"Giết người? Không lẽ con định động thủ với người của Thịnh Vương?" Hoắc Tâm đại tướng truy hỏi.
Hoắc Thiện một tay chắp sau lưng một tay cầm chiết phiến quạt từ tốn nói:
"Thịnh Vương trước nay không nắm được sơ hở của Quốc Công nên nhẫn nhịn không động thủ, nay lại tự động xuất hiện một giám xưởng khiến ngài ấy tình nguyện xuống nước, ngay cả khi chính mình bị hạ thủ, Quốc Công vẫn bao dung bỏ qua trong khi khắp thiên hạ này đều biết Quốc Công tàn nhẫn chấp pháp như sơn như thế nào, điều này đủ thấy Triệu Phạm Hoa đối với ngài ấy không hề đơn thuần. Vậy Triệu Phạm Hoa cơ nhiên sẽ trở thành điểm yếu của Quốc Công, đối với Thịnh Vương mà nói đây là chuyện tốt như thế nào. Theo như sự vụ xảy ra kia, tám phần người của Thịnh Vương đã dụ được Quốc Công ra ngoài, với khinh công đứng đầu ảnh vệ hoàng gia, khi thất thố sẽ dễ làm đám cao thủ ảnh vệ mất dấu. Vậy phụ thân nghĩ xem. Quốc Công thân cô thế cô giữa rừng hoang tìm người. Thịnh Vương sẽ làm gì?"
Hoắc Tâm đại tướng hai mắt kinh hãi trợn tròn lắp bắp:
"Không lẽ Thịnh Vương muốn tạo phản!" Như sực nhớ ra điều gì, Hoắc Tâm đại tướng lại nói: "Không đúng, cho dù là muốn tạo phản, Thịnh Vương cũng chỉ còn sống vài ba năm nữa, thần trí nay không còn mẫn tiệp, nếu như Quốc Công băng hà cũng không đến lượt hắn ta lên ngôi, vậy hắn tạo phản làm gì?"
Hoắc Thiện thu lại chiết phiết nâng ly trà hớp một ngụm nói:
"Thịnh Vương không mưu cầu đại sự cho chính mình mà là cho chất tử của ông ta."
"Chất tử?"
"Là hài tử của Tề vương Lưu Trị, cũng là một trong năm cung thủ lọt vào vòng chung kết đại hội cung thủ Lưu Tề Lôi!"
Hoắc Tâm đại tướng há hốc mồm kinh ngạc.
"Là tiểu vương gia Lưu Tề Lôi sao, không phải hắn đã chết sau trận hạ sát trên đồi Sơn Vân rồi sao. Năm đó là chính Quốc Công hạ thủ!"
Hoắc Thiện đặt ly trà xuống nói:
"Năm đó vì cuộc chiến vương quyền. Tề Vương không ít lần mưu sát Quốc Công, Quốc Công cũng bất đắc dĩ dẫm lên hài cốt huynh đệ mà ngồi lên vị trí đó. Tiểu vương gia lúc đó chỉ là một đứa trẻ mới lớn chưa hiểu chuyện, mặc kệ hậu hoạ về sau. Quốc Công lúc đó đã cho đứa trẻ này một đường sống. Tề vương năm đó cùng Thịnh Vương lại có không ít giao tình, nên việc Quốc Công cho người theo sát phủ Thịnh Vương e là vì nguyên do này!"
Hoắc Tâm đại tướng ngờ vực, trước đây lão đã tận mắt chứng kiến Lưu Dĩ hạ sát huynh đệ của mình như thế nào. Chỉ cần là kẻ có tà tâm đều bị hắn trực tiếp động thủ hoặc mưu hại đến chết. Loại người tàn nhẫn như vậy có thể tha bổng cho mầm hoạ non trẻ kia sao?
"Vậy tiểu vương gia kia tham gia đại hội làm gì?"
"Có lẽ hắn muốn tự mình dành lấy vị trí đội trưởng đội cấm vệ quân rồi dần dần nắm được điểm yếu Quốc Công mà hạ thủ, chẳng ngờ đại hội bị Cảnh Lăng phá hoại, nhưng đổi lại hắn phát hiện ra điểm yếu của Quốc Công coi như là đã thu hoạch lớn!" Hoắc Thiện buông một tràng nói.
"Nếu nói vậy tiểu vương gia kia vẫn là quá sơ hở, tuy rằng đã nhiều năm nhưng hắn không sợ bị Quốc Công nhận ra hay sao?"
Hoắc Thiện xoa xao cằm nói:
"Điều này vẫn có cơ sở, nghe nói năm năm trước Lưu Tề Lôi bị bỏng, khuôn mặt biến dạng, sau đó gặp được một vị thần y chạy chữa thành dung mạo khác, tuyệt nhiên bề ngoài trở thành một con người khác, không ai có thể nhận ra!"
Hoắc Tâm đại tướng lúc này như người trong mộng ngộ ra nhiều điều, lão đưa vẻ mặt ngưng trọng nói: “Nếu Quốc Công nắm rõ phủ Thịnh Vương trong lòng bàn tay như vậy chứng tỏ thân phận của tiểu vương gia kia, ngài ấy sớm đã biết, vậy mà vẫn để rơi vào bẫy của chúng như ngày hôm nay sao?”
Hoắc Thiện đặt một tay lên vai Hoắc Tâm đại tướng, khuôn mặt thực vui vẻ từ tốn nói:
“Không phải Quốc Công rơi vào bẫy của bọn họ, mà là họ rơi vào bẫy của Quốc Công!”
-----
Tiểu Yến Tử mệt mỏi mở mắt,cảm thấy bên vai đau nhói, sực nhớ ra đêm qua nàng vì ai đó mà xả thân hiệp nghĩa, lại giật mình nhìn quanh khi cảnh tượng đêm qua và bây giờ đại biến trong chớp mắt.
Căn phòng nhỏ đơn sơ không có nhiều đồ vật, chỉ có một tầng gỗ bày biện nhiều thảo dược, bên cạnh cửa, có một lão bà tóc đã thẫm bạc đứng áp sát tai vào cửa, vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ bên ngoài có biến.
Tiểu Yến Tử tự mình khó khăn ngồi dậy, sắc môi bợt bạt, mặt vàng như nghệ, vết thương được đắp thuốc băng bó cẩn thận gần xương quai xanh nhói lên, Yến Tử không nhịn được A lên một tiếng.
Lão bà bên kia giật mình nhìn qua, khuôn mặt già nua phấn khởi chạy tới.
"Cô nương tỉnh rồi, thấy trong người thế nào!"
"Cô nương?"
Yến Tử suốt mấy tháng sống ở kinh thành, tựa hồ đã quen với danh sưng tiên sinh hay công tử, lâu lắm mới nghe được tiếng cô nương lập tức cảm nhận được bất an.
Nàng nhìn xuống tiết y khoác bừa, bên trong lớp vải bó sát ép ngực của nàng đã không cánh mà bay thay vào đó là dải lụa băng vết thương cực kì tỉ mỉ. Với tình hình này mà nói, tám phần thân phận nữ nhi đã bị bại lộ.
Nhưng ai đã biết, lão bà này là ai, là địch hay bạn.
Lão bà nhìn Yến Tử chuyển biến sắc mặt kiêng dè, biết rằng cô nương này ắt hẳn không đơn giản, với tình trạng nàng xuất hiện, chỉ e là đang cải trang nam làm chuyện gì đó. Quốc Công đối với nàng lại từ tốn dịu dàng, đương nàng không thể tuỳ ý mà đối xử, phải cẩn thận một tí.
"Cô nương, ta là Đình bà bà, sáng nay Quốc Công đưa nàng tới đây!"
Tiều Yến Tử nghe hai tiếng Quốc Công lập tức đầu não nổ bùm một tiếng, vạch đen đầy mặt, sắc mặt trắng xanh cắt không còn giọt máu.
Hỏng rồi, đại sự hỏng bét rồi. Khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc rồi. Làm sao bây giờ.
Trong lúc Yến Tử đang mây đen đầy đầu, tưởng tượng cảnh mình sẽ chết như thế nào thì bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lẽo gầm gừ:
"Lưu Dĩ, hôm nay ta thay phụ thân trả mối thù năm xưa, ngươi chạy không thoát đâu!!!!"
Lão bà sắc mặt xanh mét chạy đến cửa sổ ngó ra ngoài.
Yến Tử bật người xuống giường theo chân bà bà nhìn qua cửa sổ. Lại nhớ đến đêm qua bị tập kích, cộng lại mớ hổn độn này. Xem ra người mà bọn chúng nhắm tới không còn là Yến Tử mà là Lưu Dĩ không còn được lớp lớp bảo vệ đằng kia.
Bên ngoài kia một toán hắc y nhân hơn một trăm người đang vây lấy Lưu Dĩ cùng bốn ảnh vệ hoàng cung.
Đứng đầu đám người hung hãn kia là nam nhân khuôn mặt vô cảm, mắt lạnh sắc bén hận thù cắm vào Lưu Dĩ.
"Tề Lôi! Sao hắn lại ở đây?"
Tiểu Yến Tử ngờ nghệch nhớ lại hôm gặp hắn ở đại hội. Nàng đã từng nghĩ qua, kẻ có ánh mắt lạnh như vậy không đơn thuần là muốn thắng một nữ nhân mà thuyết phục nàng trở về đại hội, hôm nay lại cả gan bày binh áp chế đương kim thiên tử càng chứng tỏ hắn không giản đơn.
Lưu Dĩ đang trong tình thế bất lợi, vẫn ngồi yên cười khẩy:
"Lưu Tề Lôi, ngươi chẳng lẽ còn không rõ, cuộc chiến vương quyền là ngươi chết, ta sống, một khi công thành thì vạn tấm xương khô. Phụ thân ngươi bại dưới tay ta là số phận hắn phải chịu. Ngươi chớ trách thúc thúc này mới phải!"
Lưu Dĩ lưng thẳng như cán bút, mắt phượng sâu lạnh nhưng con ngươi phát sáng, hắn đơn thuần chỉ là ngồi trên ghế gỗ đơn sơ lại phát ra khí khái đế vương ngút trời, quanh thân khí độ cường đại sẵn sàng áp chế bất kì ánh mắt nào dám nhìn thẳng vào đó, làm cho chúng nhân theo chân Tề Lôi có chút run rẩy, chỉ chực quỳ xuống mà hô vạn tuế.
Tề Lôi như vừa bị Lưu Dĩ tát một cái vào mặt, có ai trên đời lại có thể cảm khái kẻ đã giết hại phụ thân mình hay không? Kẻ đó trước sự uy hiếp không những chẳng tỏ vẻ sợ hãi, lại hiên ngang như vừa lập công trạng.
Tề Lôi bế khí nén cục tức xuống, có thể thừa nhận rằng Lưu Dĩ kia thật có khả năng chọc tức người khác. Tề Lôi hướng mũi kiếm chỉ vào mặt Lưu Dĩ hô lên:
"Để ta xem ngươi còn ngạo mạn đến bao giờ!!!"
Tề Lôi xoáy mũi kiếm điểm chân hướng Lưu Dĩ mà hạ sát.
Bốn ảnh vệ đâu phải chỉ làm trang trí lập tức nhảy bổ ra đỡ lấy mũi kiếm của Tề Lôi. Lưu Dĩ ngồi đó, thân thể chẳng mảy may động tĩnh, chỉ là ánh mắt chốc chốc hướng về phía gian nhà, đảm bảo người trong kia vẫn an toàn mới chậm rãi rời đi.
Tiểu Yến Tử thấp thỏm bên trong, thấy Lưu Dĩ bị cả đám người trấn áp thì đứng ngồi không yên, cứ cho là bốn ảnh vệ võ công cái thế, nhưng sức người cũng sẽ sớm đạt đến giới hạn, tối qua Lưu Dĩ lại trải qua một đêm dài với trăm sát thủ, chỉ e lúc này sớm đã mất mấy phần công lực.
Bỗng nhiên Yến Tử nhìn từ xa thấy đám bồ câu trắng có dấu hiệu chấm đen bên thân, chính là bồ câu phủ đại tướng quân. Nếu vậy chắc chắn bồ câu kia là báo hiệu người tướng phủ đang đến, là đang không định rõ phương hướng mới chậm trễ.
Đình bà bà đi đi lại lại trong gian phòng lo lắng không yên. Quốc Công ngoài kia đang gặp nạn, bà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Tiểu Yến Tử mắt dán vào bóng bạch kim đang ung dung xem màn quyết chiến, mặt không chút đổi sắc bên kia, trong lòng khẩn trương không hết. Không biết nên làm gì để đám người tướng phủ chạy được đến đây.
Tiểu Yến Tử bỗng ngửi thấy mùi dược kỳ lạ, nàng quay ngoắt sang một bàn gỗ bày biện bao nhiêu dược liệu bên kia.
Trên bàn có một loại bột vụn màu lục và vài loại bột than đen.
Lưu huỳnh, bột than. Tại sao giữa rừng u minh hạ này lại có những thứ này???
Tiểu Yến Tử quan sát thực nghiệm một hồi thì hai mắt phát sáng mặc kệ xung quanh nhảy bổ vào đám dược liệu trộn trộn đập đập vo vo liền tay.
Đình bà bà nhìn tiểu cô nương làm một loạt hành vi kỳ lạ thì kinh ngạc:
"Cô nương! Đây là!"
"Đình bà bà, người muốn giúp Quốc Công thì mau qua đây giúp ta!"
Đình bà bà phân vân nửa ngày, lại nhìn thấy trong đôi mắt tiểu cô nương kia rực sáng, không một chút tà niệm, trong lòng mơ hồ tin tưởng không hoài nghi. Chờ cho đến khi sực tỉnh thì bà cùng Yến Tử đã hoàn thành xong vài viên dược tròn tròn đen đen.
Phía bên ngoài, hỗn chiến vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Bốn ảnh vệ mặt mày lăm lăm sát khí, từ lúc nào đã dâng lên một tầng mồ hôi nhìn hơn năm mươi hắc y bị mình hạ gục thở gấp. Đám hắc y này đều là cao thủ võ lâm, lại liên hiệp cùng đánh khiến cho bốn ảnh vệ hoàng gia có chút bối rối hoảng hốt.
Lưu Dĩ đưa tay chống đầu, đôi mắt khẽ nhắm dưỡng thần, hoàn toàn coi trận thế ngoài kia không liên quan đến mình. Tề Lôi thấy bộ dạng đáng ghét kia của Lưu Dĩ, đã mấy lần tức giận đột phá chính diện nhưng bất thành. Quả nhiên hắn đã quá coi thường ảnh vệ hoàng gia, chỉ là bốn tên cỏn con mà cũng không thể đụng vào Lưu Dĩ.
Bỗng nhiên từ trong gian nhà nhỏ bay ra một vật kỳ lạ tiến thẳng lên trời.
"Bùm!!!!"
Vật lạ nổ toang một tiếng lớn, vang vọng cả khu rừng, làm chấn động muôn thú, nhạn bay toán loạn.
Chúng nhân bận rộn tỉ thí võ lâm lập tức ngưng thủ ngu mặt nhìn bầu trời đầy khói bụi.
Lưu Dĩ mở trừng mắt nhìn về phía gian nhà.
Cánh cửa khẽ mở, khuôn trang trắng trẻo đầy bụi than ló ra, thoả mãn nhìn bầu trời đen thui lủi vì tràng nổ vừa rồi.
Mày lưỡi mác khẽ nhíu, mắt lạnh phóng khí về phía bóng xám lớn gan lò mặt ra ngoài kia.
Tiểu Yến Tử cảm nhận được khí độc quen thuộc lập tức giật bắn, vừa đập mắt vào đôi mắt tức giận của bóng bạch kim nào đó lập tức thu người đóng sập cửa run như cầy sấy.
Diêm La, ta vừa thấy quỷ Diêm La a a a!
Tề Lôi ngoài kia thu lại kinh ngạc, tranh thủ cơ hội chúng nhân nới lỏng phòng ngự đột phá trực diện Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ dưỡng thần đủ liền bật người dậy, tuốt Thượng Phương ra khỏi vỏ đỡ lấy nhát kiếm kia.
Bóng bạch kim cùng bóng lam điểm mũi chân lên không trung, thân ảnh hư hư thực thực nhanh không kịp nhìn thấy. Chỉ có ánh sáng va chạm từ lưỡi kiếm toé lửa.
Bỗng nhiên khuôn mặt vô cảm của Lưu Dĩ rịn ra tầng mồ hôi. Trước ngực hắn một màn máu thẫm đỏ thấm đầy vạt áo. Là vết thương bởi Yến Tử gây ra ngày đại hội vì một đêm liên tục dùng nội công, đến sáng nay lại tiếp tục động thủ đã không chịu được mà cơ nhiên chảy máu.
Tề Lôi nhìn thấy được liền tăng hết công lực một cước hướng thẳng vết thương của Lưu Dĩ mà đạp tới.
Lưu Dĩ nhận được bất lợi liền bật người lùi về phía sau.
Vèo!!!
Trong không trung, bóng xám như tên lửa lao về phía bóng lam tung vô ảnh cước với tốc lực cực đại.
Tề Lôi thu lại cước hạ thủ Lưu Dĩ, quay về phòng thủ đòn tấn công bất ngờ của người kia.
Tiểu Yến Tử tung đòn bất thành nhưng thành công bảo vệ được Lưu Dĩ, nàng cư nhiên bật người về đứng chặn ngay trước mặt Lưu Dĩ, hai mắt sáng ngời hừng hừng khí thế như chiến sĩ cắt máu hô lớn:
"Tề Lôi kia, dám đả động thánh thượng còn không sợ bị trời trừng phạt!"
Lưu Dĩ nén cơn đau buốt từ ngực, mắt lạnh không vui cầm lấy tay Yến Tử đẩy nàng về sau lưng, hắn đau lòng nhìn khuôn mặt bợt bạt vì mất máu của nàng lớn giọng:
"Ai cho ngươi ra đây. Đi vào!!!"
Yến Tử cười cười vừa đáp Lưu Dĩ tay vừa ném một loạt loại dược đen đen xấu xấu về phía đám người Tề Lôi. Sau đó nàng dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn áp vào mũi Lưu Dĩ dịu dàng che chắn.
"Quốc Công chớ lo, dù thần có phải chết cũng sẽ bảo vệ người chu toàn!!"
Bùm Bùm Bùm!!!
Dược đạn phát nổ, khói bay mù trời, chúng nhân sặc sụa, bò lăn ra đất.
Từ đằng xa một đám quân binh cuối cùng cũng tìm ra nơi phát ra tiếng nổ ùn ùn kéo nhau tới. Đứng đầu là Hoắc Sinh tướng quân, khuôn mặt tuấn tú đã bị nỗi lo che kín mắt. Vừa nhìn thấy bóng xám từ xa bình an mới từ từ buông một tiếng thở phào.
Bên cạnh là đám hắc y ảnh vệ theo sát. Sau đó là một đoàn quân lăm lăm vũ khí hô lớn.
"Cứu giá Quốc Công!!!"
Liền sau đó. Đám người hắc y cùng Tề Lôi đang hôn đất vì không chịu nổi mùi khói kia bị quân binh áp chế, buông tay chịu trói.
Tiểu Yến Tử bế khí xong liền thở hắt ra, tay chầm chậm buông khỏi khuôn mặt tuấn tú. Lúc này nàng mới để ý, đôi mắt lạnh kia chưa từng rời khỏi nàng dù chỉ nửa khắc, đôi tai lại nhiễu một tầng đỏ ửng, mắt phượng lập lánh dấu ngàn tinh tú của dải ngân hà. Bộ dáng ngại ngùng xinh đẹp này thật khiến thiên tính làm mẹ của Yến Tử nổi lên, chỉ muốn nhảy bổ vào Lưu Dĩ mà nuốt hắn vào bụng.
Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt Lưu Dĩ đại biến, mắt phượng đen tối áp sát Yến Tử nói:
"Chỉ là một nữ tử nhà viên ngoại, lại có thể vừa biết rèn kiếm, vừa biết chế tạo thuốc nổ. Ngươi rốt cục đến từ đâu?"
Giọng nói trầm thấp nhưng sâu lạnh, đôi mắt thâm thuý dò xét không rời bóng hình người trong lòng lấy nửa thước.
Lưu Dĩ cảm thấy Triệu Mẫn này thật kỳ lạ. Cho dù thiên hạ này là của hắn, còn nàng thì luôn ở bên cạnh hắn, hắn cũng chưa từng cảm thấy thật sự có nàng trong tay chính bởi nàng như một bí ẩn mà hắn có dùng bao nhiêu công lực cũng không thể nào giải mã hết. Thân phận của nàng nếu không phải vì cứu hắn, có lẽ phải nhờ kẻ khác mới phát hiện ra nàng là nữ nhân.
Tiểu Yến Tử nghe Lưu Dĩ nhắc đến nữ tử Triệu Viên ngoại liền biết thân phận Triệu Mẫn sớm đã bị hắn lột ra. Nàng mặc kệ xung quanh đang có một đống người bị áp chế, cách đó không xa là Hoắc Sinh đang đè đầu Tề Lôi, gần đó nhất là Sa Hoả, Sa Thuỷ đang mặt đại biến khi nghe lọt câu nói của Lưu Dĩ kia. Tiểu Yến Tử bỏ qua nghi hoặc của Lưu Dĩ về việc nàng chế tạo thuốc nổ, việc đầu tiên là bảo vệ mạng sống cho Triệu gia, nàng quỳ xuống đất kinh hô:
"Dân nữ Triệu Mẫn biết tội, Mong Quốc Công xuy xét công trạng của dân nữ với xưởng rèn mà tha tội cho Triệu gia, một mình dân nữ nguyện chết ngàn lần để chịu tội này. Xin quốc Công minh xét!"
Khuôn mặt Lưu Dĩ bỗng nhăn nhúm khó coi, quanh thân phát ra hàn khí, bão tố cùng khói bụi đánh nhau bay đầy trời, gió cuộn thành lốc xoáy, mắt lạnh phát khí.
Ta đối với nàng như vậy, vậy mà nàng...nàng..!!!
Lưu Dĩ giận dữ nắm lấy tay Yến Tử kéo nàng đứng lên. Lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng áp vào vết thương đẫm máu trước ngực. Đôi mắt u lạnh dấu ngàn uỷ khuất gắt gao nhìn Yến Tử:
"Ngươi có biết, vết thương này, là ai gây ra không?"
Tiểu Yến Tử mơ hồ cảm nhận được tiếng tim đập của Lưu Dĩ, lại nhận ra luồng máu nóng ấm tràn tay. Nàng thật sự không hay biết Lưu Dĩ bị thương ở ngực từ khi nào, Yến Tử run rẩy ôm lấy vết thương, lòng nàng khẽ lạnh, mắt tròn trợn ngược lắp bắp:
"Máu...người bị thương...từ khi nào, ai đã làm ngài thành ra như vậy?"
Lưu Dĩ trượt đôi tay to lớn áp vào bàn tay nhỏ của Yến Tử, mày lưỡi mác giãn thành một hàng, hơi thở nóng hổi phả vào mặt nàng, khuôn mặt lộ ra một nét cười khổ.
Thiên hạ này, ngoài nàng ra, còn ai có gan làm ta bị thương đến tận xương tủy như vậy.
Lưu Dĩ buông tay Yến Tử ra, cũng không buồn đáp nàng, chỉ yên lặng quay mặt đi.
Hắn vừa quay đi, sắc mặt liền đổi. Khuôn mặt lại u lạnh nghiêm túc phát ra độ khí ngày thường. Mặc kệ Yến Tử đang đơ như khúc gỗ nhìn bàn tay đầy máu của mình, Lưu Dĩ hướng Tề Lôi đang bị Hoắc Sinh cưỡng chế quỳ trên đất nói:
“Ngươi đã quên mất một điều, người của ta không chỉ ở bên ngoài quan sát phủ Thịnh Vương, mà ngay cả bên trong, kề cận ông ta, ngươi nhìn mà xem, ta ban cho Thịnh Vương nhiều quân sĩ như vậy, vậy mà ông ta chỉ có thể điều động bấy nhiêu đó cho ngươi để hạ sát ta. Đủ sao? Ngươi phải biết rằng, một khi ông ta động thủ, liền không thoát nổi lưỡi kiếm của ta. Đáng lẽ ra các ngươi mỗi ngày đều nên cầu mong ta sống bình an mới phải!”
Tề Lôi bị ép úp mặt xuống đất, khuôn mặt giận dữ thù hận nhìn Lưu Dĩ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn chẳng thể ngờ đám người xung quanh Thịnh Vương hắn nhất mực tin tưởng lại có kẻ là người của Lưu Dĩ. Khó khăn lắm mới có cơ hội động thủ trực diện với Lưu Dĩ, lại không ngờ người của tướng phủ lại đến nhanh như vậy nhờ tiếng nổ kia. Trận chiến này, hắn lại lần nữa thua nữ nhân họ Triệu kia.
Lưu Dĩ nhìn bầu trời xanh rộng trên kia nói: “Năm đó ta cho ngươi một con đường sống, sớm đã nghĩ đến ngày hôm nay. Chỉ là ngươi kém quá xa phụ thân của ngươi năm đó. Kết cục này quá sớm rồi!”
Lưu Dĩ buông một câu, rồi lạnh lùng bước về hướng ngựa. Tề Lôi hai mắt trợn trừng, hung hăng vùng vẫy ra khỏi tay Hoắc Sinh nhưng bất thành. Hắn lướt mắt đến bóng xám đang đơ mặt bên kia lớn giọng:
“Triệu Mẫn, Triệu Phạm Hoa cùng hài tử của hắn đang nằm trong tay ta. Nếu hôm nay ngươi để ta chết thì ngươi cùng đừng mong gặp lại bọn chúng!”