"Tuyết Trắng Bình Khang Chu Vĩ cũng giống như Giang Dương, đã bị kỉ luật nhiều lần?" Nghiêm Lương nhìn tập hồ sơ cá nhân trước mặt, trong đầu dấy lên những suy nghĩ.
"Nói một cách chính xác, lẽ ra anh ta cũng phải ngồi tù như Giang Dương, nhưng có người đỡ cho, nên được xử nhẹ." Triệu Thiết Dân tỏ vẻ không thấy có gì đáng bàn, anh nhìn tập tài liệu. "Trong thời gian làm cảnh sát hình sự, anh ta nhiều lần sử dụng nhục hình để ép cung, thậm chí còn cầm súng uy hiếp bắt nghi can tạo chứng cứ giả, bẳn thẳng qua đũng quần nghi can, hành vi nghiêm trọng như vậy, thế mà cuối cùng anh ta không phải ngồi tù, chỉ bị cách chức, buộc phải vào trường cảnh sát tiên tu ba năm, cuối cùng lại khôi phục chức vụ. Ôi trời, chuyện quản lí pháp chế ở Bình Khang, đúng là như trò đùa."
"Các anh đã tìm được Chu Vĩ chưa?"
"Vẫn chưa liên hệ được, bắt đầu từ tháng 6 năm ngoái, anh ta đột ngột xin cơ quan cho nghỉ không lương vì lí do sức khỏe, cứ nghỉ suốt, nghe nói là thường xuyên đến thành phố Hàng Châu, cũng không biết là làm gì. Điện thoại cũng tắt máy, người nhà chỉ biết là gần đây anh ta ở thành phố Hàng Châu, không ai biết anh ta ở đâu, có điều sớm muộn rồi cũng sẽ liên hệ được với anh ta thôi."
"Tháng 6 năm ngoái anh ta đột ngột xin nghỉ phép? Đến khi vụ án của Trương Siêu xảy ra, anh ta đã xin nghỉ được hơn nửa năm." Nghiêm Lương quay người, giậm chân đi đi lại lại, một lúc lâu sau, ông bỗng lên tiếng, "Xin nghỉ phép lâu như vậy, lại ở thành phố Hàng Châu suốt, Giang Dương cũng ở thành phố Hàng Châu, cho đến giờ anh ta vẫn chưa xuất hiện, ừm... phải nhanh chóng tìm cho ra anh ta, anh ta rất có khả năng là nhân vật mấu chốt của vụ án này."
Triệu Thiết Dân gật đầu tán đồng, anh ngả người nằm ra ghế sofa, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười bí ẩn: "Cho anh biết một thông tin thú vị nữa, khi kiểm tra tài khoản vợ cũ của Giang Dương, bọn em bất ngờ phát hiện ra sau khi Giang Dương chết hai ngày, một khoản tiền là năm trăm nghìn tệ được chuyển vào tài khoản, người chuyển tiền là vợ Trương Siêu. Vợ Trương Siêu tên là Lí Tĩnh, không chỉ là học sinh cũ của Trương Siêu, bạn học của Giang Dương, khi bọn em tìm hiểu tình hình qua những người bạn học khác của họ còn biết được, năm xưa Lí Tĩnh là bạn gái của Hầu Quý Bình."
Nghiêm Lương chợt nhớ lại lần gặp vợ Trương Siêu, khi nhìn thấy cái tên Hầu Quý Bình, cô ta chỉ hờ hững nói cậu ấy là học trò của Trương Siêu, bạn học của Giang Dương, không hề đưa thêm bất cứ thông tin gì nữa, giọng nói cũng không có bất cứ sắc thái tình cảm gì.
Nghiêm Lương cau mày hỏi: "Cô ta chưa bao giờ tiết lộ về mối quan hệ giữa mình và Hầu Quý Bình à?"
Triệu Thiết Dân xòe tay: "Em vừa mới biết thông tin này, nghe nói năm đó tình cảm giữa cô ta và Hầu Quý Bình vô cùng sâu nặng. Em nghĩ, mặc dù Hầu Quý Bình đã chết hơn mười năm, nhưng, nếu thời gian đó hai người đã định cưới luôn sau khi tốt nghiệp, mà giờ không còn một chút hoài niệm, thậm chí không buồn nhắc đến một chữ, chẳng phải là rất kì lạ sao?"
"Tôi cần gặp cô ta nói chuyện."
Triệu Thiết Dân cười trêu: "Vâng, em đã hẹn cô ta đến cơ quan vào ngày mai, tới lúc đó, toàn bộ thời gian của cô thiếu phụ xinh đẹp, chồng ngồi tù, đang phòng không gối chiếc này giao hết cho thầy Nghiêm đấy."
Lí Tĩnh chậm rãi đẩy cửa, bước vào văn phòng, dáng đi thanh thoát uyển chuyển.
Nhìn thấy Nghiêm Lương, cô mỉm cười chào rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Nghiêm Lương không dám nhìn cô quá lâu, ông cảm thấy khi tiếp xúc với cô, hầu hết đàn ông đều sẽ tự nhiên bị cuốn hút bởi sức hấp dẫn từ vẻ đằm thắm vừa đến độ chín của cô.
Ông đành cúi đầu nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề: "Chị từng là bạn gái của Hầu Quý Bình?"
"Vâng." Không ngờ cô ta thẳng thắn thừa nhận luôn.
"Tình cảm giữa chị và cậu ấy thế nào?"
"Rất sâu sắc, đến mức chúng tôi đã hẹn ước đợi anh ấy kết thúc việc dạy học tình nguyện là cưới." Cô trả lời một cách tự nhiên, bình thản.
Nghiêm Lương ngẩng đầu lên nhìn cô: "Nhưng lần gặp trước, chị không hề cho chúng tôi biết điểm này, thậm chí... khi thấy cái tên Hầu Quý Bình, chị hình như... hình như..."
"Hoàn toàn không hề quan tâm đúng không?" Không ngờ Lí Tĩnh nói luôn thay cho lời ông.
"Vâng, đúng là như vậy."
"Rất bình thường mà," cô khéo léo đáp lời. "Chuyện của Hầu Quý Bình đã trôi qua hơn mười năm rồi, chuyện của anh ấy có liên quan gì đến tình cảnh của chồng tôi bây giờ đâu? Tôi chỉ quan tâm đến chồng tôi, tại sao phải nhắc đến quan hệ với Hầu Quý Bình cơ chứ? Thêm nữa, các anh có hỏi tôi không?"
Lí do này hiển nhiên đến mức không ai phản bác được.
Nghiêm Lương mím môi, chuyển sang chủ đề khác: "Về vụ án của Hầu Quý Bình trước đây, chị biết được bao nhiêu?"
"Hầu Quý Bình bị mưu sát rồi bị vu khống, kết tội oan."
"Chị cũng biết?"
"Tất nhiên là tôi biết, lúc đầu chính tôi là người nói với Giang Dương, cho nên cậu ấy mới lập lại vụ án để điều tra."
Mạch suy nghĩ của Nghiêm Lương đã sáng rõ hơn, ông lập tức hỏi: "Chị làm thế nào mà biết được?"
"Lúc đầu, khi cục công an đến trường thông báo tình hình, Trương Siêu là giáo viên chủ nhiệm lớp, được xem hồ sơ, khi đó anh ấy phát hiện thấy nội dung giám định trong báo cáo khám nghiệm tử thi không khớp với kết luận, có nói với tôi. Tôi biết chuyện Hầu Quý Bình liên tục tố giác học sinh bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, liên hệ đến cái chết của anh ấy, rõ ràng là anh ấy bị mưu sát, rồi bị vu khống hãm hại."
"Trương Siêu là người đầu tiên phát hiện ra điểm đáng ngờ trong cái chết của Hầu Quý Bình?" Nghiêm Lương cảm giác như sắp sờ thấy được điểm cốt lõi của vụ án. "Tại sao lúc đó anh ta không tố giác?"
"Anh ấy nói cấp trên đã đưa ra kết luận về vụ án, với môi trường tư pháp lúc đó, lật án là việc vô cùng khó khăn."
Nghiêm Lương có phần tức giận: "Cho dù có khó khăn nữa thì cũng phải thử xem thế nào chứ, anh ta dạy luật, nạn nhân bị chết lại là sinh viên của anh ta!"
"Nhưng anh ấy không làm." Lí Tĩnh mỉm cười, vẻ khinh miệt. "Sau này, sau khi tốt nghiệp, Giang Dương làm kiểm sát viên ở Bình Khang, tôi cứ hi vọng vụ án Hầu Quý Bình có thể lật án, nên mới gặp cậu ấy. Không ngờ hành động của tôi năm ấy làm cậu ấy mất cả mười năm điều tra lại vụ án, lại còn hại cậu ấy phải vào tù, tôi có lỗi với cậu ấy."
Ánh mắt Nghiêm Lương lóe sáng, ông vội hỏi: "Hại cậu ấy phải vào tù, nghĩa là sao?"
"Các anh cứ gặp bạn thân của Giang Dương là Chu Vĩ mà hỏi, anh ấy biết nhiều hơn tôi rất nhiều. Biệt danh của anh ấy là Tuyết Trắng Bình Khang, được coi là hoá thân của chính nghĩa ở địa phương. Mười năm nay tôi không hề tham gia vào bất cứ việc gì, tình hình cụ thể tôi không nắm được, có nói cũng không chính xác, chắc chắn là Chu Vĩ có thể kể cho các anh biết tường tận toàn bộ câu chuyện."
Lại là Chu Vĩ!
Quả nhiên, Chu Vĩ là mấu chốt của toàn bộ sự việc.
Nghiêm Lương càng khẳng định hơn về phán đoán này.
Giây lát sau, ông lại hỏi: "Ngày thứ ba sau khi Giang Dương chết, chị đã chuyển cho vợ cũ của anh ta năm trăm nghìn tệ, đúng không?"
Lí Tĩnh không hề ngạc nhiên, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế."
"Tại sao chị lại gửi tiền cho cô ta?"
Lí Tĩnh không nghĩ ngợi, trả lời luôn: "Chồng tôi bị nghi là đã sát hại Giang Dương, phải vào tù, tôi gửi cho vợ cũ của Giang Dương năm trăm nghìn tệ, là để cô ta miêu tả Giang Dương xấu xa một chút, người bị hại càng xấu xa, thì chồng tôi càng nhận được nhiều sự thông cảm từ các bên, mới có thể được xử nhẹ. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết chồng tôi không hề sát hại Giang Dương."
Nghiêm Lương bật cười: "Cho nên vợ cũ của Giang Dương quả nhiên đã miêu tả anh ta thành một gã ăn hối lộ, đánh bạc, quan hệ nam nữ bất chính, còn nói năm xưa vì thế mới li dị anh ta, cũng vì thế mà anh ta bị bắt vào tù."
"Đúng vậy."
"Anh ta là một người như thế nào?"
Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm, vẻ như đang hồi tưởng lại: "Cậu ấy là một người vô cùng chính trực, không phù hợp với bất kì một điểm nào ở trên, nếu phải dùng một từ để miêu tả cậu ấy, tôi sẽ chọn cho cậu ấy - tâm sáng như ngọc."
"Rất hay, tâm sáng như ngọc." Ánh mắt Nghiêm Lương trở nên sắc bén. "Nhưng chị chuyển cho vợ cũ của anh ta năm trăm nghìn tệ, để cô ta miêu tả một người tâm sáng như ngọc thành một kẻ thối nát trong xã hội, đầy những vết đen, như vậy có thể bị buộc tội dụ dỗ người khác làm chứng cứ giả, là hành vi vi phạm pháp luật!"
Lí Tĩnh bật ra tiếng cười lảnh lót vui tai, như thể đang giễu cợt: "Những lời tôi bảo cô ta nói, đều là nguyên văn lời phán quyết của toà án đối với Giang Dương, nếu tôi bị nghi là làm giả chứng cứ, thì trước hết các anh cần thay đổi kết luận của chính quyền đã."
Cô ta nhìn thẳng vào mắt ông như một người đang trong tư thế thắng cuộc.
Nghiêm Lương nhìn một lúc, chậm rãi mỉm cười, khẽ nói: "Chị đúng là một người phụ nữ ghê gớm, những lời này đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ chờ hôm nay thôi đúng không?"
Lí Tĩnh hơi nghiêng đầu sang một bên, không trả lời.
"Có điều... có điều chị đã sơ ý bỏ qua một chi tiết nhỏ." Nghiêm Lương đột nhiên hạ thấp giọng.
Lí Tĩnh quay đầu nhìn ông.
"Sau khi biết chị đã chuyển cho vợ cũ của Giang Dương năm trăm nghìn tệ vào ngày thứ ba sau khi anh ta chết, tôi đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của chị, phát hiện thấy sau khi chuyển tiền xong, chị có gọi điện thoại cho cô ta, tất nhiên, về chuyện tại sao chị lại biết số điện thoại của cô ta, có thể có rất nhiều cách giải thích, tôi không hề có ý nhằm vào điểm này. Nhưng trong một tháng trước đó, chị chưa từng liên lạc qua điện thoại với vợ cũ anh ta, thế thì chị làm thế nào mà biết được tài khoản ngân hàng của vợ cũ anh ta?"
Lí Tĩnh bỗng cau mày, căng thẳng nói: "Tôi... tôi tìm thấy một tờ giấy ở chỗ ở của Giang Dương, trên tờ giấy có ghi số tài khoản ngân hàng của vợ cũ cậu ta... Căn nhà mà Giang Dương ở chính là của nhà tôi, cho nên... cho nên tôi..."
Nghiêm Lương ngắt lời cô: "Mấy hôm nay sau khi xảy ra vụ án, căn nhà bị cảnh sát niêm phong suốt, chị không vào được. Ngoài ra, cho dù chị có tìm được số tài khoản, năm trăm nghìn tệ là một khoản tiền không nhỏ, ít nhất chị cũng phải gọi điện thoại cho đối phương trước để xác nhận số tài khoản, rồi mới chuyển tiền chứ."
"Tôi... tôi..."
Nghiêm Lương xua tay: "Chị không cần lo lắng, chi tiết này chắc là ngoài tôi ra, những người khác đều không chú ý đến. Về toàn bộ diễn biến của vụ án này, tôi cơ bản đã rõ, chỉ có điều còn một vài chi tiết cần xác thực, chị yên tâm, tôi không phải là cảnh sát, tôi là giảng viên đại học, điều duy nhất tôi muốn làm là điều tra ra sự thật - cho dù cái sự thật này có tàn khốc thế nào đi nữa. Tiếp theo đây, theo như kế hoạch của các anh chị, chúng tôi nên gặp Chu Vĩ nói chuyện, đúng không?"
Lí Tĩnh ngây ra hồi lâu, cuối cùng định lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc không thốt ra tiếng, đành gật đầu theo ý ông. Nghiêm Lương mỉm cười: "Phiền chị thông báo cho Chu Vĩ, anh ta có thể xuất hiện được rồi."