Dịch Cân Kinh

Chương 68: Chương 68-69:


trước sau

DỊCH CÂN KINHTác giả: Mị Nam

Chương 68-69: Bắt cóc
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T

Trời đã tối, những tấm bảng hiệu đủ màu sắc đã sáng lên, lung lung linh linh, hiện ra HongKong phồn hoa, đồng thời, cũng thể hiện cuộc sống về đêm đã bắt đầu.

"Long tiểu thư, đây là chìa khóa xe của ngài." Một người cười lễ phép đưa chìa khóa cho Long Linh Nhi.

Lúc này, Tần Thứ cùng Long Linh Nhi đã một trước một sau đi ra khỏi cửa câu lạc bộ.

Phía ngoài câu lạc bộ người không nhiều lắm, nhưng xe thì không ít, đây là một khu vực phú quý, đa phần đều là danh xe.

Ở một địa phương cách câu lạc bộ không xa, một chiếc Audi màu đen bóng loáng đang đậu, trong xe ngồi bốn gã nam tử vẻ mặt nghiêm túc, tất cả đều mặc đồ đen, mỗi một người đều toát ra một cổ khí tức bưu hãn.

Nam tử ngồi bên cạnh vô lăng, trong tay cầm một bức ảnh, ánh mắt thỉnh thoảng qua lại giữa bức ảnh và cửa CLB, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, thấp giọng nói "Đi, chuẩn bị động thủ."

"Sao về sớm vậy a? Người ta còn chơi chưa đã! Nói tiếp, ban đêm ở HongKong mới là thời khắc mị lực nhất." Long Linh Nhi xoay xoay cái chìa khóa trên tay, cắn môi nói. Đương nhiên, nếu là tử tế nghe kỹ, không khó phát hiện ngữ khí của vị Long đại tiểu thư này đối với Tần Thứ đã có chuyển biến cực lớn.

Tần Thứ trong lòng đang thể ngộ về kình sau khi cùng võ tăng luận bàn, HongKong có đẹp hơn nưa, đối với hắn mà nói cũng mất đi lực hấp dẫn, nghe vậy lắc đầu nói: "Hôm nay mệt mỏi, ngày mai lại đi."

Long Linh Nhi thật không muốn trở về, nhưng Tần Thứ ở trong câu lạc bộ có một loạt hành động đã rung động nàng thật sâu, bất tri bất giác trong tiềm thức đã mọc lên một cổ cảm giác không dám kháng cự. Cho nên khi Tần Thứ cự tuyệt, nàng cũng chỉ có thể dậm dậm chân, đi đến bên cạnh xe BMW màu phấn hồng.

Nhưng đúng lúc nàng chuẩn bị mở cửa xe thì ở phía sau, bỗng nhiên hiện ra một chiếc xe Audi, áp sát bên cạnh nàng, cửa mở, một nam nhân nhảy xuống, một hơi bắt nàng kéo lên xe. Những động tác liên tiếp này phát sinh rất nhanh, Long Linh Nhi thậm chí không kịp la lên một tiếng, cửa xe đã thật mạnh đóng lại, sau đó chiếc Audi tựa như mãnh hổ lao đi.

Tần Thứ mặc dù đang đắm chìm bên trong suy nghĩ, nhưng toàn thân lỗ chân lông đối với biến hóa của dòng khí không có biến mất, chỉ tiếc năng lực này không thể cảm giác với nguy hiểm. Tần Thứ chỉ có một đầu, tự nhiên không có khả năng thời khắc nào cũng tiến hành phán đoán phân tích biến hóa dòng khí. Chỉ có khi nguy hiểm, hơn nữa là nguy hiểm đối với bản thân hắn, tính cảnh giác mới làm ra phản ứng.

Mà lúc này chiếc xe xuất hiện bên cạnh Long Linh Nhi, tốc độ cực nhanh không nói, mục tiêu cũng không phải Tần Thứ. Cho nên khi Tần Thứ cảm ứng đến khí lưu biến hóa thì không có phát hiện nguy hiểm, phản ứng hơi chút chậm. Bất quá phản ứng có chậm hơn nữa, so với người thường cũng không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Khi Audi vừa phóng đi, thân mình Tần Thứ cũng tại chỗ tiêu thất.

Long Linh Nhi kinh khủng nhìn bốn nam nhân trong xe, không cần hỏi, nàng cũng hiểu được chính mình bị bắt cóc. Sự tình này ở HongKong cũng không thiếu. Rất nhiều phú ông ở Hongkong, không biết bao nhiêu người đã bị bắt cóc, chỉ là sau khi bỏ tiền tiêu tai, liền không có để lộ ra nửa điểm phong thanh, nên người thường rất ít khi biết.

Long Linh Nhi là một phần tử trong giới thượng lưu, tự nhiên đã nghe qua chuyện này, Long gia gia tộc đã từng có người bị bắt cóc, sau này bỏ tiền cũng không giải quyết được gì. Thường nói nghé con không sợ hổ, nàng nghĩ đến trước đây, ca ca muốn an bài bảo tiêu cho nàng, đã bị nàng tìm mọi cách cự tuyệt. Hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mới thấy hối hận.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Long Linh Nhi đang tự hỏi chính mình, đồng thời cũng cưỡng bách mình trấn định lại. Không thể không nói, Long Linh Nhi ...thiên kim tiểu thư, tâm lý tố chất đích xác so với nữ tử thường tốt hơn nhiều. Rất nhanh, nàng đã trấn định, tự hỏi.

"Đối phương bắt cóc ta chắc để mưu tài, như vậy trước khi tiền tài đến tay, sinh mệnh của ta tạm thời sẽ không có uy hiếp. Ta hiện tại phải tìm cách từ trong miệng họ moi ra một chút tin tức hữu dụng, chỉ cần ta không hoảng hốt, sẽ có nhiều hơn hy vọng sinh tồn."

Long Linh Nhi âm thầm cân nhắc trong lòng, bỗng nhiên đôi mắt đẹp sáng ngời, nàng nghĩ tới Tần Thứ, biểu hiện của Tần Thứ ở câu lạc bộ đã khiến nàng kinh ngạc cùng tò mò. Đồng thời, giờ phút này bị bắt cóc, nàng cũng có thêm hy vọng. Nàng cố gắng quay đầu lại, muốn xem thử Tần Thứ có đuổi theo không , nhưng là nàng vừa quay lại ..., xe đột nhiên rung lên, như là bị một cổ man lực cứng rắn ngăn chặn, không ngờ thần kỳ dừng lại.

"A!"

Khi Long Linh Nhi nhìn về phía trước, nhịn không được kinh hô, trên khuôn mặt kích động cùng kinh hỉ nói không nên lời.

Phía trước, một thiếu niên cao ngạo, người khom lại, chỉ dựa vào hai bàn tay, không ngờ chặn ở đầu xe,trong đôi mắt, dày đặc quang mang.

Chặn xe đang chạy với tốc độ cao, tự nhiên là Tần Thứ. Tốc độ xe mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Tần Thứ toàn lực thi triển di động tốc độ cao. Khi hắn đuổi theo chiếc xe, liền trực tiếp lao tới phía trước xe, lấy lực lượng cường hãn của hắn, hoàn toàn có thể cứng rắn chặn lại chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao này. Nhưng là hắn sợ lực lượng của mình sẽ làm vỡ nát xe, bị thương Long Linh Nhi bên trong. Cho nên mới sử dụng hai bàn tay, đè chiếc xe lại.

Khi Tần Thứ đứng thẳng dậy, hai mắt theo thói quen đã híp lại, hắn rất hài lòng, vừa mới bắt xe dừng lại hắn dùng chính là nhu lực, đây là theo võ tăng sử dụng nhu kình chuyển hóa mà thành, hắn hiện tại không cách nào sử dụng kình, chỉ có thể dùng sức thay thế, đương nhiên hiệu quả tự nhiên so với kình yếu kém rất nhiều.

Ở đây là một đoạn đường hẻo lánh, giờ phút này người đi đường cũng không nhiều, ngẫu nhiên có một hai người thấy cử động kinh người của Tần Thứ, đều nán lại tại chỗ.

Trên xe, bốn gã nam nhân đã hoàn toàn phát mộng, không quản bọn hắn cũng không thiếu khí chất bưu hãn, nhưng so sánh với trước mắt đột nhiên sát ra một thiếu niên, bưu hãn của bọn hắn chỉ có thể nói là ngây thơ. Có thể đuổi theo xe đang chạy nhanh, hơn nữa dùng một đôi nhục chưởng ép xe dừng lại, lực lượng như vậy thì gọi là bưu hãn như thế nào đây?

"Thanh ca, người này. . . Làm sao bây giờ?" Tên cầm lái trên khuôn mặt lộ ra kinh hoảng, hướng đồng bạn bên cạnh hỏi.

Tên Thanh ca kia là đầu lĩnh, giờ phút này mặc dù cũng kinh ngạc với cử động của Tần Thứ, nhưng còn có thể bảo trì một phần trấn định. Một tay lấy ra súng, cương rắn nói chuyện, chợt nghe liên tục ba âm thanh lớn. Cửa kính phòng đạn đặc chế không ngờ bị thiếu niên cứng rắn dùng quyền đầu đập ra một lỗ thủng. Thanh ca không có do dự, súng trong tay nhanh chóng bắn liên tiếp, hắn tin tưởng vào kỹ năng bắn súng của mình, một loạt đạn bắn ra, hắn hoàn toàn có thể khẳng định mỗi một viên đạn đều dừng ở trên người thiếu niên. Nhưng làm hắn kinh khủng chính là, thiếu niên tịnh không có ngã xuống, mà là cười lạnh, duỗi tay bắt tên đang cầm lái quăng ra ngoài, tên kia bị rơi trên mặt đất, không có một chút hơi thở.

"Tê. . . Thế nào lại như vậy."

Thanh ca đã hoàn toàn phát mộng, ngơ ngác giơ súng trong tay, quên mất bóp cò.

"Không được động."

Lúc này, một thanh âm run rẩy từ băng ghế sau truyền tới, hai tên ngồi ở phía sau đang nâng súng chỉa vào đầu Long Linh Nhi.

Không trách biểu hiện bọn hắn như thế, bình thường thì bọn hắn cũng là nhân vật liếm máu trên lưỡi đao, nhưng có người nào không yêu quý tính mạng của mình, liếm máu trên lưỡi đao đó là máu người khác, nhưng khi sinh mạng của mình bị uy hiếp, bưu hãn tự nhiên biến mất. Mà biểu hiện của Tần Thứ đã uy hiếp đến sinh mạng của bọn hắn, cho nên hiện tại thân phận của Long Linh Nhi đã từ con tin chuyển biến thành thần bảo hộ.

Hai mắt Tần Thứ tản ra hàn quang, ánh mắt tiếp xúc cùng Long Linh Nhi thì phát hiện cô nương này biểu hiện dị thường trấn định, không khỏi trong lòng khen một tiếng. Nhưng hắn lại nào biết đâu rằng, Long Linh Nhi trấn định hoàn toàn là bởi vì hắn xuất hiện.

"Ngươi là người gì?" Thanh ca cũng lên tiếng nói chuyện, mặc dù hắn cố gắng bảo trì trấn định, nhưng trong mắt không tự giác lộ ra kinh hoảng vẫn bán đứng hắn.

Tần Thứ căn bản là không có cùng bọn hắn nói nhảm, nhàn nhạt lên tiếng: "Thả nàng ra, ta không giết các ngươi."

Hai tên bênh cạnh Long Linh Nhi đang rất hoảng sợ, Tần Thứ này thân mình đạn bắn không thủng đã làm bọn hắn không sinh ra nổi lòng phản kháng.

"Ngươi để chúng ta đi, chúng ta sẽ không khó xử nàng, nếu không. . ." Thanh ca lầm tưởng Tần Thứ có cố kị, thái độ mới thoáng cứng rắn, nhưng hắn không biết hắn đang đối mặt với người nào. Lời uy hiếp mới nói một nữa, thân mình Tần Thứ bỗng nhiên từ lỗ thủng trên cửa sổ tiến vào.

"Phanh! Phanh! Lạc!"

Trong chớp mắt, Tần Thứ trong lúc ba tên bắt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã tiến vào trong xe, nửa người tiến vào chỗ ngồi phía sau, nửa người thì ở hàng ghế trước. Triển khai hành động lưu loát như nước chảy mây trôi vậy.

Đầu tiên là hai bàn tay bắt lấy hai cây súng đang chỉa vào Long Linh Nhi, dùng sức chuyển đầu súng hướng về đầu bọn chúng, khi bọn chúng hạ ý thức bóp cò thì tử đạn đã bắn vào đầu bọn chúng, hai cái lỗ thủng, huyết phun như suối.

Cùng lúc đó, Tần Thứ vung cước đá ngang, vị trí là cổ của Thanh ca. Lấy cước lực của Tần Thứ đá gãy cổ hắn gần như không phí khí lực, cho nên chỉ nghe "Lạc" một tiếng, đầu Thanh ca đã cùng thân mình cách xa nhau.

Lúc này Long Linh Nhi mới phản ứng lại, nhào vào trong lòng Tần Thứ, oa một tiếng khóc lớn. Cũng khó trách, ai bị súng kê vào đầu chân cũng sẽ mềm như bún a, càng huống gì là một cô nương, cho dù lúc nãy còn có thể cưỡng bách mình trấn định, bây giờ lơi lỏng thần kinh liền không thể nhịn được mà òa khóc lên.

Tần Thứ nhíu mày, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Long Linh Nhi, nhẹ nhàng nói: "Xong rồi xong rồi."

Long Linh Nhi càng khóc lớn hơn úp má vào trong ngực Tần Thứ, như là tìm được một địa phương an toàn vậy.

Tần Thứ không có kinh nghiệm dỗ nữ hài tử, lấy tính cách của hắn cũng làm không được chuyện như vậy, đối mặt với một cô nương đáng thương đang khóc như con mèo nhỏ, hắn vẫn như cũ không để ý, mặt trầm xuống, quát: " Nín."

Long Linh Nhi này cũng không biết như thế nào, thấy bộ dáng của Tần Thứ, liền thút thít ngẩng đầu, chu miệng nhỏ nhắn, trên má lê hoa đái vũ, đáng thương hề hề nói: "Không khóc thì không khóc, ngươi hung dữ như vậy làm gì."

Tần Thứ mang nàng ra khỏi xe, hướng chung quanh nhìn thoáng qua, giật mình phát hiện, vừa nãy còn có người đi đường, giờ phút này nữa nhân ảnh cũng không có. Hiển nhiên vừa nãy tiếng súng đã làm họ sợ dính đạn lạc không dám nán lại xem tiếp.

"Goi cho ca ca ngươi đi, tình huống chỗ này cần giải quyết." Tần Thứ nhíu mày nhìn xe Audi cùng mấy thi thể, nói với Long Linh Nhi.

Long Linh Nhi khóc thút thít rút điện thoại, đem chuyện tình kể lại cho ca ca một lần, Long thiếu gia nghe được muội muội phát sinh chuyện như vậy, nhất thời gấp như lửa cháy đến nơi, lửa giận vạn trượng. Chỉ mất một đoạn thời gian, hai chiếc xe liền chạy đến.

Trong xe đầu tiên là Long thiếu gia cùng với bảo tiêu Thập Thất, còn có lão nhân Từ bá.

"Muội muội."

"Ca."

Long thiếu gia liền ôm Long Linh Nhi, Long Linh Nhi cũng nhào vào trong ngực của hắn. Sau khi an ủi muội muội một hồi, Long thiếu gia đi đến trước mặt Tần Thứ, ôm hắn, cảm kích phát tự nội tâm nói:

"Tiểu Thứ, ta cũng không nhiều lời, huynh đệ ta lại thiếu ngươi một thiên đại nhân tình. Ta chỉ có một thân muội muội, nếu nàng xảy ra chuyện, ta . . ."

Nói đến đây, Long thiếu gia hốc mắt hồng hồng, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.

Tần Thứ vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Một khi đã là huynh đệ thì đừng nói cái gì nhân tình, trước hãy xử lý chỗ này đi, ta sợ kéo dài thời gian, sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngươi."

"Đúng đúng."

Long thiếu gia gật đầu, vội vàng bảo Từ bá để ý xử lí, tiếp theo liền kéo muội muội cùng Tần Thứ Thập Thất vào xe. Xe do Thập Thất lái liền rời đi, Tần Thứ ngồi ở bên cạnh, mà Long thiếu gia thì ngồi ở băng sau cùng muội muội nói chuyện.

Khi quay về đến biệt thự ở lưng chừng núi, Long Linh Nhi đã ổn định tâm tình, chỉ là thoáng còn có chút chớp mắt mỗi khi nhìn Tần Thứ, như có thêm một chút sắc thái phức tạp.

Trong phòng khách, Tần Thứ cùng Long thiếu gia ngồi đối diện. Long Linh Nhi bị kinh hoảng đã trở về phòng nghỉ ngơi, Thập Thất thì là được Long thiếu gia an bài canh chừng trước phòng muội muội, hiển nhiên đã bị lần bắt cóc này dọa nạt phải cẩn thận.

Một ly trà được Long thiếu gia nâng trong tay, nửa ngày không có đưa lên miệng, cũng không biết đang nghĩ cái gì, sắc mặt hắn một mảnh u ám. Tần Thứ thì đang ung dung uống trà, một chút nào cũng nhìn không ra là nửa khắc trước, hắn từng giết bốn người. Giết người đối với hắn mà nói, thật sự không phải là chuyện kinh thiên động địa gì.

"Khinh người quá đáng."

Sau nửa ngày, Long thiếu gia bỗng nhiên thật mạnh buông xuống chén trà, nước trà văng bốn bề.

"Thế nào ?" Tần Thứ hỏi.

Long thiếu gia thở dốc, bình phục tâm tình, lúc này mới nói:

"Từ lúc ta trở về đã bị người phục kích, lại đến muội muội ta bị bắt cóc, những chuyện liên tiếp này hiển nhiên không phải trùng hợp. Khẳng định là có người đang âm mưu không để hai huynh muội chúng ta một đường sống. Hừ hừ, đừng để ta tra ra là ai, nếu không ta nhất định sẽ làm hắn không chết tử tế được."

Tần Thứ ánh mắt chớp chớp nói "Tiêu Lan người này ngươi có biết hay không?"

"Tiêu Lan?" Long thiếu gia ngạc nhiên nhìn về phía Tần Thứ hỏi: "Biết, ngươi quen hắn?"

Tần Thứ vẫy lắc đầu nói: "Không quen, bất quá hôm nay tại câu lạc bộ xem địa hạ bác kích gặp hắn, hắn cùng muội muội ngươi đánh cuộc, đổ chú hình như là cái gì Long loan địa."

"Tiềm Long loan?" Long thiếu gia nhất thời ánh mắt sáng ngời, miếng đất tiềm Long loan này đối với hắn mà nói đích xác rất trọng yếu, lấy được miếng đất này, địa vị của hắn ở trong gia tộc sẽ tăng lên. Bất quá lập tức hắn lại nhướng mày, đổi là ai sẽ hoài nghi, vị công tử Tiêu gia này như thế nào ném ra một miếng thịt béo như vậy, đến tột cùng dụng ý là gì.

"Sau thế nào?" Long thiếu gia tò mò hỏi.

"Muội muội ngươi thắng, ha hả, bất quá thắng rất hài hước." Tần Thứ nhàn nhạt cười, cúi đầu nhấp một miệng trà.

"Rất hài hước? Là sao?" Long thiếu gia thắc mắc.

Tần Thứ thoáng trầm ngâm, nói:

"Lấy trực giác của ta phán đoán, muội muội ngươi đáng lẽ thua, mà vốn cũng đích xác là thua, nhưng thời điểm cuối cùng tình huống bỗng nhiên phát sinh nghịch chuyển, ha hả, nghịch chuyển rất vô lí, đương nhiên, người không biết sẽ cảm thấy rất kích thích."

Long thiếu gia là người từ nhỏ ở gia tộc đấu tranh lớn lên, tự nhiên không khó hiểu được ý tứ của Tần Thứ , hắn nhíu mày càng sâu, than nhẹ: "Tiêu Lan này, nhường miếng đât này cho ta, đến tột cùng là ý tứ gì đây?"

"Phải để ý một lần, người này không đơn giản." Tần Thứ cũng không biết, hắn bình phẩm về Tiêu Lan không khác như Tiêu Lan đánh giá hắn.

"Đa tạ huynh đệ nhắc nhở, Tiêu gia cùng Long gia lâu nay vẫn có quan hệ cạnh tranh. Bất quá chuyện lần này không quan hệ đến hắn, ta chỉ là một phần tử của Long gia mà thôi, đại biểu không được Long gia, bọn hắn không có lý do đối phó ta. Càng huống gì, lấy hiểu biết của ta về hắn, hắn không có khả năng bố trí cục thế trăm ngàn chỗ hở như thế."

Long thiếu gia lắc đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Tần Thứ nói:

"Tiểu Thứ, huynh đệ ta muốn nhờ ngươi một chuyện, có thể sẽ làm ngươi rất khó xử, nhưng là thỉnh ngươi giúp ta."

Tần Thứ gật đầu cười nói: "Không cần khách khí như thế, ngươi cứ nói đi."

Long thiếu gia do dự một lần rồi nói:

"Ta muốn ngươi bảo hộ muội muội của ta một thời gian, ta chỉ có một muội muội, ta thật lo lắng an toàn của nó. Nha đầu này bình thường rất quật cường, thế nào không chịu để ta an bài bảo tiêu. Huống gì, tình huống hiện tại, sợ là bảo tiêu bình thường cũng rất khó chân chính chu toàn cho nó. Cho nên ta hy vọng tiểu Thứ ngươi có thể giúp ta bảo hộ nó một đoạn thời gian, chỉ cần chuyện lần này trôi qua, ta mới an tâm ."

Tần Thứ nhíu mày.

Long thiếu gia đều chú ý thần sắc của Tần Thứ, thấy Tần Thứ nhíu mày, hắn vội vàng nói:

"Tiểu Thứ, ngươi đừng hiểu lầm, ta không ý tứ gì khác, chính là ta thật sự rất lo cho an toàn của Linh Nhi, cho nên cầu huynh đệ ngươi bất luận như thế nào phải giúp ta việc này."

Tần Thứ cũng không phải tâm sắt đá, đối với tâm ý của Long thiếu gia, hắn cũng tán thưởng, vì thế hắn cười cười nói:

"Được rồi. Kỳ thật ta cũng không có chuyện trọng yếu gì, ở Hongkong du ngoạn, thuận tiện học hỏi nghề nghiệp của Thập Thất, làm một người bảo tiêu thử xem sao."

Tần Thứ là có chuyện, thí dụ như tìm người yêu năm ấy của gia gia, cùng với cha mẹ ruột của mình, nhưng việc này đều là hư vô, duyên đến, tự nhiên sẽ gặp, không có duyên, ngươi chính là đi gãy chân cũng tìm không ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!