Ánh đèn chùm trong sảnh tiệc của Tập đoàn Thiên Minh rọi xuống sàn đá cẩm thạch, phản chiếu sự xa hoa lạnh lẽo. Hà đứng lẫn vào đám đông khách mời, khoác lên mình chiếc váy dạ hội đơn giản, ánh mắt sắc bén quét khắp căn phòng. Cô không đến đây để dự tiệc. Cô đến để tìm Minh—vị Chủ tịch trẻ tuổi của Thiên Minh, người mà giới báo chí mệnh danh là "Lãnh Chúa Băng Giá."
Minh là mục tiêu của cô. Ba năm trước, cha cô, một nhà báo kỳ cựu, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi đáng ngờ ngay sau khi công bố ý định điều tra Thiên Minh. Hà tin rằng Minh có liên quan. Trả thù không phải là mục đích, nhưng tìm ra sự thật lại là điều duy nhất cô sống vì nó.
Minh xuất hiện. Anh ta bước vào căn phòng với sự điềm tĩnh chết người. Chiều cao ấn tượng, khuôn mặt góc cạnh không biểu lộ cảm xúc, và đôi mắt đen sâu thẳm như hồ băng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh ta, nhưng anh ta chỉ lướt qua họ như những vật thể vô tri.
Hà biết mình phải hành động. Cô đi thẳng về phía Minh, với sự tự tin được xây dựng từ ba năm điều tra và sự căm phẫn âm ỉ.
Khi cô đến gần, một nhân viên bảo vệ đã chặn cô lại. "Xin lỗi cô, không được lại gần Chủ tịch."
"Tôi là Hà, phóng viên điều tra độc lập," cô nói, giọng cô không run sợ. "Tôi có một số câu hỏi riêng cho Chủ tịch Minh."
Minh, dường như đã chú ý đến sự căng thẳng, ra hiệu cho người bảo vệ lùi lại. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Hà, như đang đọc suy nghĩ của cô.
"Cô Hà. Tôi đã nghe danh cô," Minh nói, giọng anh ta trầm thấp và vang vọng trong sự im lặng đột ngột. "Nhưng tôi không tiếp báo chí trong các sự kiện xã hội."
"Câu hỏi của tôi không phải về kinh doanh, thưa Chủ tịch," Hà đáp, đôi mắt cô không rời khỏi anh ta. "Nó về sự thật."
Minh hơi nhếch mép, một nụ cười gần như không tồn tại, nhưng đủ lạnh để làm cô rùng mình. "Sự thật là một thứ đắt giá, cô Hà. Cô sẵn lòng trả giá bao nhiêu cho nó?"
"Tôi sẵn sàng trả giá bằng bất cứ thứ gì," Hà nói.
Minh đưa tay ra, một động tác bất ngờ và dứt khoát. "Vậy thì, hãy nhảy một điệu valse với tôi. Và chúng ta sẽ thảo luận về hợp đồng tiếp theo."
Hà do dự. Điệu valse giữa họ không phải là sự lãng mạn. Đó là Điệu Valse Của Băng và Lửa, nơi mỗi bước đi là một sự dò xét, mỗi cái chạm là một sự thách thức. Nhưng cô biết đây là cơ hội duy nhất.
Cô đặt tay mình vào tay anh ta. Ngay lúc đó, cô cảm thấy sự lạnh lẽo đáng sợ từ bàn tay anh, nhưng cũng là một sức mạnh không thể chối từ. Trò chơi đã bắt đầu.