Nhìn thứ hung tợn ấy của Phả Đế mà Hạ Miều vẫn kiên trì không cầu xin chúng tha cho. Cô nhắm mắt lại, cắn chặt môi, mắt đã nhoà lệ nhưng vẫn cố gắng không cho tiếng khóc của mình cất lên.
Bọn ác ma nhìn bộ dáng không chịu khuất phục của cô, thì trong lòng chúng dâng lên ham muốn ngược đãi để chinh phục cô cho bằng được.
Phả Đế nâng cái eo cô lên, hướng cái côn th*t của mình thẳng hướng tới nơi tư mật còn non nớt của cô. Eo vừa nhấn xuống đã làm cô đau đến không thở nổi. Mặt cô trở nên trắng bệch mà trán thì chảy đầy mồ hôi.
Cái động huyệt phấn hồng non nớt nhỏ nhắn của cô vì bị côn th*t của hắn cứng rắn đẩy vào mà các thớ thịt bắt đầu xuất huyết, mà cái hung khí ấy của hắn cũng chỉ vào được phần đầu nên càng sưng huyết đến đáng sợ.
Phả Đế không ngờ rằng nơi đó của cô lại chật khích đến thế, bên trong lại khô khốc nên cực kì khó vào.
Sự chật khích ấm áp bên trong ấy khiến hắn thật muốn đầu hàng mà bắn ra.
Thẩm Phi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt càng ngày càng thấm đậm màu dục vọng, nhìn thấy Phả Đế đau mà cũng hưng phấn đến thế thì hắn cũng cảm nhận được cái huyệt động ấy của Hạ Miều mê hồn cỡ nào.
Hạ Miều bị côn th*t của Phả Đế cường ngạch đưa vào thì đau không chịu được, cô đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng sự cử động của cô càng thích chặt huyệt động, càng làm Phả Đế khó có thể tiến vào.
“Ba” Phả Đế đánh mạnh vào mông của Hạ Miều làm cho mông cô hằn lên vết năm ngón tay.
Cô đau đến nỗi hét lên “Tên khốn, thả ta ra, cút ra, biến thái, cầm thú!”
Tiếng la hét của cô làm Phả Đế cực kì tức giận, hắn bắt lấy chân đang làm loạn của cô, nâng lên rồi hướng phần bụng đâm thẳng đến trc.
“A” Động tác này của hắn như muốn xé rách cô ra.
Chưa chờ cô thích ứng, hắn lại ấn eo cô xuống một cái, ép cái âm đ*o chật hẹp của cô phải chất chứa côn th*t của hắn. Vì tử cung của cô quá bé nhỏ so với cái gậy dài của hắn, quy đầu dưới sức đẩy của hắn đã làm rách toạt đầu tử cung của cô.
“A” Tiếng thét thất thanh của cô vang lên, cô cảm nhận tử cung của mình như bị một nhát dao đâm vào, đau như mình sắp chết.
Không để cho cô có cơ hội ngất đi, Phả Đế rút côn th*t ra rồi lại hung hăng đâm vào, vì chịu không nổi sự to lớn ấy của hắn, huyệt động của cô bị ma sát đến đẫm máu. Máu nhiễu giọt lên trên tấm thảm trắng trong phòng đọng thành một mảng lớn nhìn như đoá hoa đỏ chót khiến cho cảnh tượng càng tàn khốc càng yêu mị.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn ác ma thầm nghĩ “Đẹp, thật đẹp, đó là một cảnh đẹp mê hồn mà tàn khốc, khiến người ta không thể không điên cuồng lên dc.
Hạ Miều ra hết sức chóng trả, kêu thét lên “Thả tôi ra, khốn nạn, ác ma, đau quá…..”
Sự phản kháng của Hạ Miều chỉ làm cho Phả Đế càng hăng sức luật động, đôi mắt hắn đã thấm đậm một mảng đỏ, cuồng dã như thú săn mồi đang thưởng thức con mồi.
Cái huyệt động ấy của cô thật khích, thật chật, khi cây gậy th*t của hắn chôn sâu vào tử cung của cô, hắn đạt dc khoái cảm chưa từng thấy khi cự vật của hắn dc liếm láp bởi hàng vạn thớ thịt như chiếc lưỡi mềm mại của cô, không ngừng kiêu kích, châm chích hắn ra vào. Hắn thực muốn chọc rách cái huyệt động ấy để xem nó làm sao còn có thể tác quái.
Trong lúc Phả Đế đang hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử ấy thì Hạ Miều bị dày dò đến như chết đi sống lại. Mỗi cái luật động của Phả Đế là từng trận đau đến thấu xương, đau đến nỗi muốn ngất xỉu mà không cách nào hôn mê dc.
Cái cảm gíac này đau đến nỗi Hạ Miều chỉ muốn chết cho xong, cô càng hận bọn ác ma này hơn, hận đến nỗi muốn giết hết chúng.
“Đây là lần đầu thấy Phả Đế thất thường đến vậy, xem ra cô ta quả là cực phẩm”. Phong Chi Âu mở miệng nói.
Phong Chi Âu không phải lần đầu xem Phả Đế cường nữ nhân nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Phả Đế điên cuồng đến vậy.
Thẩm Nguyệt nhìn về phía Hạ Miều rồi xoay qua nói với những người còn lại: “Lát nữa làm thì nhẹ tay tí, chết thì phí lắm”. Đã là cực phẩm thì hắn nghĩ còn có giá trị lắm.
Mạc tuyết ngồi trên sô pha nghe vậy thì nhếch miệng cười. Nói nhẹ tay vào à, cái tên Phả Đế ấy bình thường còn lạnh lùng kiêu ngạo vậy mà còn mất khống chế đến thế thì bọn họ còn nhẹ nhàng dc sao. Cô ta còn có thể sống đến ngày mai không thì đành coi tạo hoá của cô ta vậy.
Cơ thể Hạ Miều ngày càng lạnh đi. Cô nghe người ta nói lầu đầu sau khi cơn đau qua rồi sẽ là khoái cảm sung sướng, vậy mà cái cô cảm thấy bây giờ chỉ là nỗi đau thấm tâm liệt phế.
Phả Đế nâng đôi chân cô lên rồi đè về phía ngực, khiến cho hạ thể của cô ưỡng lên cao rồi lập tức đâm vào, tư thế này khiến cho cự vật của hắn chôn sâu hơn vào tử cung của hạ Miều, làm cho vùng bụng bằng phẳng của cô nhô lên, khiến cho cô đau đến thở không nổi.
Không biết qua bao lâu, Hạ Miều chợt cảm nhận dc thân mình Phả Đế co giật một cái, chân của cô được buông xuống, rồi một dòng chất lỏng nóng dc bắn vào trong huyệt động của cô.
Tưởng chừng như đau khổ đến đây là chấm dứt, thì một đôi tay khác xoay người cô lại, cái đai lưng đang trói cô dc buông thả ra, chân cô khuỵ xuống, cả người như nửa nằm nửa quỳ trên nền đất.
Chưa chờ cô phản ứng thì một cây gậy th*t thô to khác lại xuyên vào.