đêm nay, chúng ta là tình nhân

Chương 1: Tờ Đơn Ly Hôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng bút máy sượt trên mặt giấy vang lên khô khốc trong căn phòng khách rộng lớn và lạnh lẽo. Khả Vy đặt cây bút xuống, đẩy tờ giấy đã có chữ ký của mình về phía người đàn ông đang ngồi đối diện.

"Em đã ký," cô nói, giọng nói bình thản đến lạ, không một chút gợn sóng.

Trần Minh Quân, chủ tịch tập đoàn xây dựng MK Corp, người đàn ông mà cô đã gọi là chồng suốt năm năm qua, chỉ liếc nhanh xuống tờ đơn ly hôn. Hắn không ngạc nhiên, cũng không có vẻ gì là đau khổ. Trong đôi mắt sắc bén của hắn chỉ có một sự phiền phức thoáng qua, như thể cô vừa làm đổ một ly nước chứ không phải là đang đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của họ.

"Được rồi," hắn nói, giọng trầm khàn. "Căn biệt thự này sẽ thuộc về em. Xe và một khoản tiền chu cấp đủ để em sống thoải mái đến cuối đời, tôi sẽ cho luật sư lo liệu. Em sẽ không phải chịu thiệt thòi gì cả."

Hắn nói về việc chia tài sản như đang bàn một hợp đồng kinh doanh. Đối với hắn, cuộc hôn nhân này, có lẽ cũng chỉ là một bản hợp đồng. Một bản hợp đồng mà cô đã hoàn thành xuất sắc vai trò của một người vợ "trang trí": xinh đẹp, hiền lành, an phận, và không bao giờ xen vào công việc của hắn.

Khả Vy nhìn hắn, người đàn ông mà cô đã từng yêu bằng cả thanh xuân của mình. Năm năm trước, cô là một nhà thiết kế nội thất đầy triển vọng, một cô gái rạng rỡ và đầy hoài bão. Vì yêu hắn, cô đã từ bỏ tất cả, lui về làm hậu phương, tin rằng sự hy sinh của mình sẽ đổi lại được một mái ấm hạnh phúc. Nhưng cô đã lầm.

Hắn không ngoại tình. Hắn không vũ phu. Hắn chỉ đơn giản là vô tâm. Hắn đã kết hôn với công việc, với những tham vọng và những con số. Hắn về nhà mỗi đêm, nhưng tâm hồn hắn lại ở một nơi nào đó rất xa. Hắn ăn những bữa cơm cô nấu, mặc những bộ quần áo cô là phẳng, nhưng chưa bao giờ thực sự "nhìn thấy" cô. Cô tồn tại trong căn biệt thự này như một cái bóng, một sự hiển nhiên đến mức mờ nhạt. Sự cô đơn gặm nhấm cô từng ngày, bào mòn hết sự tự tin, sự rạng rỡ, và cả tình yêu của cô.

"Em không cần những thứ đó," Khả Vy nói, giọng vẫn bình thản. "Em chỉ lấy những gì thuộc về mình trước khi kết hôn. Căn biệt thự này, em cũng không cần. Em sẽ dọn đi trong ngày mai."

Lúc này, Minh Quân mới thực sự ngẩng lên nhìn cô. Hắn có chút ngạc nhiên. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc tranh chấp tài sản ồn ào, như những vụ ly hôn khác trong giới thượng lưu. Sự dứt khoát và không màng vật chất của cô nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Em chắc chứ?" hắn hỏi lại.

"Em chắc," cô gật đầu. "Em đến với anh tay trắng, thì cũng sẽ ra đi như vậy. Chúc anh tìm được hạnh phúc của mình."

Nói rồi, cô đứng dậy, quay lưng bước lên lầu, không một lần ngoảnh lại. Bóng lưng cô thẳng tắp, kiên định, không có vẻ gì là của một người vừa đánh mất tất cả.

Minh Quân ngồi lại một mình trong phòng khách. Hắn nhìn vào chữ ký của cô trên tờ đơn, một nét chữ thanh mảnh nhưng đầy quyết đoán. Một cảm giác khó tả len lỏi vào trong lòng hắn. Không phải là đau khổ, mà là một sự trống rỗng, một sự hụt hẫng khó hiểu. Hắn luôn nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể rời xa hắn, rằng cô cần hắn để tồn tại. Nhưng có vẻ như hắn đã sai.

Hắn nhún vai, tự nhủ rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn. Không có cô, hắn sẽ có nhiều thời gian hơn cho công việc. Cuộc sống của hắn sẽ không có gì thay đổi nhiều.

Nhưng hắn không hề biết rằng, khi Khả Vy bước ra khỏi cuộc đời hắn, đó mới là lúc cuộc sống của hắn thật sự thay đổi. Và sự trống rỗng mà hắn cảm thấy lúc này, chỉ là cơn gió nhẹ báo hiệu cho một trận cuồng phong sắp ập đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.