Đêm núi Hàn tràn đầy sương mù, ánh trăng bạc xuyên qua từng tán cây, rọi xuống cánh rừng cổ thụ. Lạc Nhạn và Tạ Dương đứng trước cây cổ thụ khổng lồ, nơi một quầng sáng kỳ lạ phát ra từ thân cây, bao quanh một pháp bảo cổ xưa – một viên ngọc thần màu xanh lam phát sáng nhè nhẹ, tỏa ra luồng khí huyền bí khiến không gian rung động.
“Đây là pháp bảo cổ xưa, lưu giữ sức mạnh và ký ức của tiên giới,” Tạ Dương nói, mắt nghiêm nghị. “Nó có thể giúp ngươi tăng cường năng lực, nhưng cũng có thể thử thách bản lĩnh và ý chí của ngươi.”
Lạc Nhạn hít sâu, tay nắm chặt chuôi kiếm. Cô cảm nhận dòng năng lượng dạt dào từ viên ngọc, một sức mạnh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, cuốn lấy cơ thể cô. Từng ký ức vụn vặt từ kiếp trước hiện lên rõ ràng hơn: cánh rừng mù sương, những tiên nữ bay lượn, và thanh kiếm gắn liền với số phận cô.
“Ta sẽ để cô thử,” Tạ Dương tiếp, giọng trầm. “Nhưng phải hết sức cẩn thận. Pháp bảo này có thể phát hiện cả nỗi sợ sâu kín và ý chí thật sự của cô.”
Lạc Nhạn bước tới, đặt tay lên viên ngọc. Một luồng sáng xanh bùng lên, quấn quanh cơ thể cô. Ánh sáng khiến mắt cô nhức nhói, nhưng cô tập trung, để dòng năng lực tiên giới chảy xuyên qua cơ thể, hòa vào năng lượng của pháp bảo.
Bất ngờ, hình ảnh một người đàn ông xuất hiện – dáng vẻ quen thuộc, nhưng khuôn mặt ẩn khuất trong bóng tối. “Ngươi… không được bước tiếp nếu chưa sẵn sàng…” giọng nói vang lên trong tâm trí cô.
Lạc Nhạn run run, nhưng cố gắng bình tĩnh. Cô nhắm mắt, hít sâu, và truyền năng lượng từ thanh kiếm vào pháp bảo. Ánh sáng xanh kết hợp với ánh sáng bạc từ thanh kiếm, tạo thành một vòng năng lượng bao quanh cô.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ xé tan bóng tối, hình ảnh người đàn ông biến mất, thay vào đó là ký ức về một trận chiến cổ xưa giữa tiên giới và nhân gian. Cô thấy những kẻ âm mưu đứng sau, che giấu danh tính, nhưng năng lực tiên giới trong cô nhạy bén, giúp phát hiện dấu vết của họ.
“Ta… cảm nhận được…” Lạc Nhạn thì thầm, tim đập dồn dập. “Âm mưu… họ đang chuẩn bị… cho một sự kiện lớn…”
Tạ Dương đứng bên cạnh, mắt dõi theo, vừa quan sát vừa hỗ trợ. “Chính xác. Pháp bảo không chỉ tăng sức mạnh, mà còn hé lộ manh mối. Kẻ đứng sau âm mưu này không muốn lộ diện, nhưng dấu vết đã xuất hiện. Ngươi phải ghi nhớ mọi thứ.”
Linh hồn nhỏ xuất hiện, ánh sáng trong suốt nhảy múa quanh Lạc Nhạn, truyền một cảm giác bình an và dẫn dắt cô đến manh mối quan trọng: một ký hiệu cổ xưa khắc trên viên ngọc, chỉ dẫn về nơi tập trung quyền lực của kẻ chủ mưu.
“Đây là chìa khóa,” Lạc Nhạn nói, ánh mắt sáng ngời quyết tâm. “Nếu tìm được nơi này, chúng ta có thể ngăn âm mưu chia cắt nhân gian và tiên giới.”
Tạ Dương gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Đúng. Nhưng sẽ không dễ dàng. Pháp bảo cũng thử thách lòng dũng cảm và ý chí. Ngươi phải giữ bình tĩnh và kiên định.”
Lạc Nhạn nắm chắc chuôi kiếm, cảm nhận năng lực tiên giới chảy mạnh hơn bao giờ hết. Ánh sáng từ thanh kiếm kết hợp với pháp bảo tạo thành một sức mạnh đồng nhất, khiến cô nhận ra rằng mình không còn là người trần bình thường nữa. Cô chính là cầu nối giữa hai thế giới, và sức mạnh trong tay cô đủ để bước vào những thử thách lớn.
Bên ngoài, sương mù núi Hàn vẫn dày đặc, nhưng trong ánh mắt Lạc Nhạn và Tạ Dương đã lóe lên ngọn lửa quyết tâm. Họ biết rằng, từ đây, mỗi bước đi sẽ đưa họ đến gần hơn với kẻ chủ mưu, mở ra những bí mật cổ xưa, nhưng cũng nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Ánh trăng bạc chiếu qua tán cây, phản chiếu lên viên ngọc pháp bảo, khiến không gian như rung lên theo nhịp tim của cả hai. Lạc Nhạn đứng đó, tập trung mọi năng lực và ý chí: “Tôi sẽ tìm ra kẻ chủ mưu… bảo vệ cả nhân gian lẫn tiên giới.”
Tạ Dương bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng chắc: “Ta sẽ đồng hành cùng ngươi. Không ai có thể đơn độc bước qua thử thách này.”
Pháp bảo cổ xưa phát ra luồng ánh sáng nhè nhẹ, như chứng kiến quyết tâm của họ, báo hiệu rằng hành trình phía trước sẽ vừa nguy hiểm vừa huyền ảo – nhưng với sức mạnh tiên giới và ý chí kiên định, Lạc Nhạn và Tạ Dương sẽ sẵn sàng đối mặt.