Buổi tiệc trao giải "Kiến Trúc & Đời Sống" được tổ chức tại một trong những khách sạn sang trọng nhất Sài Gòn. Không gian lộng lẫy, ánh đèn pha lê rực rỡ, và những con người khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền, tất cả tạo nên một bức tranh hoàn hảo của sự thành công và xa hoa. Trần Minh Quân, với tư cách là một trong những nhà tài trợ chính, dĩ nhiên có mặt. Hắn đến một mình, Lê Kiều Anh sau cuộc ly hôn ồn ào cũng đã có cuộc sống riêng. Hắn quen với việc một mình, hoặc nói đúng hơn, hắn tự cho rằng mình không cần ai bên cạnh. Hắn đứng đó, ly rượu whisky trên tay, phong thái vẫn lạnh lùng, cao ngạo, là tâm điểm của vô số ánh nhìn ngưỡng mộ từ các cô gái trẻ.
Hắn không quan tâm đến những giải thưởng phụ. Hắn chỉ chờ đợi đến hạng mục quan trọng nhất, "Dự án thiết kế đột phá của năm", một hạng mục mà công ty con của MK Corp cũng có đề cử. Nhưng khi người dẫn chương trình xướng tên người chiến thắng, không phải là công ty của hắn.
"Và giải thưởng danh giá nhất đêm nay," giọng người dẫn chương trình vang vọng, "xin được trao cho một gương mặt mới nhưng vô cùng tài năng, giám đốc sáng tạo của Vy's Corner - nhà thiết kế Khả Vy!"
Minh Quân khựng lại. Cái tên đó, quen thuộc đến đau lòng. Hắn ngẩng lên nhìn sân khấu. Và rồi, hắn nhìn thấy cô.
Khả Vy bước ra từ cánh gà, và trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại đối với Minh Quân. Người phụ nữ trên sân khấu không phải là người vợ mờ nhạt, lặng lẽ trong ký ức của hắn. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu vang, thiết kế lệch vai đầy tinh tế, ôm trọn lấy những đường cong hoàn hảo mà hắn đã từng cho là của riêng mình. Mái tóc ngắn được tạo kiểu sang trọng, khuôn mặt trang điểm sắc sảo nhưng không quá đậm, làm nổi bật lên đôi mắt sáng và đôi môi đỏ mọng đầy kiêu hãnh. Cô bước đi uyển chuyển, tự tin, toàn thân toát ra một thứ hào quang rực rỡ của sự thành công và độc lập.
Hắn đứng đó, chết lặng. Hắn đã biết cô quay lại với công việc, đã nghe loáng thoáng về một studio nhỏ nào đó. Nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, chỉ trong một năm ngắn ngủi, cô lại có thể toả sáng đến mức này. Hình ảnh người vợ hiền lành, an phận và người phụ nữ quyền lực, rạng rỡ trên sân khấu chồng chéo lên nhau trong đầu hắn, tạo thành một sự tương phản đầy cay đắng. Hắn nhận ra, chính hắn, chính cuộc hôn nhân ngột ngạt của hắn, đã che lấp đi ánh hào quang này.
Bài phát biểu của Khả Vy ngắn gọn, thông minh và đầy cảm hứng. Cô cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn đội ngũ của mình, và không quên gửi một lời nhắn đến những người phụ nữ đã từng từ bỏ ước mơ của mình. "Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại," cô nói, và câu nói đó như một mũi dao đâm thẳng vào tim Minh Quân.
Khi cô bước xuống, một chàng trai trẻ tuổi, lịch lãm đã đứng chờ sẵn. Đó là Hoàng An. Cậu ta mỉm cười, khoác chiếc áo vest của mình lên đôi vai trần của cô một cách đầy ân cần, rồi thì thầm điều gì đó khiến cô bật cười. Nụ cười của cô, rạng rỡ và không một chút gợn, là thứ mà hắn đã không được nhìn thấy trong suốt năm năm chung sống.
Một ngọn lửa lạ lẫm bùng lên trong lòng Minh Quân. Nóng rực, khó chịu và đầy cay đắng. Hắn không biết gọi tên nó là gì. Hắn chỉ biết rằng, hắn không thể chịu đựng được cảnh tượng đó.
Hắn đặt mạnh ly rượu xuống, sải bước về phía họ. Hắn phải làm gì đó. Hắn không biết là gì, nhưng hắn không thể đứng yên.
"Khả Vy."
Giọng nói của hắn khiến cả cô và Hoàng An đều quay lại. Nụ cười trên môi Khả Vy vụt tắt, thay vào đó là sự ngạc nhiên và một chút bối rối.
"Chúc mừng em," Minh Quân nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình thản. "Một thành công xứng đáng."
"Cảm ơn anh," cô đáp, giọng nói đã trở nên xa cách và khách sáo. "Anh đến đây một mình à?"
"Ừm," hắn gật đầu. "Em... dạo này có vẻ rất tốt."
"Tôi rất tốt," cô sửa lại, một sự nhấn mạnh tinh tế vào việc họ không còn là "chúng ta".
Cuộc đối thoại trở nên ngượng ngùng. Hoàng An nhận ra sự căng thẳng, cậu ta khẽ đặt tay lên eo Khả Vy một cách đầy sở hữu. "Vy, mọi người đang chờ chúng ta ở đằng kia. Chúng ta qua đó chứ?"
Cái chạm tay đó, đối với Minh Quân, còn chói mắt hơn cả ánh đèn pha lê. "Cậu là...?" hắn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hoàng An.
"Tôi là Hoàng An, một người bạn của Vy," cậu ta đáp lại, không hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau, một cuộc chiến không lời diễn ra. Một bên là quá khứ đầy quyền lực và nuối tiếc. Một bên là hiện tại ấm áp và đầy hy vọng.
Khả Vy cảm nhận được sự căng thẳng. Cô không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý. "Minh Quân, rất vui được gặp lại anh. Nhưng bây giờ chúng tôi có việc phải đi trước."
Nói rồi, cô quay người, cùng Hoàng An bước đi, để lại Minh Quân đứng một mình giữa buổi tiệc. Hắn nhìn theo bóng lưng của cô, nắm tay siết chặt lại đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Hắn đã thua. Thua trong chính cuộc gặp gỡ đầu tiên sau khi ly hôn.
Hắn không còn tâm trạng nào để ở lại buổi tiệc. Hắn rời đi, lái xe trong vô định. Chiếc xe vô thức dừng lại trước con đường dẫn vào khu biệt thự cũ, nơi mà hắn đã từng gọi là nhà. Nhưng hắn biết, cô không còn ở đó nữa. Hắn thậm chí còn không biết cô đang sống ở đâu. Một sự thật phũ phàng. Người vợ đã từng đầu ấp tay gối với hắn suốt năm năm, giờ đây đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ, một thế giới hoàn toàn khác mà hắn không có cách nào chạm tới được. Sự hối hận và cảm giác mất mát to lớn lần đầu tiên ập đến, nhấn chìm hắn.