Dịch Cân Kinh

Chương 73: Chương 76


trước sau

DỊCH CÂN KINHTác giả: Mị Nam

Chương 76: Tai nạn quỷ dị
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T

Xe rất nhanh đã tới khu đông Hongkong, ở đây quán bar không phải rất nhiều, phụ cận có mấy ngôi nhà nhìn qua đều rất cách điệu.

Hummer ngừng lạitrước cửa một quán bartựa hồ khai trương không lâu, khủng long muội xuống xe, kéo Long Linh Nhi chỉ vào bảng hiệu quán bar khe khẽ nói nhỏ, tiếp theo lại ra một chuỗi tiếng cười. Tần Thứ ánh mắt xẹt qua bảng hiệu, một chuỗi tiếng Anh, hắn thực không nhận biết.

"Quán bar này mới khai trương sao? Xem ra rất được!" Tiêu Lan cùng Nhã Chính Quân cũng xuống xe, chẳng qua hắn vừa dứt lời, ánh mắt chạm đến bảng hiệu quán bar, nụ cười trên mặt nhất thời kiềm hãm, quay đầu lại nhìn Nhã Chính Quân bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một biểu tình thập phần cổ quái.

Khủng long muội kéo Long Linh Nhi, làm một động tác hôn gió, cười cực kỳ đắc ý nói: "Đi, chúng ta vào đi thôi."

Long Linh Nhi cũng cười cổ quái, chẳng qua lúc đảo mắt chứng kiến Tần Thứ bên cạnh, lộ ra một chút thần sắc lo lắng, hướng khủng long muội ra hiệu, khủng long muội lúc này tỉnh ngộ đi tới, hề hề nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, phương diện này ta rành, tùy tiện công đạo vài câu, liền không ai dám trêu chọc ta Tần Đại soái. Hơn nữa, bên trong quán bar này cũng không tất cả đều là gay, người bình thường cũng có thể tiến vào."

Long Linh Nhi lúc này mới yên lòng, nghĩ đến khủng long muội ra chủ ý này, không khỏi trộm cười ra tiếng, lại vội vàng lấy tay che lại.

"Đừng đứng mãi, đều vào đi thôi."

Khủng long muội quạt bàn tay to vẫy vẫy, liền kéo Long Linh Nhi khi đi vào. Tần Thứ tự nhiên cũng sẽ không chậm, theo sát.

Tiêu Lan đã nhìn ra âm mưu của khủng long muội cùng Long Linh Nhi, lại không biết vì sao, cũng không có nhắc nhở Nhã Chính Quân, cười vỗ vỗ bả vai nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào chơi."

Tần Thứ là lần đầu tiên vào quán bar, cuồng bạo âm nhạc cùng hoàn cảnh chướng khí mù mịt làm hắn rất không quen. Vài người tìm vị trí ngồi xuống, khủng long muội tựa hồ cùng nhân viên trong này rất quen thuộc, lão bản sớm đã chạy tới chào hỏi. Tiếp theo lão bản tự mình đưa rượu tới.

Khủng long muội vẫy tay đối với lão bản thì thầm vài câu, ánh mắt lão bản nhìn một vòng mọi người rồi lộ ra vẻ đã hiểu rõ, cười lui xuống.

"Linh Nhi, đi, chúng ta ra nhảy." Khủng long muội cười đề nghị.

Long Linh Nhi cũng là người hay hỗn quán bar, vào bên trong, nghe tiết tấu âm nhạc cũng đã có điểm nhiệt huyết dâng trào, nghe vậy gật đầu đứng dậy: "Tốt, đi."

Tần Thứ nhướng mày, nói: "Không cần chạy loạn."

Khủng long muội cười nói: "Yên tâm đi, Tần Đại soái, ta sẽ để ý Linh Nhi nhìn chặt chẽ , tuyệt không để cho người khác câu đi."

Long Linh Nhi cũng do dự nói: "Không có việc gì đâu." Nha đầu kia bây giờ còn thực sự sợ hãi Tần Thứ như vậy.

Tần Thứ gật gật đầu, không nói nữa, cũng không có động đến rượu trên bàn, liền như vậy ngồi đoan đoan chính chính, cùng không khí quán bar có vẻ không hợp nhau.

Hai cô nương vào sân nhảy, rất nhanh liền biến mất tại đám người. Tần Thứ tuy rằng không đi theo, nhưng thủy chung vẫn dắt theo một cổ khí lưu. Chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, dựa vào cảm ứng của Tần Thứ đối với chung quanh dòng khí, hoàn toàn có thể xác định bọn họ tại vị trí nào, một khi ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng có thể đuổi tới.

"Tần tiên sinh đối với Long tiểu thư rất quan tâm a." Tiêu Lan cười nói. Bình rượu trong tay chậm rãi rót đầy vào chén, bưng chén hướng Tần Thứ: "Không làm một ly sao?"

Tần Thứ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Không có hứng thú."

Chung quanh không khí thật sự là rất náo loạn, nếu không có bận tâm hai nàng, Tần Thứ đã thực sự đóng cửa năm cảm.

Tiêu Lan cũng không có bởi vì Tần Thứ nói mà lộ ra thần sắc hờn giận, chẳng qua thấy Tần Thứ không có hứng thú trao đổi, hắn cũng không có nói thêm, cười quay đầu lại dùng tiếng Nhật trao đổi với Nhã Chính Quân.

"Sách." Tần Thứ ánh mắt ngưng lại, hắn ánh mắt chạm đến một chỗ, thấy được một chuyện không thể tưởng tượng.

Một góc nhỏ, vài đôi nam tử ôm nhau thắm thiết.

"Đồng tính?" Tần Thứ mi mắt buông xuống, lúc trước đọc trong sách có biết đến điều, Tần Thứ đã cảm thấy bất khả tư nghị, hôm nay tận mắt nhìn thấy, cảm thấy cả người nổi da gà, hắn tuy rằng không can thiệp hành vi người khác, nhưng cực kỳ bài xích chuyện như vậy.

Sự tình lại cũng không có hết, rất nhanh, liền có một nam tử trên người treo đầy trang sức, cởi trần, chỉ mặc một cái quần nhỏ. Nam tử này nhìn qua cả người rất cơ bắp, dùng mốt mà nói, chính là rất manly. Hắn tới bên cạnh Nhã Chính Quân ngồi xuống, hai mắt tỏa sáng, cười tủm tỉm nói: "Suất ca, ta mời ngươi uống một chén thế nào?"

Tiêu Lan mày vừa nhấc, khóe miệng nhất thời nhịn không được nhếch lên.

Nhã Chính Quân cũng không biết là vì ngôn ngữ không thông, hay cố ý xem nhẹ người này, hoặc là nhìn ra thân phận người này, không nói một lời, không để ý tới, bàn tay trắng nõn khinh dương, cầm chén rượu chậm rãi đưa tới bên miệng.

"Suất ca, như thế nào không nói lời nào nha." Nam tử này đã có chút hương vị được một tấc lại muốn tiến một thước, tay duỗi ra nắm ở bã vai Nhã Chính Quân, lại chậm rãi hạ xuống bên hông, nhè nhẹ ve vuốt.

Tiêu Lan cười tủm tỉm ở một bên uống rượu, ánh mắt nhìn một vòng ra một tiếng cười khẻ. Cũng quay đầu hướng Tần Thứ nói: "Tần tiên sinh, không uống một ly sao?"

Tần Thứ nhàn nhạt lắc đầu, hắn cũng chú ý tới tên nam tử không mời kia, chẳng qua người không trêu chọc hắn, hắn tự nhiên sẽ không đi để ý.

"Linh Nhi, mau nhìn, tiểu tử kia có phiền toái." Khủng long muội vặn vẹo thân hình, hướng Long Linh Nhi một nghiêng đầu, đắc ý cười nói.

Long Linh Nhi quay đầu lại, chứng kiến cảnh tượng tên nam tử kia dây dưa Nhã Chính Quân không khỏi khanh khách cười không ngừng, duỗi tay phát mông khủng long muội nói: "Cũng là ngươi chủ ý này rất độc, chẳng qua chỉ bằng tướng mạo bất nam bất nữ này của Nhã Chính Quân, không chơi đúng là lãng phí."

"Cáp, người không thể nhìn tướng mạo, ngươi sao biết hắn không phải là tiểu công công?" Khủng long muội khặc khặc cười quái dị.

Mà bên này, cũng không biết có phải là do Nhã Chính Quân không có làm ra phản ứng, tên nam tử kia động tác càng thêm lớn mật, thậm chí tay hắn đã dần chuyển qua hạ bộ. Sắc mặt Nhã Chính Quân rốt cục thay đổi.

Chỉ thấy trong mắt hắn một đạo hàn quang hiện lên, tên nam tử kia bỗng nhiên thét lên, tuy rằng bị chung quanh cuồng bạo âm nhạc che dấu, nhưng Tần Thứ ngồi gần sát cùng Tiêu Lan đều nghe rất rõ ràng. Tần Thứ là bởi vì tính tình từ trước đến nay là vững như núi Thái, cho nên chỉ dời ánh mắt nhìn thoáng qua. Mà Tiêu Lan như là sớm đoán được như thế, một ngụm uống hết rượu, ra tiếng cười liên tiếp.

Tên nam tử kia đã nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, tay trái nắm chặt tay phải, sắc mặt tái nhợt, trong miệng từng trận kêu thảm thiết, ánh mắt nhìn chằm chằm tay phải tràn ngập hương vị hoảng sợ. Nhưng là người bên cạnh nhìn thì tay phải của hắn tựa hồ không có gì biến hóa.

Đợi tên nam tử kia chạy đi, Tiêu Lan cười nâng chén hướng Nhã Chính Quân nói: "Nhã Chính Quân, nhìn không ra, lòng của ngươi khi nào thì trở nên mềm như vậy, không giống tính cách của ngươi a."

Nhã Chính Quân vẫn duy trì nụ cười quyến rũ, gương mặt dưới ngọn đèn hôn ám càng mê người, hắn cười nói: "Một khi Tư Mã tiểu thư đã thích trò đùa, ta sao làm hỏng hứng thú của nàng, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt, tiện thể trừng phạt là đủ rồi."

"Ha ha, ta chỉ biết chuyện gì đều không thể gạt được Nhã Chính Quân." Tiêu Lan cười nói.

Nhã Chính Quân nhấp một ngụm rượu, quay đầu cười nhìn Tiêu Lan nói: "Tiêu Lam có phải là cũng rất muốn chứng kiến ta xấu mặt?"

"Làm gì có." Tiêu Lan cười khoát tay nói, "Lấy trí tuệ Nhã Chính Quân, sợ là sớm đã nhìn ra. Nói lại, người vừa nãy đến đã hô suất ca, chúng ta năm đó cùng trường trải qua, đây là sơ hở lớn nhất a."

Nhã Chính Quân nhẹ nhàng cười, không có nói nữa.

Kỳ thật Tiêu Lan cũng không phải không nói móc, Nhã Chính Quân bởi vì vấn đề diện mạo, làm cho người ta cảm giác đầu tiên là nữ nhân. Cho nên thường nhân tiến lên câu đầu tiên đều xưng hô mỹ nữ, vừa nãy tên nam tử kia mới tới đã hô suất ca, hiển nhiên là đã sớm biết giới tính của Nhã Chính Quân.

Tần Thứ nhìn theo tên nam tử hốt hoảng mà chạy, thẳng đến biến mất không thấy, hắn mới khẽ liếc mắt bên người Nhã Chính Quân. Nói tiếng Nhật, Tần Thứ nghe không rõ, nhưng hắn đối Nhã Chính Quân này cũng càng ngày càng hiếu kỳ. Vừa nãy hắn thấy rất rõ ràng, nam tử kia tay phải cũng không có vấn đề gì, nhưng là hắn biểu hiện lại giống như tay phải biến thành độc xà vậy, đây là nguyên nhân gì, Tần Thứ không rõ, nhưng hiển nhiên là Nhã Chính Quân đã động tay chân.

Một khúc nhiệt vũ xong, khủng long muội cùng Long Linh Nhi đã nắm tay về chỗ ngồi. Tại một quán bar có tính chất đặc thù này, hành động thân mật giống hai cô nương như vậy, rất dễ dàng sẽ làm người hiểu lầm các nàng.

Hai cô nương ngồi xuống, liền khẩn cấp uống một ly đồ uống, khủng long muội nói: "Nhảy đã thật."

Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng còn như có như không ngắm Nhã Chính Quân, trong mắt cũng tràn ngập nghi hoặc, hiển nhiên nàng cũng thấy được cảnh tượng tên nam tử hốt hoảng mà chạy.

DJ điên cuồng kêu gào, dẫn đường không khí âm nhạc. Sân khấu xuất hiện một dàn nhạc, lĩnh xướng chính là một nữ ca sĩ. Một ngọn đèn chiếu vào trên người nang, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp chậm rãi hát lên, sau một phút đồng hồ, theo tiết tấu đột nhiên lên cất cao, xấp xỉ bệnh tâm thần đang gầm rú.

Cũng chỉ có trong tiếng ca mới có thể nhận ra, đây là một nữ ca sĩ.

Không khí ầm ĩ, trên sân nhảy cả trai lẫn gái phê tới cực điểm.

Khủng long muội có lẽ là một kế không thành, lại sinh một kế, tìm Nhã Chính Quân chuốc rượu. Khủng long muội chính là trong truyền thuyết nhân vật uống rượu đỉnh cấp. Đem Nhã Chính Quân say mèm, làm hắn xấu mặt, nàng hiển nhiên cũng vui.

Nhã Chính Quân cũng không ngại, ôn hòa nhưng cũng hiện ra tửu lượng không tầm thường, hai người tám lạng nữa cân, vừa lúc ngang nhau.

Tiêu Lan cười tủm tỉm nhìn hai người chuốc rượu, chính là ai cũng nhìn không ra sau nụ cười kia đến tột cùng cất giấu cái gì.

Tần Thứ vốn đang suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắn thẳng đến sân khấu trên người nữ ca sĩ, tuy rằng đối phương gương mặt bị đầu tóc che khuất không thấy rõ mặt, nhưng là thanh âm đối phương, cùng với trong không khí vài hơi thở quen thuộc đều làm hắn phát giác thân phận đối phương.

"Di, nàng như thế nào lại ở chỗ này?" Tần Thứ trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Long Linh Nhi tuy rằng đối với chuyện khủng long muội khiêu khích Nhã Chính Quân uống rượu rất cảm thấy hứng thú, nhưng đáy lòng lúc nào cũng lưu ý Tần Thứ. Trong lúc vô ý phát hiện Tần Thứ nhìn nữ ca sĩ khoảng 7 đến 8 phút, nàng lại đột nhiên mất hứng.

Khi nhìn nữ ca sĩ trên sân khấu, trong mắt nàng đã nhiều ra vài phần hàn ý.

Một khúc hát xong, bắt đầu tiết mục khác. Quán bar đều giống như vậy, tiết mục buổi tối đều phi thường phong phú. Tần Thứ bỗng nhiên đứng lên, quay đầu nói với Long Linh Nhi: "Ta có chút việc, rất nhanh se quay lại, ngươi ở đây, đừng đi đâu."

"Ngươi đi đâu?" Long Linh Nhi mở to hai mắt, coi biểu hiện của nàng, hiển nhiên là cho rằng Tần Thứ muốn đi tìm nữ ca sĩ kia. Nhưng trên thực tế, Tần Thứ đích thật là định như vậy.

Tần Thứ căn bản là không có ý tứ trả lời nàng, khẽ gật đầu, xoay người, rất nhanh đã biến mất vô hình vô tung.

"Tức chết ta." Long Linh Nhi hung hăng đem một cái ly ném xuống đất ra một tiếng vang thanh thúy. Bàn bên cạnh một nam tử chửi bậy: "Rác rưởi, ai mẹ nó không có mắt, hướng dưới chân gia gia đôi cái chén vậy?"

Long Linh Nhi vỗ bàn đứng lên trừng mắt hung hăng nói: "Bà ném, thì sao? Không phục cứ tới đây, bà thưởng ngươi cái lớn hơn nữa ."

Đang đấu rượu, khủng long muội như là đang suy nghĩ, bỗng nhiên cầm lên một bình rượu, vọt tới trước mặt người nọ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, một bình rượu đập trên ót tên kia nở hoa.

Xe của khủng long muội tuy rằng đáng chú ý, nhưng người biết nàng cũng không nhiều, cho nên nàng xuất thủ tuy rằng uy phong tàn nhẫn, lại dọa không được người bên đối phương, nhưng rất nhanh lão bản quán bar đã dẫn một đám người đi tới đem những người này toàn bộ dẫn đi ra ngoài. Khủng long muội vẫn trừng mắt mắng: "Mẹ nó, dám mắng chửi tỷ muội của ta, chán sống sao."

"Hay." Long Linh Nhi rốt cục cười, giơ ngón tay cái lên, cảm thấy cơn tức trong lòng tiêu không ít.

Khủng long muội đắc ý giương mày, đi trở về hướng Nhã Chính Quân bưng chén rượu nói: "Lại đến."

Tần Thứ thẳng truy nữ ca sĩ, dựa vào cảm ứng hơi thở, trong phạm vi nhỏ, Tần Thứ phi thường nắm chắc sẽ không mất dấu. Nhưng làm hắn ngoài ý muốn là, đi theo cư nhiên đã ra quán bar, đi nhanh vài bước đã ly khai đường phố này, tiến nhập một chỗ rẽ hẻo lánh.

"Di, người này?"

Tần Thứ dừng cước bộ, khi Lý Nhị Hắc cho hắn phương pháp huấn luyên bộ đội đặc chủng đã xem qua theo dõi thuật, huống hồ bản thân cũng nắm giữ vi diệu đối với dòng khí, cho nên hắn đối với mình theo dõi rất có tự tin. Trừ phi là phạm vi lớn, trong phạm vi nhỏ, chỉ cần hắn có tâm, không có khả năng mất dấu.

Nhưng hiện tại, hắn đích xác đã cùng đối phương chặt đứt liên hệ. Thật giống như giật dây diều giống nhau, bỗng nhiên chặt đứt, rốt cuộc tìm không thấy diều đi đâu.

Khi Tần Thứ tràn đầy nghi hoặc xoay người, muốn phản hồi quán bar, nữ ca sĩ không biết khi nào thì thần không biết quỷ không hay hiện ra phía sau hắn.

Tần Thứ trong lòng nhất thời cả kinh, bởi vì hắn hiện giờ phút này không ngờ không cảm giác được hơi thở của đối phương. Hiển nhiên đối phương đã nhận ra mình theo dõi, thu liễm hơi thở trên người.

"Vì cái gì phải đi theo ta." Nữ ca sĩ chậm rãi mở miệng , thanh âm cũng không khàn khàn, có lẽ tiếng ca hồi nãy chỉ là hình thức biểu hiện thôi.

"Không biết." Tần Thứ trả lời rất thản nhiên.

Nữ ca sĩ tay duỗi ra, cầm lấy mớ tóc trên đầu hỗn độn, khẽ lột ra, lộ ra một cái đầu như con nhím cùng gương mặt xinh đẹp anh khí bừng bừng. Không ngờ không phải ai khác, đúng là Lộc U Y.

"Cảnh cáo ngươi, không cần lại đi theo ta." Lộc U Y trừng mắt, hàn quang tất hiện. Nói xong, liền xoay người rời đi.

"Từ từ." Tần Thứ ra tiếng gọi.

Lộc U Y dừng bước, lại không có xoay người lại, đưa lưng về phía Tần Thứ, mở miệng: "Còn có cái gì? Nếu ngươi lại đi theo ta, ta sẽ giết ngươi."

Tần Thứ nhàn nhạt cười, không vì đe dọa mà dao động, hắn nói: "Ta muốn nói chuyện với ngươi."

"Không cùng đường, không có gì hay để nói." Lộc U Y hừ, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tần Thứ không có đi theo, không phải hắn sợ hãi đối phương đe dọa, mà là hắn cũng không có thói quen dây dưa người khác. Chẳng qua trong lòng hắn lại khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, hắn không rõ Lộc U Y vì sao xuất hiện trong quán bar, hơn nữa lấy thân phận ca sĩ hiện thân. Lộc U Y đối với hắn mà nói, thủy chung là một nhân vật bí ẩn.

"Muốn hỏi, lại hỏi không ra lời." Tần Thứ khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ. Lúc hắn định phản hồi quán bar, cước bộ bỗng nhiên lại ngừng lại, kinh nghi đánh giá góc đường, một chiếc xe thể thao như là bị vô hình vật thể nào đó va chạm, bỗng nhiên lật nghiêng.

Một hồi quỷ dị tai nạn xe cộ ở trước mắt hắn.

"Sao lại là như thế này?" Tần Thứ ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

Tai nạn xe cộ cùng với người chết hoặc là chung quanh người qua đường thét lên cũng không là trọng điểm hắn chú ý, hắn chú ý đến chính chuyện tình phát sinh. Hắn nhớ rõ hôm nay đi xe của Long Linh Nhi, cũng từng gặp được qua tình huống đồng dạng. Chỉ có điều lúc ấy xe của Long Linh Nhi chạy rất chậm, mới không có vấn đề gì. Mà vừa nãy chiếc xe đó chạy rất nhanh, cho nên mới tạo thành tai nạn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!