Đế Quốc Thiên Phong

Chương 281: Chương 281


trước sau

ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 6: Tung Hoành Ba Ngàn Dặm
Chương 9 (Thượng-hạ)

Người dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm bởi xXx - 4vn

Hơn hai tháng chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, vạch ra kế hoạch chu đáo, gần như tính toán đến từng khả năng nhỏ nhất có thể xảy ra, mới có được giờ phút sắp sửa tới, xem ra sẽ là một trận đại chiến chiếm hùng quan hết sức thoải mái nhẹ nhàng. Đệ nhất hùng quan lẫy lừng thiên hạ, rất nhanh sẽ rơi vào trong tay quân Đế quốc Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh nghĩ tới điểm này cũng cảm thấy vô cùng thích chí. Chỉ cần chiếm được Hàn Phong quan, như vậy chẳng khác nào đã chiếm được một nửa giang sơn của Đế quốc Kinh Hồng, lời hứa của hắn với Thương Dã Vọng cơ bản có thể xem như đã thực hiện được.

Có lẽ nỗi lo duy nhất chính là cánh quân của Phương Hổ.

Một lát sau, không chỉ binh sĩ của hai Kỳ Thiết Huyết Trấn đã tới đầm Thiển Thủy, tất cả công tác cảnh giới và chuẩn bị cũng đã sẵn sàng.

Trước tiên Thiển Thủy Thanh triệu tập các tướng, chuẩn bị tham khảo các khả năng có thể sắp sửa xảy ra sắp tới, loại chuyện thảo luận tình hình quân sự như vậy, gần như ngày nào cũng phải có.

- Trước tiên ta sẽ nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng ta đã đến sát sau mông Cô Chính Phàm!

Tất cả mọi người bật cười ha hả.

- Binh sĩ của chúng ta trà trộn vào Hàn Phong quan báo tin về, tuy rằng không thể gởi về được bản đồ phân bố binh lực cụ thể trong Hàn Phong quan, nhưng thông qua lời nhắn của bọn họ, chúng ta cũng có được hiểu biết đại khái về tình hình phân bố binh lực bên trong. Trước mắt Cô Chính Phàm vẫn kiểm tra gắt gao bên trong quan, người này nhìn bề ngoài kiêu ngạo, nhưng hiển nhiên vẫn có chút tài năng, ít nhất hắn ta vẫn không hề có ý khinh địch. Tuy nhiên căn cứ vào phán đoán của chúng ta, đối với chuyện phía sau quan không có phục binh, hắn vẫn không hề hoài nghi gì cả. Cho nên, kế hoạch tập kích bất ngờ của chúng ta, cơ bản là không cần lo lắng.

-… Mặt khác, bên phía Phương Hổ, chúng ta đã nhận được tin tức mới nhất là người Đế quốc Kinh Hồng đã tập trung hai mươi vạn đại quân muốn bao vây tiêu diệt Thiết Phong Kỳ, cũng treo giải thưởng một vạn lượng cho ai bắt được ta… Là một vạn lượng hoàng kim, chà chà, quả thật bọn chúng rất xem trọng bản thân ta!

Tô Vân lập tức tiếp lời:

- Nếu là ta, ta sẽ triệu tập ba mươi vạn đại quân bao vây diệt trừ Thiển Trấn Đốc, cũng sẽ treo giải thưởng mười vạn lượng hoàng kim, kèm theo một trăm mỹ nhân tuyệt sắc!

Thiển Thủy Thanh thản nhiên đáp:

- Ta rất hối hận lần này không mang Phong Nương Tử đi theo, nghe nói nàng có cách dạy chồng vô cùng hiệu quả!

Mọi người cất tiếng cười vang, Tô Vân xấu hổ đến nỗi đỏ mặt tía tai.

- Được rồi, xem ra Phương Hổ làm rất khá, kế tiếp chúng ta phải ẩn nấp ở nơi đây một đêm, đợi đến lúc vầng dương lên cao, đó chính là lúc chúng ta kiến công lập nghiệp, đối với chuyện này, mọi người có thắc mắc gì không?

- Không có!

Tất cả các tướng lĩnh đồng thanh hét lớn.

Thiển Thủy Thanh phất tay:

- Ha ha, nhỏ tiếng một chút, chúng ta đang ở ngay dưới mắt Cô Chính Phàm!

Mọi người lại bật cười.

Thiển Thủy Thanh nghiêm giọng nói:

- Căn cứ theo tin tức do đội thám báo truyền về, trong phạm vi cách Hàn Phong quan chừng tám mươi dặm có hai tòa thành lớn, tên là thành Chỉ Phong và thành Diệt Phong. Ha ha, nghe qua tên này, chính là nhắm vào chúng ta.

Mọi người lại bật cười, Thiển Thủy Thanh nói tiếp:

- Trong hai tòa thành lớn này có ba vạn quân chính quy và một ít quân không chính quy, bình thường phụ trách trật tự trị an ở miền Đông, thời chiến thì phụ trách trợ giúp Hàn Phong quan. Nếu như chiến sự căng thẳng, bọn chúng có thể xuất ra một cánh quân có binh lực là năm vạn trong vòng hai ngày. Nếu chúng ta tấn công Hàn Phong quan từ phía sau, như vậy chỉ nhiều nhất là hai ngày, hai tòa thành này sẽ nhận được tin tức. Nếu đến lúc ấy không thể chiếm được Hàn Phong quan, Thiết Huyết Trấn chúng ta sẽ giống như Hàn Phong quan, gặp phải vận mệnh lưỡng đầu thọ địch. Đến lúc đó, ai chịu đựng không nổi, người ấy sẽ xong đời. Mà căn cứ theo tình huống ở khắp các nơi, kẻ đầu tiên chống đỡ không nổi chỉ có thể là chúng ta. Mặc dù bọn chúng đã phái ra một cánh quân đuổi bắt Phương Hổ, nhưng theo phỏng đoán của ta, bọn chúng vẫn có thể trong một khoảng thời gian ngắn triệu tập được một cánh quân không ít hơn ba vạn!

Bích Không Tình tiếp lời:

- Cho nên chúng ta phải cố gắng chiếm được Hàn Phong quan trong vòng hai ngày. Nhưng nếu cân nhắc đến chuyện Hàn Phong quan to lớn kiên cường hơn thành Kinh Viễn và hai quan Nam Bắc, muốn chiếm được nó trong vòng hai ngày có thể nói là vô cùng khó khăn. Hàn Phong quan không chỉ có tường cao hào sâu, còn có hệ thống đường phố bên trong rất thuận tiện cho cuộc chiến đường phố. Một khi triển khai trận chiến đường phố, mất năm ba ngày vẫn chưa chiếm được Hàn Phong quan cũng là chuyện thường tình, cho nên mọi người đừng cao hứng quá sớm.

Thủy Trung Đường nói:

- Chúng ta có thể thiết lập một ít chướng ngại ở sau lưng đối phương, thí dụ như lập ra một trạm kiểm soát giao thông, dùng thủ thuật che mắt, nói rằng trước mắt Hàn Phong quan cấm ra vào trong phạm vi tám mươi dặm chung quanh, dùng việc này để kéo dài thời gian đối phương nhận được tin Hàn Phong quan bị tấn công.

Thiển Thủy Thanh tỏ ta khen ngợi:

- Đây là một ý kiến hay, Cô Chính Phàm không quản thúc, chúng ta sẽ giúp hắn quản thúc, như vậy ít nhất có thể kéo dài thời gian thêm một ngày. Lại thêm chuyện phá hủy đường sá làm cho trở nên khó đi, còn phải để lại một đội dự bị để ngăn chặn địch nhân.

Bích Không Tình nói:

- Một khi đại chiến bắt đầu, nhiều nhất chỉ cần ba ngày, lực lượng phòng ngự trong Hàn Phong quan sẽ suy yếu đi rất nhiều, đến lúc đó cho dù viện quân của địch kéo tới cũng không thể làm khó dễ được chúng ta.

Thủy Trung Đường nói:

- Ta thấy hay là để nhiệm vụ ngăn cản quân địch phía sau cho Sơn Tự Doanh của Linh Phong Kỳ ta phụ trách là được. Bọn họ giống như Thiết Sư Doanh, lực lượng chủ yếu là trọng trang bộ binh, lại thêm đã từng giao thủ qua vài lần với người Đế quốc Kinh Hồng, cho nên cũng hiểu biết sơ về bọn chúng.

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Được, các vị, chúng ta đã đi tới nơi này, ắt không thể nào trở về tay không. Khi mà âm mưu đã đi tới đỉnh điểm của nó, lực lượng hậu viện duy nhất của chúng ta chính là lòng can đảm và bầu máu nóng của chúng ta. Ta tin rằng trận chiến này, quân ta tất thắng!

- Nguyện cùng sinh tử với Thiển Trấn Đốc, cùng tồn vong với Thiết Huyết Trấn!

Tất cả các tướng lĩnh đồng thanh quát to.

o0o

Ngày Hai Mươi Ba tháng Chín, vào buổi sáng.

Nắng sớm chiếu trên đầm Thiển Thủy, tạo ra từng gợn sóng long lanh, không khí buổi sáng trong lành mà sảng khoái, Thiển Thủy Thanh tham lam hít một hơi dài.

Hắn thích rừng núi ở nơi này, hết thảy đều tự nhiên như vậy, không có bất cứ dấu vết nào của con người nhúng tay vào, cho dù chỉ là một bãi bùn nho nhỏ nhưng vẫn tràn ngập sinh cơ.

Đi tới mép nước, Thiển Thủy Thanh khoát nước lên rửa sạch sẽ mặt mày, sau đó uống vài ngụm, nước mát giải khát thật là thỏa thích, sau lưng hắn chợt vang lên giọng của Bích Không Tình:

- Xem ra tinh thần của ngươi rất tốt!

Thiển Thủy Thanh nói mà không quay đầu lại:

- Ta đã ngủ một giấc no nê, trước khi đại chiến nhất định phải thả lỏng tinh thần, lúc ấy đánh giặc mới có hiệu quả.

Bích Không Tình mỉm cười:

- Thật không? Vì sao ta cảm thấy mấy ngày nay ngươi vẫn không nghỉ ngơi đầy đủ, đến hiện tại thấy hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, cho nên rốt cục mới có thể thả lỏng chính mình.

Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời cười ha hả, lảng tránh vấn đề này. Hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó mặt trời chỉ vừa lên một nửa, sau đó nhẹ giọng nói:

- Không Tình!

- Sao?

- Triệu Cuồng Ngôn là do ta giết!

Thiển Thủy Thanh đột nhiên nói bâng quơ không đầu không đuôi.

Nhưng Bích Không Tình lại không chút giật mình:

- Ta đoán được.

- Ủa, vì sao vậy?

- Bởi vì trời sinh ra ngươi là mẫu người không cho phép người khác khống chế vận mệnh của mình, cho dù là ông trời cũng không được!

Thiển Thủy Thanh hơi tỏ ra kinh ngạc, hắn khoát nước rửa mặt, sau đó đứng lên:

- Ngươi hiểu ta như vậy từ lúc nào?

- Trước kia, ta là địch nhân của ngươi, ta cần phải hiểu biết ngươi một chút, hiện tại ta là thuộc hạ của ngươi, ta càng nên hiểu ngươi hơn nữa. Sau nay ngươi không làm tướng nữa, ta sẽ trở thành bằng hữu của ngươi, vẫn cần phải hiểu ngươi, cho nên chuyện này không có gì là lạ.

Thiển Thủy Thanh kinh ngạc nhìn Bích Không Tình, đột nhiên bật lên tràng cười rộ:

- Ngươi có vẻ giàu tình cảm hơn ta tưởng tượng!

Bích Không Tình chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Sở dĩ Thiển Thủy Thanh đột nhiên nói ra chuyện này, là vì cho tới nay, lời tiên đoán của Triệu Cuồng Ngôn vẫn như bóng ma lởn vởn xua đuổi mãi không đi, cho nên Thiển Thủy Thanh vẫn lo lắng có chuyện gì sai lầm. Hiện giờ thấy đại công sắp sửa thành, hắn không cần lo lắng về lời tiên đoán của Triệu Cuồng Ngôn nữa, cho nên mới vui vẻ nói ra chuyện này.

Hai người cùng nhau ngồi trên bờ đầm Thiển Thủy, ngửa đầu xem mặt trời mọc, cùng đợi giờ phút kèn hiệu tấn công nổi lên vào sáng sớm.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thái dương đã hoàn toàn ló dạng trên đường chân trời.

Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, chiếu vào thân thể con người vô cùng ấm áp, nhưng vẫn không thể trấn an nội tâm dày vò bất an vì chờ đợi của con người.

Chờ đợi luôn luôn làm cho người ta nóng lòng, một ít binh sĩ thiếu kiên nhẫn bắt đầu đi tới đi lui trên bờ đầm, than thở vì sao vẫn chưa nghe được kèn hiệu tấn công.

Một ít sĩ quan không thể không an ủi binh sĩ của mình, nói cho bọn họ biết rằng dù sao nơi này vẫn cách Hàn Phong quan hơn mười dặm, cho dù chiến tranh bắt đầu, bọn họ cũng không thể nào nghe thấy, chỉ có thể chờ thám báo phía trước chạy về báo lại.

Thám báo thủy chung vẫn không thấy trở về, mặt trời càng ngày càng lên cao. Dưới ánh mặt trời, đám binh sĩ đông đúc trên bờ đầm Thiển Thủy trông có vẻ vô cùng nổi bật.

Đây cũng không phải là nơi bí mật cho lắm, nhưng vì gần Hàn Phong quan, cho nên mới được chọn.

Nhưng thời gian dần dần trôi qua, bắt đầu có một số dân chúng địa phương đi vào bờ đầm này, khi bọn họ nhìn thấy rất nhiều binh sĩ Đế quốc Thiên Phong đang ở đây, tức thì thất kinh hồn vía.

Bởi vì cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn chỉ có thể bất đắc dĩ bắt số dân chúng này làm tù binh, tập trung lại một chỗ canh giữ.

Lúc Thiển Thủy Thanh đi tới, Thủy Trung Đường nói với hắn:

- Đã bắt được hơn hai mươi người dân địa phương, theo ta thấy, lúc này dù là heo cũng đã thức giấc mới phải, vì sao bên Hàn Phong quan còn chưa thấy có động tĩnh?

Thiển Thủy Thanh thản nhiên đáp:

- Có thể đã bắt đầu khai chiến cũng không chừng, thám báo sẽ quay về báo cáo, mọi ngưòi cứ kiên nhẫn chờ đợi!

Thủy Trung Đường cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc này, trong số dân chúng bị bắt giữ, có một đứa bé gái mặt mày thanh tú mở to đôi mắt, cất tiếng hỏi với giọng trong trẻo:

- Các người là người Đế quốc Thiên Phong có phải không?

Thiển Thủy Thanh vuốt ve gương mặt đứa bé kia, cười đáp:

- Đúng vậy.

Lão bà bên cạnh sợ tới mức vội vàng ôm chặt đứa bé vào lòng.

Thiển Thủy Thanh cất tiếng an ủi:

- Lão nhân gia, người không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không giết các người. Không bao lâu nữa, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đến lúc đó chúng ta sẽ tha cho các người.

Đứa bé kia hỏi tiếp:

- Vậy các người muốn đi Hàn Phong quan hay sao?

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

- Đúng vậy, sao cháu biết?

Đứa bé đáp:

- Cháu đoán.

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Ôi, cháu thông minh thật, cháu tên là gì, bao nhiêu tuổi?

- Cháu tên là Thanh nhi, tám tuổi.

Đứa bé trả lời, giọng trong trẻo như chuông đồng:

- Thúc thúc thì sao, tên gì vậy?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Ta tên là Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh vừa nói xong, tất cả dân chúng chung quanh đồng thời run rẩy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!