Quán cà phê nhỏ nằm nép mình trong một con hẻm, nơi mà ngày xưa họ vẫn thường lui tới vào những ngày cuối tuần hiếm hoi. Mọi thứ vẫn như cũ, bản nhạc jazz du dương, mùi cà phê rang xay ấm nồng. Chỉ có hai con người ngồi đối diện nhau là đã khác.
Khả Vy đến trước. Cô chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc ngắn được chải gọn gàng. Cô không còn là người vợ chờ đợi, mà là một đối tác đến để đàm phán.
Minh Quân đến đúng giờ. Hắn cũng không mặc vest, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây. Trông hắn có vẻ thư thái hơn, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn không giấu được sự mãnh liệt.
"Cảm ơn anh vì đã đến," Khả Vy mở lời trước, giọng nói bình tĩnh, chuyên nghiệp.
"Anh biết em sẽ tìm anh," hắn đáp, tự tin.
"Tôi đến đây để nói rõ hai chuyện," cô đi thẳng vào vấn đề. "Thứ nhất, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi trong chuyện mặt bằng và vật liệu. Tôi sẽ trả lại cho anh toàn bộ chi phí chênh lệch so với giá thị trường. Tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì."
Minh Quân nhíu mày. "Em không cần phải làm vậy. Anh chỉ muốn giúp em."
"Tôi không cần sự giúp đỡ đó," cô ngắt lời. "Tôi cần sự tôn trọng. Nếu anh thực sự muốn giúp, hãy để tôi tự đứng trên đôi chân của mình. Đừng dùng quyền lực của anh để can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa."
Sự thẳng thắn và kiêu hãnh của cô khiến Minh Quân có chút bất ngờ, nhưng cũng đầy thán phục. Hắn gật đầu. "Được. Anh đồng ý. Vậy chuyện thứ hai là gì?"
"Chuyện thứ hai," Khả Vy hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Anh muốn gì ở tôi, Minh Quân?"
Câu hỏi trực diện này khiến hắn có chút bối rối. Hắn muốn gì? Hắn muốn cô quay lại? Hắn muốn bắt đầu lại từ đầu? Hắn chưa bao giờ phải nói ra những điều này.
"Anh muốn... một cơ hội nữa," cuối cùng hắn cũng nói ra, giọng có chút ngập ngừng. "Anh biết anh đã sai. Anh đã là một người chồng tồi. Nhưng anh đã nhận ra rồi. Anh muốn có một cơ hội để sửa chữa, để chứng minh cho em thấy anh đã thay đổi."
Khả Vy lắng nghe, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. "Cơ hội? Anh nghĩ rằng một cuộc hôn nhân tan vỡ có thể dễ dàng hàn gắn lại bằng vài lời nói sao? Anh nghĩ rằng những năm tháng cô đơn của tôi có thể xoá nhoà được sao?"
"Anh không nghĩ vậy," hắn vội nói. "Anh biết là rất khó. Nhưng anh sẵn sàng chờ đợi. Anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu, như hai người xa lạ."
Khả Vy im lặng một lúc lâu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa bắt đầu rơi. "Tôi không thể hứa trước điều gì cả, Minh Quân. Trái tim tôi đã có quá nhiều vết sẹo. Tôi không chắc mình có đủ dũng khí để yêu một lần nữa, đặc biệt là yêu lại người đã từng làm mình tổn thương."
Cô quay lại, ánh mắt kiên định. "Nhưng... nếu anh thực sự muốn theo đuổi tôi, thì chúng ta cần phải có những quy tắc."
"Quy tắc gì?" hắn hỏi, trong lòng le lói một tia hy vọng.
"Thứ nhất, không có mối quan hệ mập mờ. Chúng ta chỉ là những người đang tìm hiểu nhau. Anh không có quyền ghen tuông hay can thiệp vào các mối quan hệ khác của tôi, ví dụ như với Hoàng An."
Minh Quân nghiến răng. Điều kiện này thật khó chấp nhận, nhưng hắn biết mình không có lựa chọn. "Được."
"Thứ hai, không dùng tiền bạc hay quyền lực để gây ảnh hưởng đến tôi. Hãy chinh phục tôi bằng sự chân thành của anh, nếu anh có."
"Anh đồng ý."
"Và cuối cùng," cô nhìn sâu vào mắt hắn, "đừng bao giờ nói dối tôi thêm một lần nào nữa. Nếu tôi phát hiện ra, trò chơi này sẽ kết thúc ngay lập tức. Vĩnh viễn."
Minh Quân gật đầu một cách dứt khoát. "Anh hứa."
Trò chơi mới đã được thiết lập. Một cuộc theo đuổi công bằng. Minh Quân lần đầu tiên trong đời phải đặt mình vào vị thế của một kẻ đi chinh phục, phải học cách kiên nhẫn, học cách quan tâm, học cách thể hiện tình cảm. Còn Khả Vy, cô cho anh một cơ hội, nhưng cũng là đang cho chính mình một cơ hội để xem liệu gương vỡ có thể lại lành, liệu ngọn lửa tàn có thể một lần nữa bùng cháy hay không. Cuộc hành trình của họ, giờ mới thật sự bắt đầu.