ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 3: Cờ hữu tự tung bay
Chương 5:Dạ Oanh (thượng-trung)
Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : sưu tầm
Hôm nay Thiển Thuỷ Thanh đang ở trong doanh trướng của mình xem bản đồ, nghiên cứu tin tức tình báo của tiền phương.
Có tin tức truyền đến rằng, cuộc chiến của đại quân Đế quốc Thiên Phong tấn công thành Kinh Viễn đã bắt đầu, hai bên giao chiến đã nhiều ngày, tổn thất nặng nề. Quả nhiên Bão Phi Tuyết từ thành Đại Lương vội vàng trở về, còn mang theo hơn một vạn quân tiếp viện, làm cho binh lực của quân thủ thành Kinh Viễn lên tới gần năm vạn người, gần như bằng với binh lực của phe công thành.
Bão Phi Tuyết đích thân ra tiền tuyến chỉ huy chiến đấu, nhờ vậy sĩ khí của quân đội không sút giảm chút nào, cho đến nay quân Đế quốc Thiên Phong vẫn chưa chiếm được một chút ưu thế nào cả.
Hơn nữa thành Kinh Viễn không phải là Bắc Môn quan, bản thân nó là một thành thị lớn, có số dân chúng bên trong là mười lăm vạn người.
Đám dân chúng trong thành cũng bị điều động vào trận chiến thủ thành này, liều chết chống lại quân Đế quốc Thiên Phong.
Thiển Thuỷ Thanh không biết số dân chúng ấy có phải là tự nguyện tham gia thủ thành hay không, nhưng hắn biết rằng thành Kinh Viễn có dân chúng làm cơ sở, đương nhiên lại càng khó đánh hơn Bắc Môn quan.
Đế quốc Chỉ Thuỷ đã tới gần bờ vực của diệt vong mất nước, tuy bọn họ không có biên giới kéo dài ngàn dặm, nhưng cũng không có dũng sĩ thiện chiến. Chinh chiến liên tục kéo dài trong nhiều năm đã sớm làm cho quốc lực của Đế quốc Chỉ Thuỷ trở nên điêu đứng, hiện tại trận đánh thành Kinh Viễn này chính là chất xúc tác đẩy nhanh sự sụp đổ của bọn họ mà thôi.
Tuy nhiên nếu như muốn đánh chiếm được thành Kinh Viễn, Đế quốc Thiên Phong vẫn cần phải trả một cái giá không nhỏ chút nào.
Lúc này đây thành Kinh Viễn sẽ không cho bất cứ kẻ nào cơ hội tập kích bất ngờ.
Trong lúc Thiển Thuỷ Thanh còn đang suy nghĩ xem làm thế nào đánh chiếm được thành Kinh Viễn, Cẩu Tử từ ngoài bước vào bẩm báo:
- Tướng quân, đội dự bị số Ba xảy ra chút phiền phức!
Cái gọi là đội dự bị số Ba, chính là cái tên mà Thiển Thuỷ Thanh đặt cho cánh quân thiếu gia kia, cũng chính là đội dự bị xếp hàng thứ ba. Nói trắng ra trừ phi Hữu Tự Doanh gặp phải hoạ diệt Doanh, nếu không thì đội dự bị số Ba này không có cơ hội ra chiến trường.
Thiển Thuỷ Thanh tiện tay nâng chung trà lên hớp một ngụm, loại trà Long Tuyền thượng hạng này cũng là nhờ phúc của đám thiếu gia kia, Thiển Thuỷ Thanh hắn mới có cơ hội uống:
- Đám thiếu gia lại gây ra chuyện gì sao?
Sắc mặt Cẩu Tử hơi có vẻ khó coi:
- Không phải bọn chúng gây chuyện… Tốt nhất ngài nên đích thân đi xem qua, phiền phức lần này… hơi đặc biệt một chút!
Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:
- Ngươi cứ việc nói thẳng ra, rốt cục là phiền phức gì vậy?
Cẩu Tử lấy hết can đảm la to:
- Phát hiện ra một nữ nhân trong đội dự bị số Ba… Chúng ta… chúng ta bắt lầm người rồi!!!
Phụt!
Hớp trà còn trong miệng Thiển Thuỷ Thanh đã chuyển vị trí qua mặt Cẩu Tử.
Lôi Hoả quả thật đang phát hoả.
Sáng sớm hôm nay hắn mang theo người ra bên ngoài, chỉ mang về được mười mấy tên thiếu gia. Hiện tại Hữu Tự Doanh tiếng xấu đồn xa, tất cả bọn nhà giàu nghe đến tin tức bọn họ lập tức nhanh chân chạy trốn, hắn vất vả cả ngày chỉ bắt được mười mấy tên chậm chân mà thôi.
Lôi Hoả tuyệt đối không thể nào ngờ được, không ngờ trong số mười mấy tên thiếu gia ấy lại lọt vào một nữ nhân.
Hiện tại cô nương này đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt giận dữ, miệng lớn tiếng kêu la:
- Ta không quay về, ta không quay về! Đánh chết ta cũng không về!
Lôi Hoả đang toát mồ hôi hột.
Lúc Thiển Thuỷ Thanh tới, tiểu cô nương kia vẫn còn kêu la không ngớt.
Thiển Thuỷ Thanh vui vẻ hỏi Lôi Hoả:
- Rốt cục sao lại như vậy?
Lôi Hoả đáp với giọng buồn bực:
- Tiểu cô nương này là con gái Bảo chủ Dạ gia bảo Dạ Thương Lan ở Lâm Thành, tên là Dạ Oanh, nàng còn một người anh tên là Dạ Không, vốn là anh em sinh đôi. Lúc chúng ta đi tới Dạ gia bảo, tiểu nha đầu này ăn mặc giống hệt nam nhân, hỏi ai là Dạ Không, nàng nói chính là nàng, sau đó…
- Sau đó các huynh đệ liền bắt nàng về đây phải không?
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh không giấu được nét cười.
Lôi Hoả bất đắc dĩ gật đầu:
- Lúc phát quân trang bắt nàng thay, nàng dùng dằng không chịu, mới phát hiện thì ra nàng là nữ nhân, công phu rất khá, có một huynh đệ nhìn trộm liền bị nàng tung cước đá bị thương.
Dạ Thương Lan là đại hào nổi danh trong võ lâm, nhắc tới tuyệt chiêu Phong Vũ Đao của hắn người người đều biết, đương nhiên con gái của hắn cũng có tài thật sự.
Thiển Thuỷ Thanh hỏi:
- Vì sao nàng không chịu trở về?
Lôi Hoả than thở:
- Nàng không nói, làm sao chúng ta biết được? Bây giờ thì tốt rồi, đánh, đánh không được, đuổi, đuổi không đi, quả thật mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó!
Giọng nói của Lôi Hoả mang theo nỗi buồn vô hạn.
Theo trực giác, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy Lôi Hoả chưa chắc đã muốn đuổi tiểu cô nương kia trở về.
Lúc này hắn cẩn thận quan sát tiểu cô nương tên là Dạ Oanh kia, dưới ánh trăng trong trẻo, mái tóc tiểu cô nương xoã xuống rối tung, gương mặt nổi bật lên một vẻ cương quyết không lùi.
Tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng xem ra cũng là một mỹ nhân.
Thiển Thuỷ Thanh hỏi nàng:
- Vì sao ngươi không chịu trở về?
Dạ Oanh nghiến răng đáp:
- Ta muốn nhập ngũ.
Đám tướng sĩ bên cạnh bật cười ha hả thật to, vô cùng phóng túng, trong giọng cười lộ ra vẻ khinh miệt.
Một tên binh sĩ cất tiếng kêu to:
- Cô nhỏ kia, đánh giặc là chuyện của nam nhân, nữ nhân nên ở nhà nhóm lửa nấu cơm cho con bú là hơn!
Tiếng cười càng vang to, lộ vẻ kiêu ngạo hơn khi trước.
Thiển Thuỷ Thanh giơ tay trái lên cao, tiếng cười lập tức ngưng bặt. Hữu Tự Doanh quân quy như núi, không ai dám nghịch ý Thiển Thuỷ Thanh.
Lúc này Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng nói:
- Chuyện này không thể được, trong quân chưa từng có tiền lệ nữ nhân nhập ngũ, ngươi nên về đi!
Trong mắt Dạ Oanh toát ra lửa giận bừng bừng:
- Vì sao nữ nhân không được gia nhập vào quân ngũ? Nữ nhân cũng là người, cũng có quyền tham gia quân ngũ! Thiển Thuỷ Thanh, ta kính ngươi là một anh hùng đã từng đánh chiếm hai quan Nam Bắc, ngươi lại dám không kiêng nể cả thiên hạ rộng lớn, ép buộc con cháu của bọn quý tộc làm binh sĩ. Ta tưởng rằng ngươi không giống như những người khác, cho nên mới đến đầu quân dưới trướng của ngươi, không ngờ ngươi lại khinh thường nữ nhân như vậy!
Thiển Thuỷ Thanh hơi sững sờ:
- Nói như vậy, ngươi đã biết trước chúng ta sắp tới, cho nên cố ý ở đó chờ người của ta sao?
Mặt Dạ Oanh hơi ửng đỏ nhưng không nói lời nào, hiển nhiên nhìn nhận lời Thiển Thuỷ Thanh là đúng.
Thiển Thuỷ Thanh thấy vẻ ngoài của Dạ Oanh càng lúc càng trở nên mê hoặc.
Rốt cục là nguyên nhân gì khiến cho một nữ nhân liều lĩnh đến tòng quân? Vì muốn đấu tranh cho nữ quyền sao? Đừng nói giỡn, Thiển Thuỷ Thanh tuyệt đối không tin lý do này!
Tuy nhiên hắn vẫn gật gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, quả thật ta có chút thế lực, ta không nên vì ngươi là một nữ nhân mà từ chối nguyện vọng tòng quân của ngươi, nhất là… còn vì đám huynh đệ khốn kiếp đui mù của ta đã bắt ngưoi về đây.
Xung quanh lại nổi lên tràng cười ha hả.
Ai biết được trước khi bọn họ bắt người, có nhận ra nàng là nữ nhân hay không? Rất có khả năng bọn Lôi Hoả đã nhận ra, nhưng vẫn giả vờ như không biết!
Thiển Thuỷ Thanh cười nói:
- Được rồi, ngươi đã khao khát nhập ngũ như vậy, ta đáp ứng với ngươi một lần cũng chẳng đáng gì!
- Thiển thiếu!
Lôi Hoả kêu to.
Thiển Thuỷ Thanh đưa cao tay cắt lời hắn:
- Để cho nàng vào đội dự bị số Ba đi, có lẽ qua hai ngày sau, phụ thân nàng sẽ đến đưa nàng trở về, lúc ấy muốn đi hay ở thì tuỳ nàng!
Lúc ấy không ai ngờ được, Dạ Oanh đột nhiên lắc đầu:
- Ta không muốn ở chung với một đám rác rưởi như vậy, ta muốn là một binh sĩ thật sự! Ta muốn giống như binh sĩ của Vệ số Ba vậy, ra sa trường xung phong giết địch!
Nàng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lôi Hoả, hét to:
- Giống như tên đại ngốc này vậy!!!
Ngóc tay trắng như bạch ngọc chỉ ngay vào chóp mũi Lôi Hoả hơi run rẩy, lập tức Lôi Hoả cảm thấy xúc động khó tả bằng lời.
Không ngờ nữ nhân này gọi hắn là đại ngốc!!!
Mấy tên binh sĩ thủ hạ của Lôi Hoả chung quanh cố nén cho khỏi bật cười, nhìn bề ngoài bọn chúng vô cùng mất tự nhiên, có vẻ rất là vất vả.
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả.
Hắn xoay người đi vào trong doanh, vừa đi vừa nói:
- Quả thật là một vị tiểu cô nương thú vị! Lôi Hoả, chúng ta đi uống một chén nào! Cẩu Tử, ngươi thử công phu của nàng, nếu như ngươi thắng, đưa nàng trở về cho ta, nếu như ngươi thua, tối hôm nay đứng ngoài doanh uống gió Tây Bắc tạm một đêm, cho nàng vào doanh uống rượu với chúng ta!
Hắn lại nói tiếp:
- Dạ Oanh! Chỉ bằng vào hào khí lúc nãy ngươi nói chuyện, ta sẽ không vì ngươi là một nữ nhân mà khinh thường ngươi, cũng sẽ không vì ngươi là một nữ nhân mà từ chối yêu cầu của ngươi. Chỉ cần ngươi đánh thắng Cẩu Tử, ngươi sẽ là binh sĩ của ta… một binh sĩ thật sự!
Ánh mắt Dạ Oanh lập tức sáng ngời, tràn đầy hưng phấn.
Một phút sau, Dạ Oanh đã xuất hiện trước mặt Thiển Thuỷ Thanh.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang nhìn mình chăm chú, nàng cầm một vò rượu giơ lên uống ừng ực.
Ném vò rượu sang một góc doanh khiến cho nó vỡ tan tành, nàng nói với giọng tràn đầy hào khí:
- Binh sĩ Dạ Oanh, báo danh với Thiển Tướng quân!
- Ngồi đi!
Thiển Thuỷ Thanh hờ hững nói:
- Nhớ kỹ, ngươi cũng không cần làm ra vẻ giống như một nam nhân để chứng minh rằng ngươi anh dũng khí khái. Ta muốn binh sĩ của ta chỉ cần có thể chiến đấu, tuân theo mệnh lệnh là đủ, bộ dạng bên ngoài là nam hay nữ cũng không quan trọng. Hôm nay coi như ngươi qua được một cửa này, nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ vô sự, ngươi còn phải học cách cùng ăn cùng ở với mọi người, khi cần thì cùng nhau tắm rửa, làm sao để không ảnh hưởng đến nếp sống của mọi người, kể cả việc tư tình nhi nữ!
Mặt Dạ Oanh trong nháy mắt đỏ bừng.
- Cuối cùng ta phải nhắc nhở ngươi, vào quân ngũ coi như chỉ mới bắt đầu thử thách, con đường về sau còn rất dài!
Thiển Thuỷ Thanh nhìn nàng, nói với giọng đầy thâm ý, sau đó ực hết một chung rượu lớn.
Lúc trăng đã lên cao, hai nhóm người của Phương Hổ và Mộc Huyết cũng đã trở lại.
Xa xa, Phương Hổ thấy Thiển Thuỷ Thanh liền đứng nghiêm ngoài mảnh đất trống trước cửa doanh trình báo:
- Báo Tướng quân, đã chiêu mộ được thêm hai mươi sáu tân binh, mời Tướng quân nghiệm thu!
Đang nói bỗng ngưng bặt, Phương Hổ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phía sau Thiển Thuỷ Thanh.
Dạ Oanh thân mặc quân trang, đang uy phong lẫm lẫm đứng ở phía sau Thiển Thuỷ Thanh. Trời sinh nàng có một gương mặt xinh đẹp quyến rũ, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra đó là một mỹ nhân.
Giờ phút này Phương Hổ vừa thấy Dạ Oanh, hồn vía đã bay đi đâu mất.
- Cô… cô bé này là ai?
Phương Hổ lắp bắp hỏi, không ít binh sĩ xông lên.
- Đây là binh sĩ ta vừa mới thu nhận, đang muốn giới thiệu cho cácngươi!
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười nói.
Mặt Phương Hổ lập tức sa sầm:
- Thiển thiếu, ngươi có ý gì vậy? Nữ nhân sao thể tham gia vào quân ngũ chứ?
Dạ Oanh bước tới một bước:
- Vì sao nữ nhân lại không thể tham gia quân ngũ?
Phương Hổ hừ lạnh:
- Buồn cười, nếu nữ nhân có thể tham gia quân ngũ, vậy nam nhân trong thiên hạ làm gì? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, lại không chịu ở nhà học tập đạo làm vợ làm mẹ, sau này giúp chồng dạy con, lại chạy đến lăn lộn một chỗ với bọn nam nhân, thật sự là chuyện hết sức buồn cười trong thiên hạ. Nữ nhân vốn ôn nhu như nước, nếu phát huy tính dẻo dai mềm mại còn có thể trăm trận trăm thắng, nhưng chỉ cần ngươi cầm lấy đao thương, lúc ấy địch nhân sẽ bất kể ngươi là nam hay nữ. Nếu như ngươi muốn giết địch lập công, tốt nhất nên cởi quần áo lên
giường làm chuyện ấy, vậy còn có thể giết được, nếu không chỉ sợ chưa ra tới chiến trường, ngươi đã bị sát khí ngập trời làm cho sợ hãi mà chết!