ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 6: Tung Hoành Ba Ngàn Dặm
Chương 12: Đại chiến thành Bình Dương (Phần 2-3)
Người dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm bởi xXx - 4vn
- Ta phản đối!
Mộc Huyết lập tức nói:
- Chiến đấu tới bước này rồi, vấn đề không phải là giết được bao nhiêu người. Mặc dù địch từ phía Đông tới rất đông, nhưng nếu chỉ bằng vào bọn chúng mà muốn đánh chiếm thành Bình Dương là không có khả năng. Ta đoán chừng cho dù bọn chúng có tới đây cũng sẽ không phát động tiến công ngay lập tức, mà là chờ quân phía sau lên tới, sau đó vừa kềm chế, vừa cường công chúng ta. Nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là chặn đường chứ không phải là tấn công chúng ta, chúng ta nên nhân cơ hội này tiếp tục tìm tòi tất cả những thứ có thể làm tăng năng lực của hệ thống phòng ngự là hơn.
Vô Song gật gật đầu:
- Ta đồng ý đề nghị của Mộc Doanh Chủ, hiện giờ ước chừng có hai mươi vạn đại quân của địch đang kéo tới nơi này. Tuy nhân số bọn chúng đông, nhưng vì mải mê đuổi theo chúng ta, không ngờ rằng phải công thành, cho nên không có khả năng mang theo khí giới công thành. Lại thêm thành Bình Dương cũng không lớn lắm, cho dù bọn chúng có đông người đi nữa, cũng không có khả năng lập tức chen lên một lượt ngay trước mặt chúng ta. Tuy rằng hệ thống phòng ngự ở đây kém rất xa thành Đại Lương, nhưng ít nhất cũng có được một ưu thế, chính là thành không lớn, chúng ta không cần lo lắng vấn đề binh sĩ thủ không xuể. Cho nên đối với chúng ta mà nói, hiện tại chuyện duy nhất cần làm là cố gắng hết sức tăng cường khả năng phòng ngự, kéo dài thời gian phòng ngự.
Lôi Hoả nói:
- Có một vấn đề, chính là hiện tại Thiết Sư Doanh đã không còn trọng giáp, vốn bọn họ có thể phát huy ra tác dụng trong lúc này, nhưng trước kia vì tốc độ, chúng ta bị bắt buộc phải vứt bỏ trang bị của họ, hiện tại phải nghĩ cách trang bị lại cho bọn họ một lần nữa.
Phương Hổ trầm giọng nói:
- Trong kho phủ của thành Bình Dương gần như không có trọng giáp, hay là dùng nồi sắt thay thế cho trọng thuẫn trước đã, lệnh cho thợ rèn nơi này làm thêm cho mỗi cái nồi sắt một cái tay cầm. Còn về phần trọng giáp thì… cho bọn họ mặc quần áo dày một chút, sau đó lót ván bên trong. Trước mắt hãy tạm thời như vậy, trong tình huống này chúng ta cũng không có cách nào.
Nói xong, Phương Hổ đổi giọng mắng to:
- Con bà nó, trận này coi như là khởi nghĩa nông dân!
Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng hỏi:
- Còn phải dùng một ít vật nặng để chặn cửa thành, thay thế bằng thứ gì đây?
Mọi người nhìn nhau một lúc, sau đó đồng thanh kêu lên:
- Chỉ còn nước dùng cối xay!
Một tràng cười to vang lên, trước trận đại chiến nguy cấp, các tướng lại thản nhiên cười to, không hề tỏ ra sợ hãi. Binh sĩ Thiết Phong Kỳ nhìn các Tướng quân của bọn họ với ánh mắt sùng bái và tin tưởng, dưới tình huống như vậy, thật ra nụ cười mới là vũ khí có lực sát thương lớn nhất. Nó làm cho mỗi một tên binh sĩ tin tưởng, làm cho bọn họ kiên trì tới giây phút sau cùng.
Lôi Hoả làm Doanh Chủ của Thiết Sư Doanh, lúc này hắn đang cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.
Khi toàn quân hành quân ngàn dặm, Thiết Sư Doanh di chuyển chậm nhất, tới lúc thủ thành, Thiết Sư Doanh lại trở thành yếu nhất. Nhưng chỉ mới trước đây không lâu, Thiết Sư Doanh còn vì Thiết Phong Kỳ mà lập vô số công lao hãn mã, che chắn nắng mưa cho các chiến sĩ, là lực lượng trung kiên mà bọn họ tin tưởng và dựa dẫm nhiều nhất.
- Hiện giờ trung kiên đã trở nên yếu đuối rồi!
Lôi Hoả thở dài một tiếng, cất bước nặng nề đi xuống dưới thành, hắn không muốn tiếp tục tham gia hội nghị nữa.
Hán tử chất phác không có nghĩa là không biết suy nghĩ, từ lúc hắn đi từng bước vào vị trí Doanh Chủ Thiết Sư Doanh tới nay, chuyện mà hắn hiểu rõ nhất chính là, công lao của hắn không phải là do chính hắn lập ra, mà nhờ có Thiển Thủy Thanh làm ra. Sở dĩ hiện tại hắn có thể ngồi ở vị trí này, chỉ vì hắn là đồng bọn trung thành nhất của Thiển Thủy Thanh mà thôi. Mặc dù trên chiến trường hắn cũng anh dũng giết địch, trung thực chấp hành mỗi một mệnh lệnh của cấp trên, nhưng nhìn sang xung quanh, bất kể là Mộc Huyết, Vô Song, hay là Thác Bạt Khai Sơn, người nào cũng có uy vọng cao hơn hắn nhiều.
Lúc Đông Quang Chiếu còn phụ trách Thiết Sư Doanh, cho dù là Thiển Thủy Thanh cũng không dám xem thường Thiết Sư Doanh. Nhưng hiện tại, trong bốn Doanh của Thiết Phong Kỳ, yếu nhất chính là Doanh của Lôi Hoả hắn.
Tuy các binh sĩ dưới quyền chưa hề thốt ra những lời oán trách, nhưng trong lòng hắn đã cảm thấy đau đớn và khổ sở.
Cùng từ trong doanh tân binh đi ra, nhưng Thiển Thủy Thanh lại được binh sĩ sùng bái sát đất, nhưng Lôi Hoả gần như có thể nói là bị coi thường.
Nếu như hắn không cảm thấy khó chịu mới là chuyện lạ.
o0o
Cất bước lang thang với tâm trạng nặng nề, Lôi Hoả cũng không biết hắn đang đi đâu.
Cách chỗ hắn không xa, có vài tên binh sĩ đang vây quanh một cô nương có bề ngoài xinh xắn, ồn ào huyên náo, dường như đang tranh cãi gì đó. Cô nương người ta đã đỏ mặt tía tai, bọn binh sĩ cũng không buông tha, đúng là người của Thiết Sư Doanh.
Lôi Hoả lập tức bước tới hỏi:
- Các ngươi đang làm gì đó?
Bọn binh sĩ vừa thấy là Lôi Hoả, lập tức ngừng ồn ào, một tên lớn tiếng đáp:
- Hồi bẩm Lôi Doanh Chủ, cô nương này không cho chúng ta gỡ cửa nhà nàng, chúng ta định lấy để chắn tên.
Lôi Hoả nhìn sang cô nương kia, cô ta đang tủi thân sắp khóc:
- Không có cửa, bọn trộm cắp tới thì làm sao?
Bọn binh sĩ hừ lạnh:
- Tiểu cô nương, đừng trách chúng ta không nhắc nhở nàng, ngay cả biên giới của các người còn sắp sửa không giữ nổi, nói gì tới nhà cửa? Thức thời một chút đi thôi, lần này chúng ta nói như vậy đã là khách sáo, không cướp không đốt, chỉ là lấy cánh cửa của nàng mà thôi, nếu như ở Chỉ Thủy lúc trước… hừ hừ…
- Đủ rồi!
Lôi Hoả quát:
- Chuyện như vậy cũng đáng phô trương hay sao? Đánh giặc không phải đánh với nữ nhân, cần gì phải làm khó một thiếu nữ như vậy! Đi sang nhà khác tìm đi, coi như bỏ qua cho nhà này!
- Tuân mệnh!
Bọn binh sĩ đồng thanh hét lớn, vội vã rời đi.
Gió đưa tới vài câu loáng thoáng:
- Vì sao hôm nay Lôi Doanh Chủ lại nóng nảy như vậy?
- Ai mà biết được, có thể là do đang lúc nguy cấp…
- Hừ, Thiết Phong Kỳ ta có ai sợ chết? Không phải là còn có viện binh sắp tới hay sao? Theo ta thấy, tám phần là Lôi Doanh Chủ vừa ý thiếu nữ kia!
- Rất có khả năng, bề ngoài cô nương ấy xinh tươi mơn mởn…
Thanh âm bọn chúng dần dần nhỏ đi, Lôi Hoả ngượng ngùng nói với nàng:
- Bọn binh sĩ không hiểu chuyện, nàng thông cảm một chút!
Vị cô nương kia mắc cỡ đỏ mặt gật gật đầu, xoay người trở về nhà, hiển nhiên cũng đã nghe thấy những lời của đám binh sĩ vừa nói.
Nhìn theo bóng cô nương ấy, trong lòng Lôi Hoả đột nhiên dâng lên một cảm giác bứt rứt, nóng nảy khó chịu.
Con bà nó, có lẽ là nên tìm một nữ nhân, hắn nghĩ vậy.
Nếu không tìm, sau này có thể không còn cơ hội.
Hai canh giờ sau, cánh truy binh đầu tiên có binh lực ba vạn người đã đuổi tới thành Bình Dương. Đúng như lời Mộc Huyết, bọn chúng cũng không triển khai tấn công ngay lập tức, mà là lẳng lặng chờ đợi viện quân. Trong khoảng thời gian chờ đợi công thành, quân Đế quốc Kinh Hồng không làm gì cả.
Cánh rừng nhỏ bên ngoài thành Bình Dương kia không chỉ là nơi mà phe thủ thành lấy nguyên liệu, đồng thời phe công thành cũng sử dụng gỗ ở đó. Bọn chúng đốn ngã cây cối, chế tạo những công cụ công thành giản dị như thang, gỗ khúc dùng cho máy bắn đá. Một ít binh sĩ bắt đầu dùng da trâu bao bọc bên ngoài phần uân xa, tiến hành công tác chuẩn bị công thành toát ra khí thế hừng hực.
Lại một hồi lâu sau, hai vạn truy binh nữa cũng đã đến từ hướng Đông. Bọn chúng lập đội hình rẽ quạt ngay trước cửa thành, triển khai trạng thái bao vây kềm chế.
Đêm hôm đó, đám truy binh đầu tiên ở ba hướng Tây, Nam, Bắc cũng đã đuổi tới, tất cả có hai vạn bộ binh, một vạn kỵ binh.
Thế bao vây bốn phía thành Bình Dương đã được hình thành, đại chiến có vẻ vô cùng căng thẳng.
o0o
Ngày Hai Mươi Lăm tháng Mười.
Đám truy binh thứ sáu rốt cục cũng đã đuổi tới, tổng số có hai vạn người.
Lúc này, quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây thành Bình Dương có tổng cộng mười vạn người, trong đó có một vạn kỵ binh, chín vạn bộ binh.
Người Đế quốc Kinh Hồng phái ra binh sĩ đứng dưới thành lớn tiếng kêu gọi đầu hàng, kết quả bị Vô Song bắn cho một mũi tên ngã lăn quay, xem như chặt đứt hoàn toàn ý nghĩ bắt sống toàn bộ Thiết Phong Kỳ của người Đế quốc Kinh Hồng.
Vì vậy lúc này trong quân Đế quốc Kinh Hồng cờ bay phấp phới, quân truyền lệnh chạy tới chạy lui như hồ điệp xuyên hoa, truyền đi các mệnh lệnh tác chiến. Các Tướng quân của các lộ binh đứng trước đội hình của quân mình cao giọng cổ vũ sĩ khí, làm công tác chuẩn bị sau cùng trước khi đại chiến, đại ý là những lời bảo vệ quốc gia vớ vẩn linh tinh.
Chừng nửa canh giờ sau, vị trí chủ công là cửa Tây, nhóm chiến sĩ công thành đầu tiên chừng ba ngàn người xuất hiện đầu tiên dưới cửa thành.
Trống trận rền vang tận trời cao, tiếng tù và ù ù dấy lên khúc nhạc mở màn cho cuộc tấn công.
Bởi vì trong trận đại chiến công phòng lần này, cả hai bên thủ và công đều không chuẩn bị đầy đủ, cho nên binh lực trở thành yếu tố quyết định của trận đại chiến công thành lần này. Quân Đế quốc Kinh Hồng có được ưu thế binh lực áp đảo, nện bước mạnh mẽ, làm cho cả đất trời rung động ầm ầm, bắt đầu đợt công thành chính thức đầu tiên của bọn chúng.
Khác với người Thiên Phong hay Chỉ Thủy, vì miền Nam Đế quốc Kinh Hồng có nhiều khu rừng nhiệt đới, cho nên các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng có rất nhiều người xuất thân từ thợ săn rừng nhiệt đới. Người miền núi Đế quốc Kinh Hồng thích đi chân trần, bàn chân của bọn chúng to mà dày, không thích mặc khôi giáp, cả bọn đều ở trần nửa người trên, tay cầm cương đao. Nếu xem tác phong chiến đấu như vậy, chính là có phần tương tự với tác phong của các chiến sĩ Hùng tộc, chỉ là trong sự cuồng dã của bọn chúng có tính kỷ luật, trong sự phóng túng lại có thêm phần ăn ý.
Tuy rằng nhìn bề ngoài các chiến sĩ tiên phong của Đế quốc Kinh Hồng trông như dân quê mùa, không hề giống quân đội chính quy một chút nào, nhưng trên thực tế, bọn chúng chính là những chiến sĩ đặc sắc nhất, tiêu biểu nhất của vùng rừng nhiệt đới. Tuy rằng bọn chúng không mặc khôi giáp, nhưng lại đội nón trúc to dày. Loại nón trúc này dùng nan trúc và nan sắt kết hợp lại mà thành, vành nón rất rộng nhưng mỏng, vừa có thể che nắng che mưa, vừa có thể dùng ngăn cản tên, thậm chí còn có thể sử dụng như là thuẫn.
Miền Nam Đế quốc Kinh Hồng là vùng đất nhiều mưa, một năm có gần hai trăm ngày có mưa, cho nên ở nơi này, trang bị khôi giáp nhẹ nhàng cũng phát huy tác dụng của nó.
Lúc này, ba ngàn tên chiến sĩ đảm nhận nhiệm vụ xung phong phát ra một tiếng hét to, ba ngàn đôi chân thô to đồng thời dậm lên mặt đất rầm rầm, làm cho cả thành Bình Dương chấn động nến nỗi như muốn lung lay sắp đổ.
Bước chân bọn chúng mạnh mẽ, đội hình lỏng lẻo nhưng mang theo sức mạnh cuồng bạo tràn đầy can đảm, dùng hình thức phân tán triển khai tấn công về phía tường thành, nhìn qua tuy lộn xộn, nhưng đó chính là biện pháp tốt nhất để phòng ngừa địch nhân bắn tên theo phương thức bao trùm dày đặc.
Sau khi có hiệu lệnh của Vô Song, tên của cung tiễn thủ Trường Cung Doanh bay lên không như mưa, mạnh mẽ rơi xuống đầu quân địch. Phần lớn tên đều rơi xuống những chiếc nón trúc dày rộng kêu lên những tiếng leng keng, số tên có thể thật sự sát thương được địch nhân vô cùng ít ỏi.
- Con bà nó, đám khốn này quả thật có tài!
Phương Hổ cất tiếng than thở:
- Nón trúc kia quả thật không tồi, ta rất thích!
- Trường Cung Doanh, bắn tự do!
Vô Song hét đến khàn cả giọng, đại cung trong tay hắn bắn xuống dưới, tà tà bay qua phía dưới một chiếc nón trúc rồi cắm phập vào giữa ngực một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng.
Trải qua hơn một năm huấn luyện, hiện giờ các chiến sĩ Trường Cung Doanh đã trở thành những cung tiễn thủ xuất sắc, trình độ bắn tự do của bọn họ đã tăng lên rất nhiều. Trước vô số bia sống do quân địch tạo thành, bọn họ như những sơn dân đang chặt trúc, tự do đốn ngã rất nhiều cây. Từng mũi trường tiễn xé không bay ra, tìm những khe hở giữa những chiếc nón trúc rộng vành kia, sau đó hung hăng cắm phập vào người địch.
Thế nhưng mưa tên từ đội hình của địch cũng đã ào ạt bay lên, lấy hỏa lực áp chế hỏa lực, tranh thủ tiên cơ cho binh sĩ phe mình. Chỉ trong chừng nửa khắc, trên mặt đất đã ngổn ngang mấy trăm thi thể của số chiến sĩ xung phong công thành, trên đầu tường cũng có mười mấy chiến sĩ Thiết Phong Kỳ trúng tên ngã xuống, máu tươi chảy ra như suối nhiễm đỏ cả một vùng đất dưới chân thành.