế, mất tự nhiên kéo cổ áo, vạt áo quá ngắn.
Cô nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lưu San, có cảm giác như mình bị lừa rồi.
Lưu San không chỉ mặc cho cô chiếc áo cổ chữ V kèm váy ngắn mà còn trang điểm một lớp phấn dày, đến mẹ cô cũng không nhận ra.
"Khi nào chúng ta đi?" Bạch Nguyệt thúc giục, uống nhiều rồi, hiện giờ đầu cô nặng trĩu.
"Gấp gì chứ, cậu có biết trong này toàn loại người nào không?" Lưu San sáng mắt hỏi.
"Người ngoài hành tinh à? Đừng bảo với tớ là cậu đi nghiên cứu người ngoài hành tinh rồi đấy." Bạch Nguyệt cụt hứng.
"Đầu óc cậu đúng là khác người. Những người đến đây đều là sĩ quan trung úy trở lên đấy. Bọn họ cơ thể cường tráng, có thân phận, có gia thế, có nhan sắc. Nếu cậu câu được người nào đó thì tối nay khẳng định được hưởng đủ." Lưu San nói ra mục đích chính.
Bạch Nguyệt đỡ trán, cô nhắm mắt cho dịu bớt hơi men, lẩm bẩm nói: "Cậu điên rồi, tớ không cần."
Lưu San liếc nhìn ra cửa, một người đàn ông rất khí thế đi tới.
Đến cả quản lý câu lạc bộ cũng đến đón.
Anh không vào đại sảnh, mà tiến vào phòng kim cương xa hoa dưới sự dẫn đường khúm núm của tay quản lý.
Quan trọng là, người đàn ông này thật đẹp trai. Đường nét góc cạnh hoàn hảo, phong thái nổi bật như thể tác phẩm nghệ thuật do Thượng đế tạo ra.
Chính là anh.
Lưu San ngoắc tay với anh chàng pha chế rượu, gian xảo nói: "Cho tôi một ly nước sôi."
Anh chàng đưa nước sôi cho Lưu San. Cô thả một viên thuốc màu hồng vào, giục Bạch Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, tỉnh lại đi, cậu uống ly nước này rồi tớ đưa cậu về ngủ."
Bạch Nguyệt híp mắt nhìn Lưu San, không suy nghĩ nhiều mà hớp luôn một ngụm trong ly nước, ngậm trong miệng một xíu rồi từ từ nuốt xuống.