Đế Quốc Thiên Phong

Chương 217: Chương 217


trước sau

ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 5: Quyết Chiến Đỉnh Phong Tuyết
Chương 14: Ý tại thiên hạ 

Người dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn

Đây là lần đầu tiên Thiển Thủy Thanh nhìn thấy Nam Sơn Nhạc, trước kia, thậm chí cả ấn tượng mơ hồ hắn cũng không có.

Thì ra, rốt cục bề ngoài của Nam Sơn Nhạc cũng giống như những lão nhân bình thường mà thôi.

Hắn mỉm cười với Nam Sơn Nhạc, sau đó vái sâu một vái:

- Thiển Thủy Thanh tham kiến Sơn công, Nam Đại công tử, Nam Nhị công tử!

Lúc này, hắn không thèm xưng hô danh hiệu Nam Trấn Đốc mà gọi thẳng là Nhị công tử, sắc mặt Nam Vô Thương hơi tái.

Nam Sơn Nhạc khẽ gật đầu:

- Quả nhiên là hậu sinh khả úy, quả nhiên là nhất biểu nhân tài! Không ngờ Thiển Tướng quân vô cùng ung dung bình tĩnh mà âm thầm bố trí tinh vi như vậy, xem như lão phu đã được mở rộng tầm mắt. Từ nay trở đi, chúng ta là láng giềng với nhau, vậy cũng nên lui tới thường xuyên mới phải!

Thiển Thủy Thanh cười đáp:

- Có thể được làm hàng xóm với Tướng gia, đó là may mắn của tiểu tướng, cũng vì như vậy, tiểu tướng đã phải bỏ ra không ít ngân lượng mua tòa phủ này!

Nam Sơn Nhạc cười nói:

- May mắn là nỗi khổ tâm của ngươi không uổng phí!

- Cũng chỉ là một chút thủ đoạn không lấy gì làm đẹp đẽ mà thôi!

Thiển Thủy Thanh thản nhiên đáp.

- Thủ đoạn đẹp đẽ hay không không có gì khác biệt, chỗ khác nhau chính là thành công hay không mà thôi. Thiển Tướng quân là hào kiệt chốn sa trường, đương nhiên không cần dùng bất cứ phương pháp gì cũng có thể đánh bại đối thủ!

- Tướng gia lão luyện triều đình, quả nhiên sâu sắc nhất trong ba vị (chỉ Tam Công)!

Đối mặt với từng câu đáp trả của Thiển Thủy Thanh, Nam Sơn Nhạc không hề tỏ ra tức giận. Lúc này trong hẻm Hồ Đồng kiếm tuốt cung giương, tất cả những người không phận sự đều đã sớm bị dọa cho sợ hãi mà rút vào trong nhà, trên đường chỉ còn lại người của hai bên.

Nam Sơn Nhạc bật cười ha hả:

- Ta đã già, không so được với những người trẻ tuổi các ngươi, bốc đồng, không sợ chết, hành sự quyết đoán. Ôi, người trẻ tuổi bây giờ xử sự khác xa chúng ta khi trước!

- Tướng gia khen ngợi quá lời, Thủy Thanh xấu hổ không dám nhận!

- Nói như vậy, ngươi không định rút binh ra khỏi hẻm Hồ Đồng hay sao?

- Vì bảo vệ tài sản quốc gia, cho nên bất đắc dĩ phải làm như vậy, xin Tướng gia thứ lỗi!

- Cũng tốt, vậy thuận tiện bảo vệ giùm phủ của ta luôn một thể, sáng nay ta đã giải tán hết thị vệ trong phủ, dù sao có hai ngàn đại quân của Thiển Tướng quân ở đây, xem chừng bọn đạo chích cũng không dám tự tiện tiến vào. Từ nay về sau, e rằng ngay cả một con gà trong hẻm Hồ Đồng cũng không sợ mất!

- Có thể giữ được bình an một cõi, chính là trách nhiệm của quân nhân chúng ta!

Nói chuyện với Nam Sơn Nhạc, Thiển Thủy Thanh nho nhã lễ độ trước sau như một, nhưng không chịu thua kém một câu một chữ nào.

Chưa từng có ai dạy cho Thiển Thủy Thanh cách nói chuyện trong chốn quan trường như vậy, ý ở ngoài lời, nhưng Thiển Thủy Thanh cũng tự mình làm được, giống như hiểu biết của hắn về chiến trận vậy. Lúc này tình cảnh của hắn đối thoại chan chát như vậy, không hề thua kém Nam Sơn Nhạc chút nào, nhưng đã chọc cho một người khác vô cùng giận dữ.

Chính là Nam Vô Thương.

Chưa được bao lâu, tên Thiển Thủy Thanh từng quỳ gối trước mặt mình mà xin cho thuộc hạ của hắn, không ngờ bây giờ đã có thể to gan lớn mật đến mức dám kéo quân bao vây phủ Thừa tướng.

Cũng trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã cướp đi nữ nhân của mình, cướp đi vinh quang vốn thuộc về mình, thậm chí còn nghênh ngang mang theo binh của mình tới nơi này.

Cũng chưa được bao lâu, cánh quân lăn lộn sa trường chỉ biết trung thành với mình, mà hiện tại đã trở thành người của Thiển Thủy Thanh hắn.

Còn ai, còn chiến sĩ nào coi trọng Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn hắn hay không?

Không kềm được cơn giận trong lòng, hắn bước lên một bước, trầm giọng nói:

- Hai ngàn người là quá nhiều, Mộc Huyết, bản Trấn Đốc ra lệnh cho ngươi lập tức rút đi một ngàn tám, chừa lại ở đây hai trăm người là được!

Hắn không ra lệnh cho Thiển Thủy Thanh, vì hắn biết làm vậy cũng bằng vô dụng.

Mộc Huyết ôm quyền đáp:

- Hồi bẩm Nam Trấn Đốc, thuộc hạ là tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ, phục vụ quên mình, chỉ biết có lệnh của cấp trên, lệnh của Nam Trấn Đốc, Mộc Huyết không dám nghe theo!

- Chẳng lẽ lệnh của ta không phải là lệnh của cấp trên hay sao?

- Vậy cũng phải thông qua Thiển Tướng quân chuyển đạt lại mới được, nếu không, đó là chỉ huy vượt cấp, nếu như Chưởng Kỳ phản đối, thuộc hạ có quyền không tuân theo, vì đây là quân quy, không thể thay đổi một cách dễ dàng như vậy được!

Nam Vô Thương hít sâu một hơi.

Mặc dù hắn vô cùng giận dữ, nhưng việc Mộc Huyết không nghe lệnh cũng không ra ngoài dự đoán của hắn, hắn đã không thể chỉ huy binh sĩ Thiết Phong Kỳ được nữa.

Hắn nhìn Thiển Thủy Thanh, trong mắt toát ra ngọn lửa có thể đốt người thành tro bụi, nhưng không làm gì được đối thủ khó chơi này.

Thiển Thủy Thanh, ngươi trở nên khó đối phó như vậy từ bao giờ?

Nhưng rốt cục hắn vẫn lạnh lùng nói:

- Thiển Thủy Thanh, tuy ngươi là Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ, nhưng vẫn dưới quyền quản lý của Thiết Huyết Trấn ta, bản Trấn Đốc ra lệnh cho ngươi lập tức rút một phần lớn nhân mã, ngươi định chống lệnh hay sao?

Thiển Thủy Thanh mỉm cười đáp:

- Nam Trấn Đốc đã có lệnh, thuộc hạ đâu dám không tuân, chỉ là hiện tại Nam Trấn Đốc đang chịu tang, tạm thời không tại chức, nơi đây cũng không phải là Quân bộ, thời gian cũng không phải là thời gian xử lý việc công. Dường như mệnh lệnh của Nam Trấn Đốc đưa ra không đúng thời gian, đúng địa điểm có phải không? Vậy xin Nam Trấn Đốc trở về Quân bộ một chuyến, vào thời gian chính xác, địa điểm chính xác dùng phương thức chính thức phát ra quân hàm để ra lệnh cho thuộc hạ, như vậy thuộc hạ mới dám nghe theo. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, lần này đại chiến kết thúc, tướng sĩ Thiết Phong Kỳ trở về nghỉ ngơi, tiểu tướng lấy tư cách cá nhân mời binh sĩ thuộc hạ của mình tới nhà tán gẫu, cũng không thể coi là phạm vào quân quy quân pháp gì cả. Nếu Nam Trấn Đốc muốn ép buộc bọn họ rời khỏi thuộc hạ, không cảm thấy rằng tay mình quá dài, vươn ra quá xa hay sao?

Lời nói của Thiển Thủy Thanh hòa nhã lễ phép, giọng điệu lại cứng rắn lạnh lùng, Nam Vô Thương nghe xong toàn thân run lên bần bật, rất lâu sau, hắn mới từ từ nói:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói đúng, là ta quản lý quá xa quá rộng. Tuy nhiên ta phải nhắc cho ngươi nhớ, chỉ cần một ngày ngươi còn là thuộc hạ của ta, vậy ngày đó ngươi còn phải nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi đừng quá đắc ý như vậy!

Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đưa đầu ra kề sát tai Nam Vô Thương, nhẹ giọng nói một câu:

- Ngày ấy sẽ qua đi rất mau!

Lời nói đơn giản mà trắng trợn như một mũi tên sắc nhọn xuyên thủng tim Nam Vô Thương.

Giọng Thiển Thủy Thanh bình tĩnh, ánh mắt tự tin, đầy vẻ quả quyết không hề sợ sệt.

Đây là một trận đọ sức không sống thì chết, không phải là như trước, chỉ điểm tới rồi thôi. Nếu đã là như vậy, dùng lời lẽ hùng hồn để nói một câu thì đã sao?!

Ngực Nam Vô Thương phập phồng kịch liệt, hắn thở hồng hộc như kéo bễ, cố gắng đè nén để không bộc phát cơn giận dữ. Hiện giờ binh sĩ Thiết Phong Kỳ bao vây khắp phủ, thế cục trước mắt, mình không thể nào khống chế. Nam gia một già hai trẻ, dù cho trong triều đầy rẫy mánh khóe, nhưng giờ này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Cho dù Nam Sơn Nhạc không nghe được câu nói của Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng đoán được rằng không phải là lời lẽ tốt lành gì, chỉ có thể cười gượng:

- Xem ra Thiển Tướng quân đã hạ quyết tâm phải đóng binh tại đây, được, được lắm, hành sự nhanh mạnh như gió giật sét giăng, dám làm dám chịu, lão phu thật sự vô cùng bội phục! Chỉ không bao lâu sau, Tướng quân nhất định sẽ là trụ cột của quốc gia ta. Hôm khác lão phu sẽ đăng môn bái phỏng, thỉnh giáo Tướng quân đạo tung hoành chốn sa trường, lúc ấy còn phải nhờ Tướng quân chỉ giáo cho!

Thiển Thủy Thanh lập tức đáp:

- Nam Thừa tướng là trọng thần đương triều, nguyên lão hai triều, nói chỉ giáo Nam Thừa tướng, mạt tướng không dám! Lại thêm mạt tướng chỉ là một tên vũ phu, chỉ dựa vào một chữ Dũng làm cho đến cùng, dám làm những gì mà người khác không dám làm, ngoài ra không còn sở trường gì khác. Chuyện đăng môn bái phỏng, xin miễn đi thôi!

Nam Sơn Nhạc nheo mắt nhìn Thiển Thủy Thanh, miệng lão lẩm bẩm lời Thiển Thủy Thanh vừa nói:

- Chỉ dựa vào một chữ Dũng làm cho đến cùng, dám làm những gì mà người khác không dám làm… Thì ra là như vậy, rốt cục ta đã nhìn lầm ngươi! Ha ha, Thiển Tướng quân nói rất hay, mặc dù lời nói đơn giản nhưng ý tứ sâu xa, tuy nhiên, cần gì phải cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như vậy? Có câu ‘sáng nghe giảng đạo, chiều chết cũng vui’, lão phu thật lòng muốn thỉnh giáo Tướng quân kia mà!

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp trả:

- Đã không cùng chí hướng thì khó mà ngồi nói chuyện với nhau, xin Tướng gia miễn cho việc này đi thôi!

Thân thể Nam Sơn Nhạc run lên bần bật, nhưng không thể nào không đè nén cơn tức giận, nhẫn nhịn một lần.

Lão ôm lòng căm phẫn quay trở về.

Mặc dù lão chỉ cần quay người là có thể trở vào phủ của mình, nhưng chỉ có vài bước lại đi một cách khó khăn, dường như phải đi qua cả một thế giới.

Thiển Thủy Thanh nhìn theo bóng người của Nam gia trở vào trong phủ, sau đó hai cánh cửa lớn chậm rãi khép lại, áp lức toàn thân lúc này mới dần dần thư giãn, cũng thở ra một hơi thật dài.

Hoàn cảnh lúc nãy vô cùng căng thẳng như kiếm tuốt cung giương, đối thoại chan chát với nhau, nói với nhau bằng thái độ khẩu Phật tâm xà, ánh mắt cả hai tràn đầy sát khí, chưa bao giờ Thiển Thủy Thanh có cảm giác căng thẳng cao độ như vậy. Hắn có cảm giác dường như đang leo lên một vách đá dựng đứng cao ngất, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhưng rốt cục cũng đã bám trụ được, ngẩng cao đầu, mới có tư cách đối chọi trực diện cùng đối thủ hùng mạnh kia.

Cảm giác rất mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng khoan khoái.

- Hội triều ngày mai ắt sẽ vô cùng phấn khích!

Đột nhiên Mộc Huyết nói.

Thiển Thủy Thanh chậm rãi đáp:

- Có lẽ không cần tới ngày mai, ngay bây giờ đã…

Hắn còn chưa dứt lời, một con khoái mã phi nhanh vào hẻm Hồ Đồng, chính là một tên thái giám trẻ, hắn kêu to với bọn Thiển Thủy Thanh:

- Bệ hạ có chỉ, lệnh cho Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh lập tức vào cung kiến giá, không được chậm trễ!

Tin tức của Thương Dã Vọng tới cũng rất nhanh.

o0o

Điện Cần Chính là nơi Hoàng đế phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự, đồng thời cũng là nơi mà Hoàng đế tiếp kiến một ít quan viên để nói chuyện đặc biệt một chút.

Hương khói lượn lờ trong chiếc đỉnh ba chân nằm giữa điện, phía sau hoàng án (bàn), Thương Dã Vọng đang khoanh tay đứng thẳng.

Trên bức tường phía sau treo một tấm bản đồ gần như phủ kín cả bức tường, chiền dài lên gần tới nóc điện.

Lúc này Thương Dã Vọng đang xem bản đồ vô cùng chăm chú, cho nên khi quan trực nhật hô to câu: “Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh cầu kiến bệ hạ!” tới lần thứ ba, ông ta mới nghe thấy.

- Bảo hắn vào đây!

Ông ta thuận miệng nói, cũng không xoay người lại.

Vì thế lúc Thiển Thủy Thanh bước vào trong điện, cái đập vào mắt hắn đầu tiên là bóng dáng hào hùng của Thương Dã Vọng.

- Thần Thiển Thủy Thanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!

Thương Dã Vọng chậm rãi xoay người lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thương Dã Vọng, người ta sẽ nhận thấy gương mặt của ông ta hết sức bình thường, hơi dài như mặt ngựa, đang độ tuổi trung niên, có một chiếc mũi ưng khoằm xuống. Thế nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra Thương Dã Vọng có một cái trán rất rộng rãi, tươi tốt tròn đầy, ngoài ra thì xương xẩu trên gương mặt trông rất thô. Điều này khiến cho nhìn qua ông ta có một phong thái hết sức cứng rắn, hơn nữa hai mắt sâu hoắm, hai gò má nổi cao, lại thêm ánh mắt khiến cho người ta vừa thấy phải kinh sợ, vẻ mặt đế vương không giận mà oai, làm cho người ta có cảm giác vô cùng rúng động.

Tướng mạo của một bậc đế vương chân chính luôn luôn làm cho người ta vừa nhìn thấy lần đầu đã có cảm giác muốn vái lạy. Thương Dã Vọng chính là một người như vậy.

Nếu xét theo vẻ ngoài, người này có tính quả quyết, cứng rắn, khí phách rộng rãi nhưng kèm thêm một chút tàn nhẫn và hung bạo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!