cửu thần tiên truyện

Chương 10: Trận chiến thượng tháp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng từ pháp bảo và thanh kiếm bùng lên, chiếu rọi toàn bộ tháp cao nhất của tòa lâu đài treo. Sương mù dày đặc bên ngoài như bị đẩy lùi, nhường chỗ cho không gian ánh sáng huyền ảo. Lạc Nhạn đứng trước cánh cửa khổng lồ, tay nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận từng rung động trong cơ thể mình.

“Bên trong… là trung tâm quyền lực,” Tạ Dương nói, giọng trầm và nghiêm nghị. “Âm mưu chia cắt nhân gian – tiên giới sẽ được phơi bày. Chúng ta phải cẩn thận, mọi bước đi đều quyết định mạng sống và vận mệnh hai thế giới.”

Cô gật đầu, ánh mắt sáng ngời quyết tâm. Bước chân đầu tiên vào phòng trung tâm, ánh sáng từ pháp bảo chiếu thẳng vào mắt, nhưng không làm cô chùn bước. Cô cảm nhận dòng năng lực tiên giới lan khắp cơ thể, thanh kiếm bùng sáng rực rỡ, như thể chính cô trở thành cầu nối giữa nhân gian và tiên giới.

Ở trung tâm, một bóng người xuất hiện – cao lớn, choàng áo choàng đen, ánh mắt đỏ rực như lửa. Tiếng cười vang vọng, lạnh lùng:

“Cuối cùng, các ngươi cũng đến… nhưng liệu các ngươi có đủ sức đối diện sự thật?”

Lạc Nhạn bước lên, ánh sáng từ thanh kiếm lan ra, tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh cơ thể. “Ngươi… chính là kẻ đứng sau âm mưu chia cắt nhân gian – tiên giới,” cô nói, giọng chắc chắn nhưng lạnh lùng. “Ngươi sẽ không thành công.”

Người đàn ông cười khẩy, đôi tay vung lên, và luồng bóng tối bao trùm cả căn phòng. Những linh hồn canh giữ lao tới, hung dữ hơn bất cứ khi nào họ gặp. Lạc Nhạn nhắm mắt, tập trung năng lực tiên giới, tạo ra ánh sáng bạc kết hợp với pháp bảo. Linh hồn lao vào nhưng đều bị ngăn lại, một phần bị xua đuổi, một phần bị hóa giải.

Tạ Dương đứng bên cạnh, phối hợp kiếm pháp với ánh sáng từ thanh kiếm, tạo ra chuỗi kỹ năng uyển chuyển, vừa tấn công vừa bảo vệ Lạc Nhạn. Không gian rung chuyển theo từng chiêu thức, ánh sáng bạc va chạm với bóng tối, tạo nên trận chiến vừa hùng tráng vừa nguy hiểm.

“Âm mưu của ngươi… không thể thành,” Lạc Nhạn thét lên, ánh sáng từ thanh kiếm bùng lên mạnh mẽ hơn. Năng lực tiên giới tiềm ẩn trong cô bắt đầu thức tỉnh hoàn toàn, kết nối với pháp bảo, tạo ra một luồng năng lượng rực rỡ bao trùm toàn bộ căn phòng.

Người đàn ông đứng đó, ánh mắt đỏ rực, nhưng có phần lùi lại khi luồng năng lượng bùng nổ. Ông ta hét lên: “Ngươi… sao có thể…!”

“Vì tôi không đơn độc,” Tạ Dương nói, bước lên, kiếm chạm vào ánh sáng từ pháp bảo, cùng Lạc Nhạn tạo ra một trận chiếu sáng kết hợp sức mạnh tiên giới và kiếm pháp. Họ đánh bật kẻ chủ mưu về phía sau, phá vỡ lớp năng lượng bóng tối che phủ trung tâm quyền lực.

Ánh sáng từ pháp bảo lan ra khắp phòng, chiếu thẳng vào từng hồn linh bị trói buộc, giải phóng họ khỏi bóng tối. Linh hồn nhỏ bay lên, ánh sáng pha lê rực rỡ, mang theo những ký ức bị che giấu về âm mưu.

Người đàn ông cố gắng tập trung năng lực bóng tối cuối cùng, nhưng Lạc Nhạn nhắm mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh tiên giới, tạo ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ép hắn phải thừa nhận thất bại.

“Ngươi… không thể chia cắt nhân gian và tiên giới,” Lạc Nhạn nói, giọng chắc nịch. “Và chúng tôi sẽ bảo vệ cả hai thế giới.”

Luồng năng lượng bùng nổ cuối cùng, ánh sáng bạc lan tỏa khắp tháp cao, phá tan bóng tối. Người đàn ông biến mất trong luồng sáng, âm mưu đổ bể. Không gian trở lại tĩnh lặng, nhưng ánh sáng huyền bí từ pháp bảo vẫn còn, nhắc nhở rằng sức mạnh này đã được sử dụng đúng mục đích.

Lạc Nhạn mở mắt, hơi thở dồn dập, nhưng ánh mắt sáng rực quyết tâm. Tạ Dương bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn:

“Chúng ta đã chiến thắng… nhưng còn nhiều điều phía trước. Ngươi đã chứng minh sức mạnh và ý chí, và cũng hiểu rằng năng lực tiên giới là trách nhiệm, không chỉ là sức mạnh.”

Cô mỉm cười, nhìn thanh kiếm và pháp bảo trong tay. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tiếp tục học hỏi, bảo vệ nhân gian và tiên giới, và không để bất cứ âm mưu nào đe dọa hai thế giới thêm lần nào nữa.”

Ánh trăng chiếu xuyên qua tòa lâu đài treo, phản chiếu ánh sáng từ pháp bảo, tạo nên một khung cảnh huyền ảo nhưng thanh bình. Lạc Nhạn và Tạ Dương đứng đó, bên nhau, sẵn sàng bước tiếp hành trình phía trước – một hành trình vừa huyền ảo, vừa nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy hy vọng và quyết tâm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×