Đế Quốc Thiên Phong

Chương 235: Chương 235


trước sau

ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 5: Quyết Chiến Đỉnh Phong Tuyết
Chương 32: Đồng mệnh uyên ương (Phần 3)

Người dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm bởi VACM - 4vn

Thiển Thủy Thanh cười:

- Hồng Nhạn không phải là nữ nhân của ta.

- Vậy Dạ Oanh thì sao?

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh đột nhiên đại biến:

- Nàng nói như vậy là có ý gì?

Giọng Cơ Nhược Tử trở nên trầm thấp:

- Chàng không biết rằng, từ sau trận chiến ở hạp cốc Phong Minh, ánh mắt của Tướng quân Vô Song nhìn tiểu thư Dạ Oanh đã khác với lúc trước hay sao?

Thân hình Thiển Thủy Thanh đột nhiên chấn động.

Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm:

- Vậy nàng cũng đã nhìn ra…

o0o

Tình cảm nảy sinh của một thiếu niên vừa mới lớn, rốt cục không thể gạt được những người từng trải giàu kinh nghiệm.

Ngay cả bản thân Vô Song cũng không biết, ngọn lửa nóng bỏng mà hắn chôn dấu tận đáy lòng, thật ra đã bị người khác nhìn thấu, như linh hồn bị nhìn thấy rõ, không thể nhập được vào thân.

Tuy nhiên, từ đầu chí cuối Thiển Thủy Thanh vẫn không nói một lời nào.

Nếu có thể lựa chọn, hắn không muốn buông bỏ Dạ Oanh, nhưng tối thiểu hắn cũng biết rằng, những gì mà hắn có thể mang lại cho Dạ Oanh, vĩnh viễn sẽ không bằng những gì mà Vô Song có thể đem tới cho nàng.

Mặc dù Dạ Oanh không yêu cầu gì cả, nhưng mỗi đêm tỉnh dậy từ trong giấc mộng nghe có tiếng khóc nỉ non, hắn mới hiểu được rằng nữ nhân này cũng có sự kiêu ngạo trong lòng.

Có thể nàng không quan tâm đến danh phận, nhưng không thể nào không để bụng chuyện Thiển Thủy Thanh toàn tâm toàn ý chỉ vì một Vân Nghê.

Chỉ là nàng vẫn chưa nói ra lời nào, chỉ âm thầm lặng lẽ làm trọn bổn phận của mình…

Tuy nhiên, Thiển Thủy Thanh hiểu được, Cơ Nhược Tử cũng hiểu được.

Nhưng trong giờ phút này, Cơ Nhược Tử lại động tới nỗi đau của hắn.

Thiển Thủy Thanh chỉ cảm thấy cổ họng mình có vị đắng:

- Vì sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này?

- Chỉ là vì ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt!

- Nàng nói vậy là có ý gì?

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh khẽ biến, ánh mắt của hắn lúc này lạnh lẽo như tiết trời Đông.

- Không phải Vô Song đã bị chàng phái đi Hàn Phong quan rồi sao? Nếu như có thể, để cho hắn vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất kia, không thể quay về!

Cơ Nhược Tử lạnh lùng nói.

Thiển Thủy Thanh ngẩn ra giây lát, hiểu ra ý của Cơ Nhược Tử, hắn xoay người nhanh như chớp, vươn tay ra chộp vào cổ Cơ Nhược Tử:

- Nàng nhớ kỹ cho ta, vĩnh viễn không được có ý định làm tổn thương huynh đệ của ta! Nếu nàng dám phái người đi giết hắn, ta sẽ là người đầu tiên giết chết nàng!

- Nhưng hắn thích nữ nhân của chàng, chàng có thể bảo đảm sau này không phát sinh ra chuyện gì sao?

Cơ Nhược Tử miễn cưỡng lên tiếng nói.

- Nếu như Dạ Oanh bằng lòng theo hắn, ta sẽ để nàng ấy ra đi. Nhớ kỹ, ta, không phải là Nam Vô Thương!

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói từng tiếng một.

Nói xong, hắn buông Cơ Nhược Tử ra, đi về phía thư phòng của mình:

- Việc này về sau vĩnh viễn không được nhắc tới nữa!

Nhìn theo bóng Thiển Thủy Thanh đi xa, Cơ Nhược Tử đưa tay ôm cổ, miệng nở nụ cười.

Nụ cười của nàng lúc này trông vô cùng quyến rũ, lại đa tình.

- Thiển Thủy Thanh, chàng là nam nhân đầu tiên mà ta đã gặp thật sự hiểu được yêu nữ nhân là như thế nào, ta nhất định theo chàng!

Nàng khẽ thì thào.

o0o

Cơm tối trong phòng giam đã được đưa tới, còn có thuốc trị thương kèm theo.

Có người dùng cách cứng rắn rồi, tự nhiên phải có kẻ dịu dàng, lúc Cơ Nhược Tử mang cơm tới, vẻ mặt của nàng lộ vẻ hận gạo chẳng thổi thành cơm, đồng thời còn tỏ ra vô cùng nuối tiếc.

Vân Nghê còn chưa chính thức bước vào cửa Thiển gia, hiện giờ trong Thiển phủ chỉ có hai nữ nhân có thể thay quyền Thiển Thủy Thanh, Cơ Nhược Tử là một trong hai người đó.

- Ngươi bị thương không nặng lắm, chỉ là xương bị nứt, không phải gãy, đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là có thể bình phục hoàn toàn.

Sau khi kiểm tra xong thương thế của Lâm Dược, Cơ Nhược Tử nói như vậy.

Đảo mắt một vòng, nàng lại lắc đầu cười khổ:

- Lo lắng nhiều như vậy làm gì, có lẽ ngươi không còn sống được hai ngày nữa, rất ít khi ta thấy chàng nổi nóng như vậy!

Những lời này làm cho trong lòng Hồng Nhạn khẽ run lên.

Lâm Dược lặng lẽ nằm trên mặt đất, không thèm đáp lại lời nào.

Đợi cho Cơ Nhược Tử rời khỏi, Hồng Nhạn nhìn hắn hỏi:

- Thiển Thủy Thanh sẽ giết ngươi thật sao?

- Chắc có lẽ, ta không biết, hiện giờ ta không còn nhìn thấu Tướng quân được nữa…

Hồng Nhạn cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ nhàng gục vào lòng Lâm Dược:

- Là ta đã hại ngươi.

Lâm Dược cười khổ:

- Là ta hại nàng mới phải…

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.

Giống như Thiển Thủy Thanh và Vân Nghê gặp gỡ quen biết trên thảo nguyên, giống như Thác Bạt Khai Sơn và A Đề gặp gỡ quen biết trong mật đạo thành Kinh Viễn, hiện giờ bọn họ cũng là một đôi uyên ương cùng chung số mạng. Bởi vì không biết đây chỉ là một vở kịch mà Thiển Thủy Thanh đã khổ tâm sắp xếp cho bọn họ, cho nên cả hai đều không tự chủ được dấn sâu vào.

Giờ này chưa biết sống chết ra sao, Hồng Nhạn cũng muốn cởi mở tâm tình, không bằng trước khi chết giải tỏa nỗi nghi hoặc trong lòng, còn hơn chết đi làm quỷ hồ đồ. Nàng bèn hỏi Lâm Dược:

- Rốt cục Thiển Tướng quân vạch ra kế hoạch đối phó với Nam gia như thế nào? Phải biết rằng tam kiệt của Nam gia có địa vị hiển hách trong triều, Thiển Thủy Thanh chỉ là một tên tướng hàm tứ phẩm, căn cơ trong triều vô cùng yếu ớt, căn bản không thể chống lại được Nam gia mới phải?

Chuyện đã tới nước này rồi, Lâm Dược cũng không giấu diếm nữa:

- Từ nửa năm trước, Tướng quân đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo cho ngày hôm nay. Đương nhiên Nam gia hùng mạnh quyền cao, nhưng có cao đến mức nào đi nữa cũng không thể hơn được Hoàng thượng. Cho nên Tướng quân đã sắp xếp phương pháp đối phó rất tốt, chính là mượn tay Hoàng thượng đối phó Nam gia, Phi Yên chính là một bước quan trọng trong kế hoạch này.

- Nàng Phi Yên kia là ai vậy?

- Nàng là một nữ tử giang hồ mà trước kia Tướng quân giao cho ta tuyển chọn ra, sau đó đặc biệt giao cho Nhạc Thanh Âm dạy cho nàng thi thư lễ nhạc. Nàng Phi Yên ấy bản thân là một người rất có tài, lại được danh sư dạy dỗ, nghề ca múa đàn hát tự nhiên lại giỏi hơn. Hơn nữa ca múa ở chốn thanh lâu khác với ca múa ở chốn cung đình, vô cùng đẹp mắt, đối với một ít người trong thâm cung đặc biệt có hiệu quả vô cùng. Phi Yên vốn đã giỏi mê hoặc nam nhân, sau khi được chúng ta đào tạo tỉ mỉ, đối phó với một mục tiêu chỉ định, tự nhiên sẽ hiệu quả vô cùng.

- Sở dĩ các ngươi bắt cóc ta, sau đó làm ra chuyện xấu hổ trên người ta là vì muốn đối phó với Nam Vô Kỵ hay sao?

Lâm Dược cười khổ nói:

- Nếu chỉ đơn giản như vậy, vậy nàng đã quá coi thường kế hoạch của Tướng quân. Mục tiêu thật sự của Phi Yên không chỉ có Nam Vô Kỵ, mà còn có một nhân vật quan trọng hơn nhiều.

- Người đó là ai vậy?

Hồng Nhạn nghe vậy hết sức tò mò.

- Chính là đương kim Thái tử Thương Lan.

Lâm Dược chậm rãi nói:

- Kế hoạch của Thiển Tướng quân chính là buông một miếng mồi mà câu hai con hổ.

Hắn nhìn Hồng Nhạn, nhẹ giọng nói:

- Tướng quân muốn cho Phi Yên mang trong bụng đứa con của Nam Vô Kỵ, sau đó trở thành Thái tử phi!

Một câu này như một luồng sét đánh trúng đầu Hồng Nhạn, làm cho nàng hoàn toàn ngây ngốc.

o0o

Cho tới hôm nay, Nam Sơn Nhạc vẫn còn lấy làm thắc mắc một chuyện, đó là vì sao Thiển Thủy Thanh dùng khí thế ép người quá đáng như vậy đối phó với Nam gia trong lúc này, phát triển tình thế tới mức không còn đường cứu vãn. Hai phe tranh chấp với nhau lần này, thật sự là không chết không thôi.

Tuy nhiên, mặc dù thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh tàn độc, nhưng lại không tạo thành thương tổn gì đáng kể đối với Nam gia.

Tuy rằng miền Đông của Đế quốc náo loạn, nhưng bất quá chỉ là chút thương tích ngoài da; tuy Nam Hoán Lâm chết, nhưng chỉ đổi lại được Vân Nghê mà thôi. Cho dù Công Tôn Thạch có nhậm chức trở lại, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có đủ quyền lực để ra mặt chống đối trực diện cùng Nam Sơn Nhạc. Chuyện tan vỡ hôn sự của hai nhà Hồng Nam cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn, chuyện Thiển Thủy Thanh bao vây phủ Thừa tướng, cũng chỉ đắc ý được mười ngày mà thôi.

Cho dù hiện tại Thiển Thủy Thanh đã là nghĩa tử của Liệt Cuồng Diễm, nhưng ngày nào hắn còn chưa kết hôn, chưa có con kế thừa cơ nghiệp của Liệt gia, địa vị của hắn vẫn thấp nhỏ như cũ, rốt cục vẫn không thể nào so sánh được với thực lực của Nam Sơn Nhạc.

Thiển Thủy Thanh làm nhiều chuyện như vậy đương nhiên đã chọc giận Nam Sơn Nhạc, làm suy yếu thực lực của lão, tổn hại rất lớn đến thể diện của Nam gia. Tuy nhiên cho tới bây giờ, tranh chấp trong chính trị đều phải chờ xem ai là người cười đến lúc cuối cùng, những đòn tấn công của Thiển Thủy Thanh không trúng vào điểm yếu, cho nên không thể gây nên tổn thương chí mạng cho Nam gia.

Cho nên Nam Sơn Nhạc vốn mưu trí lão luyện vẫn hoài nghi sau những hành động nhìn qua như kiêu ngạo của Thiển Thủy Thanh, thật ra còn có một chiêu vô cùng hiểm độc, nhắm thẳng vào nơi yếu hại của lão.

Tất cả những chuyện mà Thiển Thủy Thanh đã làm cho tới giờ này, nhìn bề ngoài đương nhiên là tạo ra hết làn sóng này tới làn sóng khác, nhưng rốt cục cũng không làm khó được vị thuyền trưởng lão luyện, kinh nghiệm dồi dào. Chỉ có làm thế nào lặng lẽ đục ra một lỗ thủng thật lớn dưới đáy con thuyền Nam gia, mới có thể khiến cho nó chìm sâu vào trong đáy đại dương mênh mông sóng cuộn.

Tuy nhiên, cũng giống như Thiển Thủy Thanh không thể tính ra kế hoạch của Nam Sơn Nhạc, Nam Sơn Nhạc cũng không có khả năng thiên tài tới mức tính ra được kế hoạch của Thiển Thủy Thanh.

Đòn sát thủ chân chính của Thiển Thủy Thanh đặt trên người của Nam Vô Kỵ.

Thiển Thủy Thanh vốn thích đọc sách, từng hiểu biết qua lịch sử của cả hai thế giới, cho nên hắn vẫn còn nhớ rõ, trong lịch sử của thời đại mình, có một vị Đại thương nhân đã làm thế nào để cướp ngôi chí tôn thiên hạ.

Vị thương nhân ấy tên là Lã Bất Vi, đem ái thiếp vô cùng yêu quý của mình dâng cho Thái tử khi ấy đang gặp nạn, cũng nhờ vị ái thiếp kia đang mang thai con của mình, âm thầm lặng lẽ hoàn thành hành vi cướp ngôi chí tôn thiên hạ. Thủ pháp của Lã Bất Vi hết sức cao siêu, làm cho người ta không thể thở dài khen ngợi không thôi.

Có lẽ đó chỉ là truyền thuyết, có lẽ là sự thật, tuy nhiên dù sao đi nữa, mưu kế như vậy là có thể đem ra thực hành.

Chỉ là Thiển Thủy Thanh chưa bao giờ quên phút giây lãnh ngộ sâu sắc lúc chiến bại ở thành Đại Lương: Kỳ chiêu trong thiên hạ đều là hiểm chiêu, chỉ cần sơ ý nhất thời, ắt sẽ thua cả bàn!

Một mưu kế nhìn qua hết sức cao minh như vậy, kỳ thật cũng ẩn chứa phiêu lưu mạo hiểm không nhỏ chút nào.

Cho nên, Thiển Thủy Thanh áp dụng phương pháp làm ngược lại.

Hắn phải giúp Nam Vô Kỵ thực hành kế hoạch mà hắn chưa bao giờ nghĩ qua, cho đến một ngày kia âm mưu bại lộ, Hoàng đế tức giận, ắt sẽ dùng tội danh soán nghịch mưu phản tru di cửu tộc của Nam gia.

Như vậy từ đó về sau, Thiển Thủy Thanh không cần lo lắng nữa.

Ngay từ đầu, Phi Yên chính là một con cờ dùng để hy sinh, điểm này ngoài Thiển Thủy Thanh ra, cũng chỉ có Lâm Dược phụ trách hành động thực tế mới biết được mà thôi, thậm chí ngay cả Nhạc Thanh Âm và Phi Yên cũng không hiểu rõ ràng.

Mà tất cả những chuyện Thiển Thủy Thanh làm trước đó thật ra là vì phô bày để che giấu mặt sau. Hắn muốn cho Nam Sơn Nhạc bị những đòn tấn công của mình làm cho sứt đầu mẻ trán, trở tay không kịp, không còn thời gian để tra xét chi tiết hành động của hắn, tránh cho kế hoạch bại lộ. Chỉ là Thiển Thủy Thanh cũng không thể ngờ được, bất ngờ hiện tại lại xảy ra trên thân Hồng Nhạn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!