Một chiều thứ Bảy, An nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Giọng bà hớt hải:
“Con về nhà chút được không? Có chuyện… chị con về. Nó nói muốn gặp riêng con.”
An khựng lại giữa phố đông người. Tên của người ấy vang lên như một vết cắt cũ bất ngờ rỉ máu:
Hải Yến – chị gái ruột của An.
Hải Yến, hơn An 5 tuổi. Một thời từng là ngôi sao của dòng mỹ phẩm cao cấp – trưởng nhóm PR tài giỏi, sắc sảo, từng có cả scandal hẹn hò với giám đốc thương hiệu Pháp.
Nhưng 4 năm trước, sau một vụ rò rỉ hợp đồng làm giả dữ liệu khách hàng, Hải Yến mất trắng mọi uy tín, rút khỏi ngành truyền thông và ra nước ngoài “du học”.
Gia đình không ai dám nhắc tên chị, An thì coi như “không còn liên hệ”.
Chiều hôm đó, tại căn nhà nhỏ ở Tân Bình, nơi mẹ vẫn trồng đầy cây trầu bà ngoài hiên, An bước vào và thấy Hải Yến đang ngồi ở salon, áo sơ mi trắng, mắt kiếng đen, đôi môi vẫn tô son đỏ cam như thói quen cũ.
“Lâu rồi em khác quá.” – Yến nói, rót trà, giọng bình tĩnh.
An không ngồi xuống.
“Chị muốn gì?”
“Muốn em đừng tin người đàn ông đang bên cạnh em mù quáng nữa.”
An lạnh người.
“Chị không biết gì về anh ấy cả.”
“Chị biết đủ để cảnh báo em.” – Hải Yến lôi ra một túi hồ sơ.
Trong đó là một bản hợp đồng ký tay giữa Linh Chi và một nhân vật tên: Trần Mạnh Hùng – từng là giám đốc điều hành khu thương hiệu do Hải Yến làm PR năm xưa.
“Hợp đồng này là giao dịch ngầm – Hùng từng hứa sẽ để Chi tiếp cận thị trường cao cấp nếu Chi giúp hạ bệ vài nhân vật truyền thông ‘có ảnh hưởng’, trong đó có Long Ca.”
An nheo mắt.
“Vậy chị liên quan gì?”
Yến thở ra.
“Người đưa Chi tài liệu gốc… là chị.”
Khoảnh khắc đó, cả thế giới trong An chùng lại.
“Chị từng biết Long Ca là ai, biết anh ấy từng là Trần Quốc Cường – cái tên chị từng check khi làm đối thủ kiểm tra profile thương hiệu. Nhưng chị… thay vì bảo vệ anh ấy, đã chọn ‘bán thông tin’ cho Linh Chi – đổi lại sự yên ổn danh tiếng chị ở Pháp.”
An ngồi xuống.
“Vì sao chị nói ra chuyện này giờ?”
“Vì chị biết… không thể chạy mãi. Và vì… mẹ khóc nhiều đêm khi thấy em dần giống chị – lùi sâu vào một tình yêu tưởng chừng mạnh mẽ, nhưng sẽ tan vỡ nếu sự thật không được nói ra.”
An rời khỏi nhà mẹ trong chiều mưa tạt ngang mặt. Cô không về thẳng nhà Long Ca. Cô chạy xe đến một bờ kè nhỏ ven sông, nơi từng cùng Long Ca ăn bánh tráng nướng lần đầu sau giờ tăng ca.
Cô ngồi bệt xuống, rút điện thoại, mở lại clip Long Ca nói trong kỳ scandal vừa qua:
“Tôi không hoàn hảo. Tôi từng đổi tên. Từng tránh né. Nhưng giờ, tôi không trốn nữa. Ai muốn lật quá khứ, xin cứ lật. Tôi sẽ đứng nhìn – không quay đi nữa.”
Cô chợt nghĩ – người đàn ông đó, người dám đối mặt với cả quá khứ mình, liệu có bị đánh gục nếu biết… người yêu anh lại có chị gái từng gián tiếp hại anh?
Tối hôm đó, Long Ca về nhà, thấy đèn không bật. Căn phòng vắng. Chỉ có một mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn:
“Em cần một chút thời gian. Em không bỏ anh. Em chỉ muốn anh có quyền biết rõ tất cả – kể cả những người từng khiến anh đau.”
– An
Ba ngày sau, Long Ca chủ động đến tìm Hải Yến. Họ gặp nhau tại một quán café rooftop. Không vòng vo, anh hỏi:
“Vì sao?”
Yến im lặng hồi lâu.
“Vì anh là một người đáng ghen tị. Anh có thứ tôi từng muốn – sự kiên định. Tôi thì chỉ biết sống trong sợ hãi mất vị trí. Lúc ấy, tôi nghĩ hạ anh là cách lấy lại quyền lực.”
“Và giờ thì sao?”
“Giờ thì tôi thấy mình như một người bóp nát gương… rồi phát hiện chính mình cũng đầy vết thương.”
Long Ca đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng quay lại nói:
“Tôi không cần chị xin lỗi. Tôi không cần chị giải thích. Chị từng tổn thương An, trực tiếp hay gián tiếp – là chuyện giữa hai chị em.
Nhưng tôi sẽ không để ai chạm vào cô ấy thêm lần nữa.”
Yến khẽ gật đầu. Lần đầu tiên trong nhiều năm, trong đôi mắt đầy kiêu hãnh của cô, là một giọt nước trôi xuống má.
Tối hôm đó, An trở về. Cô đứng trước cửa căn hộ khá lâu trước khi tra chìa khóa. Cửa mở ra – Long Ca đang đứng giữa phòng, áo sơ mi xắn tay, bếp vẫn còn bát mì chưa đụng đến.
Anh nhìn cô.
“Anh biết hết rồi.”
“Và…”
“Anh không quan tâm chị em em làm gì. Anh chỉ quan tâm… người đang đứng trước mặt anh có muốn ở lại không.”
An siết chặt tay.
“Em… từng muốn bỏ đi. Nhưng rồi em nhớ – tụi mình từng nói: yêu nhau không phải để tránh giông bão, mà là để đứng cùng nhau khi bão đến.”
Long Ca bước tới, ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn em vì không trốn.”
An rúc mặt vào ngực anh. “Vì em biết… nếu em trốn, em sẽ mất đi người đàn ông duy nhất dám đối mặt với cả thế giới – chỉ để bảo vệ một người đàn bà không giỏi gì ngoài bướng bỉnh.”