Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 52: Hoàng Thân Đến Từ Tần Quốc


trước sau

“Ngươi tìm ai?”

Lục Tiểu Phụng cười bí hiểm đáp:

“Ta là thương nhân, ngoài tìm mối làm ăn còn có thể tìm ai được chứ!”

Tiểu Yến Tử nheo mắt hỏi: “Ngươi là thương nhân? Đến từ đâu?”

“Hà Nam!” Lục Tiểu Phụng rút từ trong ngực ra khăn tay trắng tinh lau tay, lúc này mới chú ý bàn bên cạnh có hai gã đại hán nói cười, chốc chốc mắt lại liếc sang hắn, trong ánh mắt gian xảo, tựa như đang có ý đồ gì đó với hắn. Có lẽ vì bọn chúng đang nói tiếng nước ngoài, nghĩ rằng người khác nghe không hiểu mới nói lớn giọng như vậy.

Lục Tiểu Phụng không để đám người kia vào mắt, cũng tính toán thưởng thức món gà cay vừa được đưa lên kia nhưng lại cảm thấy như có ánh mắt rực sáng đang chiếu vào, lập tức ngẩng đầu.

Tiểu Yến Tử nhìn hắn đầy nghi hoặc, thay vì thoải mái nói chuyện như lúc nãy, ánh mắt nàng đầy dè chừng như sư tử đang dè dặt sói hoang.

“Triệu ca có gì xin thỉnh giáo!”

“Sa Hỏa! Đem bọn nhỏ đi lên lầu, an bài cho chúng nhiều đồ ngon một chút!”

Tiểu Yến Tử nghiêm mặt hạ lệnh, Sa Hỏa không chậm trễ liền nhanh chóng kéo đám nhóc lên lầu trên, nhìn vẻ mặt của Yến Tử, đoán rằng sắp có biến xảy ra nên mới để lũ nhóc lên chỗ an toàn.

Đợi đến khi đám nhóc lùi đi hết, Tiểu Yến Tử dãn mày, lưng thẳng bách, mắt phát khí, khuôn trang lãnh đạm. Tư thế này chính là tư thế vương phi mà nàng mỗi lần vào cung đều phải bày ra.

“Lục Tiểu Phụng, ngươi là cố ý tiếp cận ta?”

Tròng mắt Lục Tiểu Phụng có chút rung động, liền nhanh chóng thu về bộ dáng điềm tĩnh đáp:

“Huynh nói vậy là có ý gì?”

“Ngươi nói ngươi là thương nhân Hà Nam?

“Phải!” Lục Tiểu Phụng tựa như biết được, nàng đã nhìn ra điều gì. Hắn chống cằm, nụ cười nửa môi mang vẻ bất cần chờ đợi Yến Tử.

Tiểu Yến Tử nhíu mày, sao nhìn bộ dạng tên này lại giống đám tiện dân đào hoa chuyên lừa tình con gái nhà lành như vậy nhỉ. Nàng chỉ tay sang bàn hai tên đại hán đang xi xa xi xô nói:

“Ngươi có biết bọn họ đang nói tiếng Cao Ly không?”

Lục Tiểu Phụng khẽ đảo mắt: “Thì ra là tiếng Cao Ly!”

Yến Tử cười lạnh:

“Thương nhân Hà Nam giao thương nhiều nhất là với người Cao Ly, mười người thì hết chín người đều biết tiếng Cao Ly. Bọn chúng nãy giờ đều đang bàn kế cướp bọc tiền dấu trong tay áo ngươi mà ngươi cũng không hề hay biết. Cứ cho ngươi là một trong số mười người không biết nói tiếng Cao Ly, với tần suất tiếp xúc của thương nhân Hà Nam, vẫn có thể nhận biết được ngôn ngữ bọn họ dùng là của nước nào!”

“Huynh biết tiếng Cao Ly sao?” Lục Tiểu Phụng không hề biến sắc, vẻ mặt vẫn phơn phởn hỏi. Cũng có chút nể phục. Người Sở Quốc biết tiếng Cao Ly không nhiều, đối với người ở kinh thành lại càng hiếm hoi.

Danh phận tài nữ hiện đại của nàng không phải hư danh, có thể không tinh thông dưới năm thứ tiếng được sao? Cao Ly là một trong số đó mà thôi.

Yến Tử thấy tên này không chút kích động khi bị nàng vạch trần, dường như hắn không hề e sợ người khác phanh phui. Như đã ấp ủ một kế hoạch khác.

“Nói ta là thương nhân Hà Nam còn đáng tin hơn là ngươi.”

“Vậy huynh nói thử xem ta là ai? Đến từ đâu?”

Tiểu Yến Tử không do dự đáp:

“Ngươi tuy mặc y khố rẻ tiền nhưng lại sử dụng dây buộc tóc thuộc lụa hiếm, miếng ngọc trên chóp dây dưới mặt trời tự động phát sáng nên không thể là giả. Chỉ tính riêng dải lụa buộc tóc cũng có giá đến một vạn. Người thường sẽ không bao giờ bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua dây buộc tóc, chỉ có quý tộc mới có thể dùng những thứ này. Ở đằng sau đuôi dây còn có khắc hình phượng hoàng chỉ dành cho hoàng thân quốc thích. Nên có thể kết luận ngươi không phải quý tộc quan lại bình thường mà là người của hoàng tộc. Nhưng không phải hoàng tộc Sở Quốc mà là Tần Quốc. Trên người ngươi mang túi thơm hoa Bạch Liên. Loài hoa này chỉ mọc ở miền Bắc Tần Quốc, trong vòng ba năm trở lại đây. Sở Quốc và Tần Quốc giao tranh cắt đứt giao thương nên không có chuyện người Sở Quốc sử dụng loại túi thơm này. Và một điều nữa người Tần Quốc thường dùng ngữ âm dài so với các nước khác. Ngươi nãy giờ đã năm lần dùng ngữ âm dài cho một câu. Vậy cho nên ta có thể khẳng định ngươi là hoàng thân nào đó của Tần Quốc!”

Con ngươi đen của Lục Tiểu Phụng chợt thu nhỏ, trong mắt không dấu nổi trầm trồ, không ngờ được những chi tiết nhỏ nhặt đó có thể khiến người kia đoán ra thân phận của hắn.

Nhưng xem ra mặt nạ da người của Lục Tiểu Phụng cũng nhờ nhiều năm khổ luyện mà thành, dấu rung động dưới mí mắt, hắn đập bàn cười lớn: “Không ngờ chỉ nói một câu, đàm đạo chưa đến một canh giờ đã bị phanh phui thành ra như vậy. Tiểu Phụng bội phục! Bội phục!” Lục Tiểu Phụng cười ha hả, nhìn bộ mặt nghiêm nghị của Yến Tử lại hỏi: “Vậy huynh nói xem, sao lại nghi ngờ ta tiếp cận huynh?”

“Ngươi còn làm ra vẻ không biết ta là ai, đúng là rất giỏi diễn!”

Lục Tiểu Phụng nghẹo đầu, cái bóng cao lớn đổ về một bên nghi hoặc: “Huynh là thợ rèn xưởng rèn, không phải sao?”

Tiểu Yến Tử cười nhạt: “Nếu đã biết ta chỉ là một thợ rèn, lại có nhiều người bảo vệ như vậy, ngươi lại không có chút nghi hoặc, cũng không dò hỏi, đối mắt với bọn họ cũng không chút biến sắc, rõ ràng đã dự liệu trước có ta sẽ có bọn họ. Vì vậy mà ta đoán ngươi đã biết công việc của ta đối với xưởng rèn là như thế nào!”

Mắt Lục Tiểu Phụng đã dần dần lui đi vẻ tươi cười phong lưu, thay vào đó là đôi mắt lạnh thấu xương, con ngươi sâu như muốn nuốt chửng thiên hạ cười nhẹ. Nụ cười đó ẩn chứa sát khí, cũng thoảng qua một sự sâu lường xa xôi.

Yến Tử xem xét vẻ mặt, cao hứng nói tiếp:

“Ngươi cũng sớm biết ta là nữ nhân, lại bày ra bộ dáng ngây thơ đó. Nếu không cố ý tiếp cận ta còn có thể là vì lý do nào khác đây?”

Lúc này ngay cả nụ cười của Lục Tiểu Phụng cũng hoàn toàn tắt ngúm, cả gương mặt lóe lên bóng hình ma quỷ dưới âm tào địa phủ, đôi mắt sâu như động không đáy ham muốn nuốt chửng người trước mắt buông một câu: “Làm cách nào ngươi phát hiện ra?”

Khí lạnh bao vấy khiên cho Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên lập tức nắm lấy chuôi kiếm, sẵn sàng tư thế tấn công bất kỳ lúc nào.

Tiểu Yến Tử ngày thường đối diện với một Lưu Dĩ mặt lạnh như tiền, khí thế cường đại đã quá quen mắt, chút khí lạnh đó, nàng hoàn toàn không để vào mắt. Muốn áp chế nàng ư, phải hỏi Lưu Dĩ đã chứ.

Yến Tử day day thái dương lục lọi trí nhớ đáp:

“Nếu ta nhớ không nhầm, vào đầu thời kì xuân thu, nhà Chu đã để lại một lễ nghi rất hay ho đó là việc thực hiện nghi thức uống trà đối với mỗi người không giống nhau. Nếu người dâng trà là nam nhân, người nhận trà cũng là nam nhân, hai tay sẽ chồng lên nhau thể hiện khí khái trượng phu. Nếu đối phương là nữ nhân, một tay nâng, một tay che trước chén trà, thể hiện sự đùm bọc của nam nhân đối với nữ nhân. Ngươi lúc nãy mời trà ta đã dùng đến nghi lễ đối với nữ nhân. Hoàng tộc Tần quốc dạy dỗ con cháu rất nghiêm, việc sơ xót như kính trà có thể nói hoàn toàn không thể xảy ra. Chỉ có thể trong mắt ngươi nhìn ta là nữ nhân, mới làm ra hành vi theo bản năng đó!” Yến Tử vừa nói vừa trực tiếp bày ra động tác cụ thể.

Sa Thủy cùng Chỉ Nam, Chỉ Thiên không dấu kinh ngạc. Cái người này, có gì là không biết nữa không.

Lục Tiểu Phụng càng nghe, khí lạnh quanh hắn càng tăng vọt, là hắn đã quá xem thường nàng. Không, là hắn không thể ngờ một nữ tử mới chỉ mười tám tuổi lại hiểu rộng biết nhiều, con mắt quan sát tinh tường như vậy. Trong lòng có chút kính phục, cũng kèm theo hổ thẹn.

Tiểu Yến Tử bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Phong cách mời trà này cũng là thanh tao quá đi, nếu không phải vì lão Tần Thủy Hoàng cải biên thì có lẽ cách kiểu cách lễ nghi này sẽ lưu lại không quá ngàn năm. Thật đáng tiếc!”

“Tần Thủy Hoàng là ai? Tại sao ngươi nói lễ nghi này sẽ biến mất!” Mắt Lục Tiểu Phụng lóe ra hàn quang, ánh mắt nghi hoặc có chút phức tạp. Nàng ta tinh thông quá nhiều, mặc dù lời nói có chút khó hiểu, nhưng vẫn không thể bỏ qua.

Tiểu Yến Tử nhất thời lỡ miệng, chỉ biết cười trừ ấp úng: “Là...ông lão hàng xóm cạnh nhà ta, ông ta không thích cái lễ nghi phức tạp này nên ta mới dẫn lại, ha ha!” Không lẽ nàng nói cho hắn biết, trăm năm nữa lão ta sẽ xuất hiện và thống trị thiên hạ này. Mấy bộ phim cũng thường cảnh cáo rất rõ ràng. Một khi nàng nhiều lời làm thay đổi lịch sử, nàng có thể ngay lập tức tan biến như bọt biển, hoàn toàn không còn tồn tại.

Lục Tiểu Phụng im lặng, rèm mi hơi khép, bỗng chốc đôi vai hắn run run, phá lên cười lớn như tên điên. Nụ cười lạnh lẽo, vang vọng khắp cả tiệm gà đông đúc, khiến tất thảy chúng nhân đang mải mê ăn uống cũng phải tự động rùng mình. Rõ ràng không phải cười vui, mà là nụ cười mang theo sát khí. Nụ cười của bạo chúa phương xa. Bỗng nhiên nụ cười im bặt, không gian đông đúc tĩnh lặng như chết, tựa như thế gian lặng im đón một cơn bão lớn.

Sa Thủy cùng Chỉ Nam, Chỉ Thiên đã rút kiếm, bao vây tứ phía Yến Tử, không để lọt bất kì con muỗi nào. Đám người nội công bọn họ liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, tựa như cảm nhận được tiệm gà đã bị bao vây.

Lục Tiểu Phụng từ từ đứng dậy, trong khuôn mặt khôi ngô lộ rõ ánh mắt tà độc, đôi con ngươi sáng quắc như sao tuyệt chưa rời mắt khỏi Yến Tử:

“Triệu Mẫn. Nàng thật biết cách làm ta vừa mắt. Chỉ là một nữ tử lại có thể tinh thông như vậy chẳng trách Lưu Dĩ cuồng si nàng đến thế. Thật tình ta đây chỉ là muốn mời nàng đến Tần Quốc chơi vài ngày, nhưng xem ra ta đã đổi ý rồi...!”

“Ngươi đổi ý gì?” Yến Tử vẫn khá bình thản.

“Dẫn nàng đến Tần Quốc, chơi đến hết đời cùng ta vậy!”

Nói rồi cũng không kịp để Yến Tử phản ứng, lập tức trong ngoài trên dưới tứ phía đám người Yến Tử bị bủa vây bởi một đám gần cả trăm hắc y nhân.

Nhưng ảnh vệ của nàng không phải làm cảnh, cũng không phải danh tiếng hão huyền. Lưu Dĩ rất hào phóng, ban cho nàng bốn ảnh vệ giỏi nhất hoàng cung. Bốn người này nếu hợp lực, có thể thừa sức đối phó với đám quân binh lố nhố trăm người kia. Những tưởng chỉ có chừng đó người, nào ngở từ đâu tám ảnh vệ quen thuộc xé gió lao tới hiên ngang cùng đám người Sa Thủy nghênh chiến. Sa Hỏa từ trên tầng cũng lao xuống nhập hội.

Ánh kiếm sáng loáng vô tình vung lên, mưa máu xối xả phun xuống, mạng người cứ như vậy mà bị cướp đi. Tiệm gà đông đúc bỗng chốc như ong vỡ tổ, người la kẻ hét đạp lên nhau chạy ra khỏi chốn loạn binh khủng khiếp này.

Bên ngoài dường như quan binh tuần tra nhận ra thế sự vội vã chạy vào, thấy ảnh vệ phù hiệu hoàng gia liền không hai lời ứng chiến với ảnh vệ, áp chế đám hắc y kia. Chính vì vậy mà số lượng hàng phòng ngự cho Yến Tử tăng lên đột biến khiến cho đám hắc y có chút hoảng loạn.

Lục Tiểu Phụng đưa mắt nhìn Yến Tử như suy tính điều gì đó, dựa vào thế cục ‘cậy chó gần chuồng’, tám phần chắc chắn thua, Lưu Dĩ bảo an vương phi của hắn chặt chẽ như vậy, ngay từ đầu đã hoàn toàn không có cửa thắng. Lục Tiểu Phụng tựa hồ như làn gió, nhanh chóng lẫn trong đám đông mà biến mất.

Yến Tử không để Lục Tiểu Phụng vào mắt, cũng không để ý hắn đã lủi đi khi nào, mặc kệ đám người nội công thâm hậu kia đang giao đấu. Nàng thản nhiên nâng bát đũa lên vừa từ tốn ăn gà vừa trầm trồ khen ngợi. Quả nhiên là tiệm gà nổi tiếng, mỗi miếng thịt đều khiến người ta không làm sao cưỡng lại được phải ăn tiếp.

Ăn được vài miếng, Yến Tử lại trầm ngâm. Nàng cảm thấy dạo này khá xui xẻo, lúc này đã là lần thứ mấy rồi, cứ bước chân ra khỏi phủ liền mang họa sát thân. Kiếp này thật sự quá khó sống rồi. Nàng có nên làm lễ giải hạn, mời mấy ông thầy chúa gì đấy rắc rắc muối vào mình rồi dán bùa các kiểu không nhỉ. Dạo này tiền bạc không thiếu, có phải nên lập đàn xin vận may hay không.

Chưởng quầy thu lu trốn trong góc, giữa cảnh tượng một trận mưa máu lộn xộn, xung quanh thì toàn là cao thủ võ công cái thế, sát khí đằng đằng. Ai nấy hung hãn dữ tợn hệt như quỷ khát máu vậy mà giữa tâm trận vẫn có một người ung dung ăn gà, còn không ngừng vỗ đùi khen ngợi. Cái người kia có phải sợ quá hóa điên rồi không.

Đám hắc y nhân xem chừng để Lục Tiểu Phụng an toàn rời đi liền nhanh chóng mở đường tháo chạy. Quan binh cùng tám ảnh vệ lập tức đuổi theo, trong tiệm gà chén dĩa vỡ tan, bàn ghế gãy đôi loạn xạ chỉ còn lại chưởng quần đang run như cầy sấy, Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên cùng Yến Tử.

Tiểu Yến Tử ăn xong thấy đám người kia đã đi hết, lại hướng chưởng quầy đặt một vạn lạng xuống bàn, đôi mắt tròn lạnh lùng nói:

“Mấy đứa nhỏ đi cùng ta, sau này có thể tùy ý đến ăn bất cứ lúc nào. Khi nào hết thì đến tướng phủ tìm Triệu Phạm Hoa ta đòi tiền. Không cho phép đuổi đánh, bạc đãi chúng. Nếu không ta nhất định sẽ cho tiệm gà này trở thành lịch sử.”

Chưởng quần vuốt mồ hôi nhận lấy một vạn lạng bạc thì Yến Tử cũng tính toán rời đi, chưởng quầy nhanh như chớp vội chặn lại:

“Vị đại gia này, chuyện ăn uống của mấy đứa nhỏ, ta sẽ toàn tâm hầu hạ bọn chúng no bụng, chỉ là....” Lão chỉ sang đống bàn ghế vỡ vụn, bi thương nói: “Những thứ đó là do người của ngài làm ra, chí ít cũng phải bồi thường cho lão đây ít bạc chứ.”

Tiểu Yến Tử nhìn đống hỗn độn kia, hai mắt hệt như dao găm trừng Sa Hỏa, Sa Thủy như muốn nói: mấy tên tiểu quỷ nhà các ngươi, có biết ta rất yêu tiền hay không, lại dám làm tổn thất nhà người ta đến mức độ đó. Ảnh vệ hoàng gia cơ đấy. Ta khinh!
Sa Hỏa, Sa Thủy đổ mồ hôi hột đảo mắt xung quanh như mình không liên quan, cái người này, mỗi khi động đến tiền của nàng, thật sư là động vào ổ kiến lửa rồi.

Tiểu Yến Tử đỡ trán: “Cho ta một con số cụ thể!”

Lão chưởng quầy đánh giá Tiểu Yến Tử một lượt, thấy trên người nàng y phục nam nhân sang trọng có giá không dưới vạn lạng bạc, ngay cả giày hay miếng ngọc bội bên người đều không phải những thứ mà dân thường có thể mua được. Hai mắt lão sáng như đèn pha, nhìn Yến Tử không khác gì con mồi béo bở không khách khí đưa năm ngón tay ra hô:

“Năm vạn lạng bạc!”

“Cái gì!!!” Tiểu Yến Tử thất kinh hét lớn liền ôm lấy vai kêu la như lợn bị chọc tiết: “Đau quá, đau quá, máu chảy đầy lưng ta rồi!”

Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên biến sắc kinh hô:

“Vương....tiên sinh, người bị thương ở đâu?”

Tiểu Yến Tử trắng mặt chỉ vào lưng: “Các ngươi không thấy sao, lão già này chém đầy lưng ta rồi này. Sao ngươi không chém đứt cổ ta luôn đi!”

Sa Hỏa, Sa Thủy coi như hiểu ra, vạch đen đầy mặt cúi đầu thở dài.

Chỉ Nam, Chỉ Thiên thời gian bên Yến Tử ít, liền không thông được ngôn ngữ của nàng, nghiễm nhiên coi lão chưởng quầy không khác gì đại địch, lập tức rút kiếm kề cổ lão ta.

“Không....ta làm gì chém ngài ấy đầy máu, không phải ngài ấy vẫn bình an vô sự đó sao?” Lão chưởng quầy nuốt khan lắp bắp nói.

Tiểu Yến Tử liếc xéo lão chưởng quầy, cũng không hạ lệnh Chỉ Nam, Chỉ Thiên thu hồi kiếm. Coi như lấy đó làm bia, cho nàng bắt đầu màn ép giá:

“Chưởng quầy, ta nói lão hay. Đừng tưởng ta chỉ khoác trên người y phục đắt tiền có nghĩa ta không biết giá thị trường như thế nào. Đống bàn ghế kia đều là gỗ thường, mỗi bộ giá không đến mười lạng, tổng cộng mười bộ cùng lắm là một trăm lạng. Chén đĩa ấm trà mỗi bộ mười lăm lạng, ở đây hơn mười bộ, coi như hai trăm lạng. Tổng cộng ba trăm lạng. Ngươi lại dám hô năm vạn. Ngươi là đang phá giá thị trường, muốn lợi dụng cơ hội mà ăn tiền của ta chứ gì. Thứ lỗi chứ tiền của bổn đại gia cầm rất nóng tay, có thể sẽ khiến ngươi bỏng đấy!”

Lão chưởng quầy coi như được nếm mùi, hôm nay hoàng đạo không tốt gặp phải thánh ép giá, lại còn biết rõ giá cả đồ đạc như vậy, con đường làm ăn tại sao cảm giác gặp phải người này như rớt xuống đáy vậy.

“Vị đại gia. Thực tình bàn ghế, chén đĩa không đáng là bao, nhưng ngài làm khách khứa của ta chạy mất, có người còn chưa trả tiền, ta ra giá năm vạn đã là nhân từ lắm rồi. Ngài đây có lẽ là quý tộc danh gia, không lẽ đạo lý này ngài còn không biết!”

Tiểu Yến Tử hừ lạnh, lão già này quá coi thường con mắt tinh tường của nàng rồi:

“Lúc nãy ta quan sát, tổng cộng có tám bàn đang ngồi trong này. Lúc này vẫn chưa đến giờ cơm tối, người ta cùng lắm đến thưởng trà ăn một vài món đồ nhẹ. Ở cạnh lối ra vào, ta cũng nhìn thấy đã có ba bàn thanh toán, ba bàn ở cạnh quầy chỉ vừa mới ngồi uống trà còn chưa mang món lên, hai bàn còn lại gọi bốn món chưa tới năm mươi lạng. Vậy ngươi tính xem rốt cục tổn thất mà ngươi trả cái giá nhân từ đó là bao nhiêu?”

Lão chưởng quầy mồ hôi vã ra như tắm, hai mắt trắng dã run rẩy. Có thể vừa ăn, vừa đàm đạo, vừa quan sát thực khách xung quanh như thế nào. Rốt cuộc người này là ai?

“Được, được rồi. Năm trăm lạng. Xin mời đi cho để ta còn làm ăn!”

Tiểu Yến Tử đã bắt đầu dịu mặt tưởi cười ôn hòa ra hiệu cho Chỉ Nam, Chỉ Thiên buông kiếm, lại hướng Sa Hỏa Sa Thủy ngửa tay:

“Còn chờ gì nữa, mau nôn tiền ra đây!”

Sa Hỏa, Sa Thủy xanh mặt. Này này, người là chủ nhân của chúng ta, sao lại đòi tiền kẻ dưới tráo trở như vậy:

“Tiên sinh à. Chúng ta là bảo vệ ngài, bất quá tình thế nguy hiểm mà không tránh được tổn thất. Sao ngài lại có thể đòi bạc đám hạ nhân chúng ta chứ!” Sa Thủy ủy khuất đáp.

“Cái này gọi là giáo huấn. Ta là chủ nhân của các ngươi, thấy các ngươi mang danh ảnh vệ hoàng gia lại hành động bất cẩn làm thiệt hại tiền của bách tính. Lần này đây là cho các ngươi một bài học. Về phải chăm chỉ tập luyện. Tuyệt đối không được gây ra thiệt hại nào làm chủ nhân các ngươi phải mất mặt!” Yến Tử cao ngạo giáo huấn.

Sa Hỏa, Sa Thủy gân xanh đã bắt đầu nổi đầy trán. Vừa đánh nhau, vừa không được gây ra thiệt hại thì bọn hắn đã thành thánh nhân cả rồi. Cái đạo lý vớ vẩn này chẳng qua là vì không muốn mất tiền mà thôi. Cái người này sao cứ mở miệng ra là làm người ta muốn đánh vậy.

Sa Thủy nuốt cục tức, nhu thuận nói:

“Tiên sinh à, bổng lộc của chúng ta mỗi năm nhận theo quý, mỗi lần nhận đều gửi về quê nhà, căn bản là trên người không quá mười lạng bạc. Người xem!” Sa Thủy chìa cái bọc có đúng mười lạng bạc ra cho Yến Tử xem.

Yến Tử không hai lời, liền rút từ chưởng quầy một tờ giấy, cầm bút lông lên bắt đầu viết viết rồi đưa cho Sa Hỏa, Sa Thủy đọc, trên giấy có ghi:

“Hôm nay ngày lành tháng tốt năm cực tốt. Sa Hỏa, Sa Thủy nợ Triệu Mẫn năm trăm lạng bạc. Mỗi tháng tính lãi mười lạng bạc cho đến khi trả được nợ. Qua ba tháng không trả được tịch thu bảo kiếm ảnh vệ đem bán đổi tiền, xích lõa chạy mười vòng kinh thành. (Ký tên, đóng dấu, điểm chỉ: Triệu Mẫn)”

Mặt Sa Hỏa, Sa Thủy đen hơn than bóp kiếm kêu răng rắc trừng mắt nhìn cái vị vương phi bất nhân kia.

“Có cả trăm người phá, tại sao lại chỉ đòi mỗi mình hai chúng ta!” Sa Hỏa nhịn không được lớn giọng.

Tiểu Yến Tử thản nhiên móc tiền ra đáp: “Người ta là tập kích mà đến, đâu có ai bỏ lại đồng nào mà trốn chạy. Ta lại không thể vòi tiền Chỉ Nam, Chỉ Thiên. Hai muội ấy là nữ nhân, không có khả năng gây thiệt hại lớn như đám nam nhân các người. Suy cho cùng chỉ còn hai ngươi thích hợp nhất để bồi thường. Nếu các ngươi không có tiền, có thể đi tìm mấy tên sát thủ kia vòi lại tiền. Miễn trả treo với ta, thế nhé!”

Yến Tử trả tiền xong, oai phong lẫm liệt hướng tướng phủ mà đi.

Sa Thủy, Sa Hỏa nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia, răng lợi nghiến kêu kèn kẹt dọa người. Nếu nàng không phải là vương phi, càng không phải là nữ nhân, thật sự bọn hắn sẽ lấy bọc trùm đầu nàng đánh ngất, trói tay trói chân rồi buộc thêm cục đá to thả xuống sông dìm chết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!