đại chiến công sở: tình yêu giữa đối thủ

Chương 4: Bước Ra Khỏi Vòng Đối Thủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi hẹn đi triển lãm tranh với Ngọc đã trở thành một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của Phương và Ngọc. Lần đầu tiên, họ bước ra khỏi vòng đối thủ, gạt bỏ mọi vai trò công việc để trở thành hai người phụ nữ bình thường, cùng chia sẻ một sở thích chung.

Phương đến triển lãm với một tâm trạng hồi hộp lạ thường. Cô mặc một chiếc váy maxi màu xanh coban đơn giản nhưng tôn lên vẻ đẹp thanh lịch, khác hẳn với những bộ vest công sở thường ngày. Ngọc cũng vậy, cô mặc một chiếc áo blouse trắng tinh tế kết hợp với chân váy xếp ly màu nâu, trông cô thật dịu dàng và thanh thoát.

Họ cùng nhau đi dạo trong phòng triển lãm, ngắm nhìn những bức tranh trừu tượng. Không khí giữa họ không còn sự căng thẳng của công việc, mà thay vào đó là sự thoải mái và tự nhiên. Ngọc say sưa phân tích từng nét cọ, từng mảng màu, thể hiện sự am hiểu sâu sắc về nghệ thuật. Phương lắng nghe Ngọc nói, đôi lúc lại chen vào những câu hỏi, những cảm nhận của riêng mình. Cô phát hiện ra rằng, Ngọc không chỉ thông minh trong kinh doanh mà còn có một tâm hồn rất lãng mạn và tinh tế.

"Bức tranh này, Ngọc thấy thế nào?" Phương chỉ vào một bức tranh trừu tượng với gam màu tối, đầy u uất.

Ngọc trầm ngâm nhìn bức tranh. "Em nghĩ, người nghệ sĩ muốn thể hiện sự đấu tranh nội tâm. Nó có vẻ u tối, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tiềm ẩn, một khao khát được giải thoát."

Phương hơi bất ngờ trước sự phân tích của Ngọc. Cô cảm thấy Ngọc thật sự hiểu được những điều sâu xa. "Đúng vậy. Tôi cũng cảm nhận được điều đó."

Họ nói chuyện hàng giờ đồng hồ, không chỉ về tranh mà còn về cuộc sống, về những ước mơ, những nỗi sợ hãi. Phương kể về áp lực từ Innovatech, về những kỳ vọng lớn lao mà cô phải gánh vác. Ngọc lắng nghe một cách chân thành, thỉnh thoảng lại đưa ra những lời động viên, những lời khuyên sâu sắc.

"Nhiều khi, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ chúng ta thành công là sung sướng, nhưng đâu ai biết những áp lực mà chúng ta phải chịu đựng," Ngọc nói khẽ, ánh mắt cô nhìn xa xăm. "Đôi khi, em chỉ muốn được sống một cuộc đời bình thường thôi, không có những cuộc đấu đá, không có những con số."

Phương nhìn Ngọc, cô cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Cô biết Ngọc cũng cô đơn như mình, cô đơn trong chính đỉnh cao sự nghiệp mà họ đang theo đuổi. Khoảnh khắc đó, Phương cảm thấy một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau hơn, một sự kết nối từ sâu thẳm tâm hồn.

Sau buổi triển lãm, họ cùng nhau đi ăn tối. Không còn những cuộc trò chuyện xã giao, mà là những chia sẻ chân thành, những tiếng cười giòn tan. Họ phát hiện ra rằng, họ có thể thoải mái là chính mình khi ở bên nhau, không cần phải đeo lên chiếc mặt nạ của nữ cường nhân công sở.

Khi Phương đưa Ngọc về nhà, ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống, tạo nên một không gian lãng mạn. Phương dừng xe lại trước cửa nhà Ngọc. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi.

"Cảm ơn Phương vì buổi tối hôm nay. Em rất vui," Ngọc nói khẽ, đôi má cô ửng hồng.

"Tôi cũng vậy. Cảm ơn Ngọc," Phương đáp lại, giọng cô hơi trầm. Phương cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, muốn nói điều gì đó, muốn giữ Ngọc lại lâu hơn.

Ngọc mở cửa xe, rồi khẽ quay lại. Ánh mắt cô nhìn Phương đầy trìu mến. "Ngủ ngon nhé, Phương."

Phương gật đầu, cô nhìn theo bóng Ngọc khuất dần vào trong nhà. Trái tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cô biết, mối quan hệ của họ đã bước sang một trang mới. Họ không còn là đối thủ đơn thuần nữa. Một cảm xúc dịu dàng, ấm áp đang dần nảy nở, vượt ra khỏi mọi ranh giới công việc, vượt ra khỏi vòng đối thủ. Tình yêu đang âm thầm lên ngôi, giữa hai người phụ nữ tưởng chừng chỉ biết đến công việc và cạnh tranh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.