Thành phố đã sang những ngày đầu đông, gió lạnh se sắt thổi qua từng góc phố. Khanh bước đi giữa dòng người, nhưng tâm trí rối bời. Cuộc sống sau quyết định công khai không hề dễ dàng như anh tưởng. Kim ngày một kiệt quệ vì áp lực dư luận, còn bản thân anh thì chìm trong nỗi ám ảnh về một cái tên: Liên.
Đã hơn hai tháng, cô biến mất. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không một dấu vết. Nhiều lần Khanh lái xe vô định ra ngoại ô, mong bắt gặp bóng dáng quen thuộc nơi những quán cà phê nhỏ hay góc chợ cũ, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Anh tự hỏi: Liệu Liên có còn sống ở thành phố này? Hay cô đã bỏ đi thật xa, để thoát khỏi tất cả?
Một buổi chiều, khi Khanh vừa bước vào một hội nghị khách hàng lớn cùng Kim, cả căn phòng bỗng xôn xao. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Khanh quay lại – và tim anh như ngừng đập.
Liên.
Nhưng không phải Liên mà anh từng biết.
Cô bước vào trong bộ váy trắng thanh lịch, dáng vẻ tự tin đến bất ngờ. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười điềm tĩnh. Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, giới thiệu cô như đại diện truyền thông mới của tập đoàn đối tác.
Cả khán phòng xì xào:
– Có phải… đó là cô gái trong cuộc tình tay ba với Khanh không?
– Trời ơi, sao giờ nhìn cô ấy khác hẳn, như biến thành một con người khác vậy?
Kim chết lặng. Khanh đứng không vững. Trái tim anh vừa rối loạn vừa run rẩy.
Trong lúc thuyết trình, Liên không hề nhìn về phía Khanh, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc nào đặc biệt. Cô nói chuyện tự tin, chuyên nghiệp, ánh mắt sắc sảo. Không còn hình ảnh cô gái nghèo giản dị, yếu đuối ngày nào, mà thay vào đó là một người phụ nữ trưởng thành, mạnh mẽ, đầy cuốn hút.
Nhưng với Khanh, từng câu nói, từng cử chỉ của cô như những nhát dao vô hình cắt vào lòng. Anh thấy rõ: Liên đã đổi khác. Không còn sự phụ thuộc, không còn ánh mắt mong chờ. Cô đứng đó, vững vàng như chưa từng bị tổn thương.
Sau phần trình bày, khi mọi người rời đi, Liên mới tiến lại gần anh. Giọng cô trầm tĩnh:
– Anh vẫn ổn chứ?
Khanh nghẹn lời. Anh chỉ có thể nhìn sâu vào mắt cô, cố tìm một chút thân thuộc ngày xưa. Nhưng tất cả chỉ là khoảng cách.
Kim chen vào, nắm chặt tay Khanh:
– Cô muốn gì khi quay lại lần này?
Liên mỉm cười nhạt:
– Tôi không quay lại để giành giật. Tôi chỉ trở về để sống một cuộc đời của riêng mình. Còn chuyện tình cảm… – Cô dừng lại, ánh mắt thoáng buồn – … tôi đã học cách buông bỏ.
Câu nói ấy như một nhát búa giáng thẳng vào trái tim Khanh.
Tối hôm đó, Khanh không ngủ được. Hình ảnh Liên cứ hiện lên trong đầu – mạnh mẽ, kiêu hãnh, xa cách. Anh biết mình vẫn còn yêu cô, có lẽ còn nhiều hơn trước. Nhưng Liên đã không còn là cô gái nghèo sẵn sàng chịu mọi khổ đau để ở bên anh nữa.
Và bất ngờ hơn cả: sự trở lại của cô không nhằm níu kéo, mà để khẳng định một sự thật – cô đã có thể sống hạnh phúc mà không cần anh.
Khanh rơi vào vòng xoáy giằng xé mới. Kim lo lắng nhận ra điều đó. Còn Liên, với diện mạo mới, không chỉ khiến Khanh mất ngủ, mà còn làm cả thành phố phải bàn tán: Liệu cô thực sự đã buông bỏ, hay sự trở lại này sẽ mở ra một cuộc chiến khốc liệt hơn?
Và câu trả lời – vẫn đang nằm trong đôi mắt sâu thẳm của Liên, nơi dường như còn cất giấu một quyết định bất ngờ hơn nữa…