Đêm xuống, trăng tàn như câu*, bóng đêm như mực. (trăng khuyết như lưỡi câu)
Bên trong sân nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió ra, không nghe được không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.
Bởi vì Nguyệt Trì Lạc bị thương viện cớ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, toàn bộ Nguyệt gia đều bị ngăn cản ở bên ngoài tiểu viện.
Nguyệt Trì Lạc lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, hàng mi thon dài đang hạ mí mắt xuống một nửa, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết phong nguyệt* xem say sưa ngon lành, ánh trăng soi rọi ở trên người nàng, dung nhan mơ hồ không rõ. (*truyện nói về tình yêu nam nữ)
Nàng thích thanh tỉnh, hơn nữa thời điểm đọc sách phải tuyệt đối yên tĩnh, vì vậy Thập Thất sớm đã bị đuổi đi nghỉ ngơi.
Gió thổi lên cuốn lấy cát bụi trên mặt đất, màn cửa sổ bằng lụa mỏng kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm rất bay bổng phát ra trong đêm tối, ánh nến trên bàn đã bị gió thổi tắt. Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía ánh trăng phảng phất như nhìn thấy bóng người chợt lóe bên ngoài cửa sổ.
Nháy mắt vài cái, nàng chau mày để quyển sách trên tay xuống, ánh mắt đảo qua lại bên ngoài cửa sổ hai vòng, đập vào mắt là một mảnh đen như mực.
Thở dài đóng lại cửa sổ, động tác làm liền một mạch lưu loát, ánh mắt thấp thoáng như ẩn chứa chút mơ hồ mất mác, bởi lẽ sự mất mát này đã định trước vào trong cuộc sống của người phàm trần. Cuối cùng, con ngươi chợt sáng đứng im dừng ở trên người nam tử xuất hiện như quỷ mị ở trước mắt nàng.
"Con mẹ nó, cứ như một ác quỷ, cô nãi nãi sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hù chết."
Lùi về sau một bước lớn, thốt lên lời nói thô bạo độc địa, rõ ràng còn mang theo chút hứng thú mừng rỡ.
Nam tử cao lớn vững chãi, trên xiêm y màu lam nhạt còn phối thêm một ống ngọc tiêu màu xanh nhạt, nhìn lên trên nữa chính là một khuôn mặt mang mặt nạ màu trắng ngà, lọt vào trong tầm mắt là đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên quấn vòng quanh tạo ra một đường cong tuyệt thế.
Nhìn hắn bất động, Nguyệt Trì Lạc hung hăng đẩy hắn một cái: "Không chết đi? Mẹ nó, nếu ngươi không nói chuyện thì hãy cút ra ngoài cho lão nương, vĩnh viễn cũng đừng trở lại."
Tròng mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng mang theo tức giận cùng uất ức nồng đậm.
Thân thể nam tử dao động hai cái, lời ra khỏi miệng còn kèm theo nồng nặc mùi rượu: "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."
Từng câu Lạc Lạc đó hàm chứa ngàn vạn quyến luyến, giống như rên rỉ, tựa như thương tâm tuyệt vọng.
Bỗng nhiên Nguyệt Trì Lạc mềm lòng, xông lên một phát mạnh mẽ ôm lấy hắn: "Có biết không, ngươi đã 1 năm 8 tháng không đếp gặp ta. . . . . ."