để cô dạy em làm người lớn

Chương 4: Cái Bóng Nơi Hành Lang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

🕵️ Ánh Mắt Đáng Ngờ

Mối quan hệ cấm kỵ của Thanh Mai và Tùng Phong ngày càng sâu đậm. Sự hòa quyện bí mật trong những căn phòng cấm kỵ khiến họ không thể tách rời, nhưng nó cũng khiến họ bất cẩn hơn. Sự ăn ý tuyệt đối giữa họ bắt đầu gây chú ý.

Đặc biệt, thầy giáo thể dục trẻ tuổi tên Đức, người vốn có cảm tình với Thanh Mai, bắt đầu để ý. Ông nhận thấy sự gần gũi trong ánh mắt mà Tùng Phong dành cho Thanh Mai. Trong giờ ra chơi, khi Tùng Phong đưa sách lên cho Thanh Mai, cái chạm tay thân mật kéo dài hơn một giây đã lọt vào mắt Đức.

Thanh Mai cảm thấy trái tim cô đập dồn dập, xương sống cô tê dại vì sợ hãi bị phát hiện. Cô biết, nếu bí mật này bị lộ, sự nghiệp của cô và tương lai của Tùng Phong sẽ bị hủy hoại.

Chiều hôm đó, trong giờ trực nhật, Tùng Phong nhận thấy ánh mắt dò xét của thầy Đức. Cậu đi thẳng đến chỗ Thanh Mai đang đứng kiểm tra bài tập.

"Cô Mai," Tùng Phong nói, giọng cậu bình tĩnh, nhưng ánh mắt cháy bỏng lại đầy sự cảnh báo bí mật. "Em nghĩ em cần phải giúp cô quản lý lớp tốt hơn. Em muốn đảm nhận việc kiểm soát toàn bộ sổ đầu bài."

🎭 Quyền Lực Của Sự Kín Đáo

Lời nói của Tùng Phong rất chuyên nghiệp, nhưng nó là một tuyên bố công khai tinh tế: Cậu đang khẳng định vị thế đặc biệt của mình bên cạnh cô giáo.

Thanh Mai hiểu ý cậu. Ánh mắt sâu thẳm của cô nhìn cậu, truyền đi sự tin tưởng tuyệt đối và sự nhượng bộ ngọt ngào.

"Được, Tùng Phong," Thanh Mai nói, giọng cô dịu lại. "Cô tin tưởng năng lực và trách nhiệm của em."

Tùng Phong nhận sổ đầu bài. Cậu đứng lại ngay bên cạnh Thanh Mai, tạo thành một bức tường vô hình giữa cô và thầy Đức. Bằng sự hiện diện đầy quyền lực và trưởng thành của mình, Tùng Phong đã biến mình thành cái bóng bảo vệ cho cô giáo.

Thầy Đức tiến đến. "Chào Cô Mai. Và... chào cậu học sinh chăm chỉ này. Cậu Tùng Phong đây lúc nào cũng dính lấy Cô Mai nhỉ. Học trò cưng à?"

Thầy Đức cố ý dùng từ "dính lấy" để tạo sự khó chịu. Thanh Mai căng thẳng, nhưng Tùng Phong giữ thái độ bình tĩnh tuyệt đối.

"Thưa thầy Đức," Tùng Phong nói, giọng cậu lịch sự nhưng dứt khoát. "Cô Mai là giáo viên hướng dẫn của em, không chỉ môn Văn mà còn về định hướng tương lai. Em đang học cách trưởng thành từ Cô Mai. Cô ấy là người thầy quan trọng nhất của em."

Tùng Phong quay sang Thanh Mai, cái chạm không lời qua ánh mắt này là một lời thú nhận và tuyên bố quyền sở hữu tinh tế: Anh không hiểu được sự gắn kết của chúng tôi.

🤫 Kỷ Luật Cảm Xúc Hoàn Hảo

Sự kiên định và trưởng thành của Tùng Phong khiến thầy Đức không thể bắt bẻ. Cậu đã sử dụng vai trò "học sinh ưu tú" làm chiếc áo giáp.

Khi thầy Đức bỏ đi, Tùng Phong đưa sổ đầu bài cho Thanh Mai. Cái chạm thân mật này là một sự hòa quyện cảm xúc bí mật giữa nơi công cộng.

Tùng Phong cúi đầu sát tai Thanh Mai, hơi thở nóng rực của cậu khiến cô tê dại.

"Cô Mai," Tùng Phong thì thầm, giọng cậu đầy gợi cảm và hứa hẹn. "Em không thích ai nhìn cô như thế. Em sẽ luôn là cái bóng của cô, bảo vệ sự nghiệp và bí mật của chúng ta. Em đã dạy cô bài học về kỷ luật cảm xúc ở nơi công cộng rồi đấy."

Thanh Mai nắm chặt cuốn sổ. Cô biết ơn sự quyết đoán và nguy hiểm này của cậu.

"Tùng Phong," Thanh Mai đáp lại, giọng cô đầy tuyệt vọng ngọt ngào. "Em đã làm rất tốt. Cô mạo hiểm vì em. Cô tin tưởng em."

Cậu nhìn cô lần cuối, ánh mắt sâu thẳm và mãnh liệt như một lời thề. Sau đó, cậu quay lưng đi về phía lớp học, trở lại vai trò học sinh. Nhưng cả hai đều biết, lằn ranh thầy trò đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Mối quan hệ cấm kỵ của họ đã được củng cố và bảo vệ bởi quyền lực của sự bí mật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×