Đêm dần buông xuống, tuyết vẫn rơi lất phất trên thị trấn, phủ trắng các con đường và mái nhà. Linh An đứng bên cửa sổ trụ sở cảnh sát, ánh mắt dõi về hướng rừng thông nơi các vụ án xảy ra. Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình tăng nhanh, vừa vì sự hồi hộp của điều tra, vừa vì cảm giác an tâm lẫn chút lo lắng khi nghĩ về Minh Kha – người đồng hành kiên định bên cô.
Minh Kha bước vào, tay cầm chiếc đèn pin và túi dụng cụ điều tra. “Chúng ta sẽ tới nhà kho bỏ hoang, nơi những manh mối dẫn tới hung thủ đang chờ. Cô đã chuẩn bị chưa?”
Linh An gật đầu, khoác áo ấm, tay cầm ghi chú. “Tôi đã ghi chép tất cả chi tiết từ hiện trường hôm qua. Chúng ta sẽ không bỏ sót gì.”
Họ rời trụ sở cảnh sát, bước trên lớp tuyết dày, tiếng “crạch” vang lên dưới chân như nhịp tim mùa đông. Minh Kha đi phía trước, mắt dõi mọi hướng, trong khi Linh An đi sát phía sau, tay cầm đèn pin quét ánh sáng xung quanh. Mỗi bước đi đều cần cẩn trọng, bởi họ biết hung thủ tinh vi và luôn để lại bẫy.
Khi đến nhà kho, cánh cửa sắt cũ kỹ kêu “cạch” mỗi khi họ đẩy mở. Bên trong, bóng tối dày đặc, chỉ ánh sáng từ đèn pin của họ phản chiếu trên những bức tường phủ bụi và tuyết tan. Một cảm giác lạnh lẽo và rùng rợn bao trùm, nhưng Linh An không hề chùn bước.
Bỗng từ phía góc tối, một tiếng động vang lên – như tiếng bước chân nhanh, khẽ rít trên nền sàn gỗ mục. Minh Kha lập tức đưa tay ra, kéo Linh An nép sát vào một cột sắt. Họ nín thở, ánh mắt dõi theo bóng người mờ ảo xuất hiện từ bóng tối.
“Đây là hắn,” Minh Kha thầm thì, giọng đầy cảnh giác.
Hung thủ đứng im, ánh mắt lạnh lùng quan sát họ, rồi bất ngờ lao tới một góc khác của nhà kho, như thách thức họ. Linh An nhấn nhịp tim mình, trực giác mách bảo rằng đây chính là thời điểm họ phải hành động cẩn trọng.
Minh Kha bước ra, giọng trầm: “Chúng ta không sợ người như anh. Hãy chấm dứt trò chơi này.”
Hung thủ cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh: “Các người chưa hiểu được mình đang đối mặt với ai đâu. Mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch của tôi.”
Cuộc đối đầu căng thẳng diễn ra, Linh An và Minh Kha quan sát mọi động tác của hung thủ, đồng thời tìm cách tiếp cận manh mối. Linh An phát hiện một chiếc ba lô bị bỏ lại, bên trong là những mảnh giấy ghi chú, bản đồ dẫn tới khu rừng xa hơn, cùng vài vật dụng nhỏ nhưng tinh vi.
“Minh Kha, đây là hướng hắn sẽ đi tiếp,” cô nói, giọng thấp nhưng dứt khoát.
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Đúng. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ trước khi đi. Hắn rất nguy hiểm.”
Họ quyết định rời nhà kho, theo bản đồ dẫn tới khu rừng xa hơn. Tuyết rơi dày, gió thổi mạnh, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn trọng. Trong quá trình đi, Linh An nhiều lần suýt trượt ngã, nhưng Minh Kha kịp thời nắm tay kéo lại. Khoảnh khắc ấy, tim cô như lạc nhịp, ánh mắt họ chạm nhau trong cái lạnh giá – cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp len lỏi khắp cơ thể.
Khi tới khu rừng, họ phát hiện dấu vết mới – dấu chân in sâu trên tuyết dẫn tới một hang nhỏ. Minh Kha cúi xuống kiểm tra, ánh mắt dò xét từng chi tiết: “Dấu chân này còn mới. Hắn vừa qua đây không lâu. Chúng ta phải nhanh nếu không muốn mất dấu.”
Họ tiến vào hang, ánh sáng đèn pin chỉ lóe lên những bức tường phủ tuyết tan, tạo nên cảnh tượng vừa rùng rợn vừa hồi hộp. Không gian hẹp, mùi đất đá lẫn tuyết tan khiến họ cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm xung quanh.
Bất ngờ, từ phía sâu, hung thủ xuất hiện lần nữa, đứng im, ánh mắt sắc lạnh. Minh Kha lập tức đặt mình trước Linh An, ánh mắt đầy quyết tâm: “Hôm nay, chúng ta sẽ không để hắn thoát.”
Cuộc đối đầu căng thẳng tiếp tục, hung thủ khéo léo di chuyển, để lại các manh mối tinh vi nhưng cũng dần hé lộ kế hoạch của hắn. Linh An phát hiện một chiếc đồng hồ hỏng, mảnh giấy ghi chú và vài vật dụng nhỏ, tất cả đều dẫn tới một căn nhà bỏ hoang phía ngoại ô.
“Chúng ta sẽ tới đó ngay,” Minh Kha nói, giọng trầm. “Hắn tinh vi, nhưng lần này chúng ta có lợi thế.”
Họ rời hang, đi qua những con đường phủ tuyết dày, ánh sáng yếu của đèn pin chiếu lên từng dấu vết. Trong lúc đi, Linh An cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh không chỉ vì nguy hiểm, mà còn vì cảm giác gần gũi khi ở bên Minh Kha. Sự tin tưởng và đồng hành giữa họ ngày càng rõ rệt.
Khi tới căn nhà bỏ hoang, cảnh vật xung quanh vắng lặng đến mức đáng sợ. Gió thổi, cánh cửa sắt kêu “cạch cạch” trong không gian lạnh lẽo. Minh Kha kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, trong khi Linh An quan sát từng góc khuất, ánh mắt căng như dây cung.
Bất ngờ, từ bóng tối, hung thủ xuất hiện trực tiếp, nhưng lần này không lao đi mà đứng nhìn họ. “Các người dám tới đây,” giọng hắn lạnh lùng.
Minh Kha đặt mình trước Linh An, ánh mắt sắc bén: “Chúng ta không sợ người như anh.”
Hung thủ cười khẩy: “Các người không hiểu mình đang đối mặt với ai đâu. Mỗi bước đi đều trong kế hoạch của tôi.”
Một cuộc đối đầu căng thẳng diễn ra, Linh An vừa quan sát, vừa tìm cách tiếp cận manh mối. Cô phát hiện chiếc ví bị bỏ lại dưới nền tuyết, bên trong có giấy tờ giả danh và bản đồ dẫn tới khu rừng khác.
“Minh Kha, xem này! Đây có thể là nơi hắn sẽ đi tiếp,” cô nói, tay chỉ bản đồ.
Anh nhíu mày: “Đúng. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ trước khi đi. Hắn tinh vi và nguy hiểm, nhưng lần này chúng ta sẽ không mắc sai lầm.”
Khoảnh khắc căng thẳng qua đi, Linh An và Minh Kha đứng cạnh nhau, hơi thở hòa vào không gian lạnh giá. Cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn khiến trái tim cô run lên. Đây không chỉ là cuộc điều tra, mà còn là hành trình tìm kiếm sự thật và tình cảm lặng lẽ nảy nở giữa họ.
Trước khi rời căn nhà bỏ hoang, Minh Kha nhẹ nhàng chạm tay vào vai Linh An: “Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục. Cô sẵn sàng chứ?”
Cô mỉm cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp: “Tất nhiên. Tôi sẽ không bỏ lỡ.”
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, phủ trắng mọi ngóc ngách của thị trấn. Dưới lớp tuyết, những dấu vết của hung thủ, những manh mối và cả tình cảm nảy nở giữa Linh An – Minh Kha đang dần tạo nên một bức tranh trinh thám lôi cuốn, nơi âm mưu, nguy hiểm và lãng mạn hòa quyện.
Hết chương 5.